Thế Giới Tặng Em Cho Anh

Chiều hôm nay Diệp Nam Bình còn có buổi chụp hình ở studio. Cả một đêm không ngủ, anh rửa mặt, thay quần áo, tới phòng làm việc. Mặc dù đã thay quần áo nhưng cả người anh đều đầy mùi thuốc lá, đêm qua không ngủ, anh đã hút hết hai gói thuốc lá.

Ba giờ chiều bắt đầu chụp, Diệp Nam Bình đến studio lúc 1 giờ. Chủ đề chụp ảnh lần này là theo ý của Tân Vãn Thành, “Người phụ nữ trong khung tranh”, bối cảnh là tranh sơn dầu, đó là do cô trước khi ôm anh ngủ nghĩ ra.

Cô thật sự thích trước khi ngủ nói chuyện công việc, nói về những sáng tạo. Khi cô nói về chủ đề tranh sơn dầu kia, dáng vẻ hớn hở đó khiến Diệp Nam Bình thất thần trong giây lát.

Người bên bộ phận nhân sự đến tìm anh: “Thầy Diệp, cuối cùng tìm được anh rồi. Hôm nay tôi đến văn phòng anh mấy lần mà không gặp được anh.”

Nhân sự lấy ra một lá thư từ chức.

Diệp Nam Bình nhận lấy. Không cần mở ra cũng đã biết là của ai.

Diệp Nam Bình siết lá thư thật chặt trong tay, đốt ngón tay dần trở nên trắng bệch: “Cô ấy đến phòng làm việc lúc nào?”

Nhân sự nghe xong giật mình ngạc nhiên, mình còn chưa nói ai từ chức, sao dường như anh đã biết trước?

Nhân sự nghĩ lại, báo tên người đó trước: “Là Tân Vãn Thành, sáng nay đưa cho tôi.”

“…”

“Tôi nói với cô ấy theo quy định công ty chúng ta, nếu trước ngày 25 từ chức thì phải bàn giao công việc xong mới có thể nghỉ. Nhưng cô ấy không nghe tôi nói, đi luôn rồi. Tiền lương tháng này của cô ấy chúng ta có thể không phát.”

“Cứ phát như bình thường.” Diệp Nam Bình nói.

“Cứ phát như bình thường?!” nhân viên nghỉ việc qua loa vậy, ông chủ còn muốn phát tiền lương như thường?

Mày anh cau chặt lại: “Ai nói tôi cho phép cô ấy từ chức?” Trực tiếp trả thư từ chức lại cho nhân sự.

Nhân sự nửa tin nửa ngờ nhận lại, thấy Diệp Nam Bình mặt lạnh như băng nên không dám hỏi thêm.

Sau khi bắt đầu chụp ảnh, mọi người trong studio nhanh chóng nhận ra, Diệp Nam Bình không tập trung. Mấy lần phải chụp lại, người mẫu còn tưởng do mình thể hiện không tốt nên nơm nớp lo sợ nhìn người đại diện. Những người khác cũng không hiểu thế nào, họ chưa từng thấy Diệp Nam Bình rơi vào trạng thái tệ như vậy. Anh buông máy ảnh, nói mọi người chờ anh 10 phút.

Diệp Nam Bình bước ra khỏi studio, mấy đồng nghiệp bắt đầu khe khẽ bàn luận. Có người to gan đặt giả thuyết: “Có phải hai người trợ lý liên tục nghỉ việc nên anh ấy bực bội như vậy?”

Người chỉnh ánh sáng ngạc nhiên: “Lục Miểu qua năm từ chức rồi, nhưng còn Tân Vãn Thành mà không phải sao?”

“Tôi nghe nói sáng nay Tân Vãn Thành nộp đơn từ chức rồi.”

Người chỉnh ánh sáng không tin: “Không phải chứ? Sáng nay còn có người gửi hoa tặng cô ấy kia mà.”

Người chỉnh ảnh lại nói: “Sáng sớm nay tôi tới phòng làm việc để xem lại hai bức ảnh, cô ấy tới tạm biệt với tôi, còn cảm ơn tôi cả buổi vì tôi đã dạy cô ấy cách chỉnh sửa ảnh.”

“Vậy cô ấy có nói tại sao từ chức không? Chẳng lẽ bị Lục Miểu đào đi rồi?”

“Làm gì có? Cô ấy với Lục Miểu quan hệ không tốt, hơn nữa chỗ của Lục Miểu làm sao có không gian phát triển lớn như chỗ chúng ta chứ?”

Người chỉnh ảnh nghĩ tới lúc Tân Vãn Thành tới chào sáng nay, lắc đầu bật cười: “Tôi hỏi cô ấy sao từ chức, cổ nói mình cánh cứng cáp rồi. Cô nàng này chắc đã tìm được nhà nào đó không tồi, nếu không sẽ không có tâm trạng nói đùa.”

“Nhưng công việc cô ấy chưa bàn giao đã đi rồi, không sợ thầy Diệp “phong sát*” cô ấy trong ngành sao? Mọi người cũng thấy sắc mặt khi nãy của thầy Diệp…” Mọi người nhìn nhau, đồng loạt im lặng.

Người chỉnh ảnh uống hớp café, hy vọng cô có thể tự cầu nhiều phúc đi…

(Phong sát: có nghĩa một người có danh tiếng/địa vị trong ngành truyền tin trong tất cả đầu mối/người trong ngành để ngăn cản mọi khả năng có thể được làm việc/đầu quân nơi khác của một người, không cho người đó bất kỳ cơ hội nào có thể làm việc được trong ngành đó nữa.)



Tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Nam Bình sẽ “phong sát” cô gái nhỏ đó trong cả nước. Trên thực tế? Diệp Nam Bình không hề làm gì với cô.

Sau hai tuần, Diệp Nam Bình không biết bao nhiêu lần vô thức lái xe ngang qua khu nhà cô thuê, cuối cùng thật sự cảm nhận được, thói quen là thứ đáng sợ như thế nào.

Nhớ lại 9 tháng trước, là cô chủ động tiếp cận, là cô chủ động thổ lộ, anh cũng tiếp nhận theo thói quen. Lần này, cũng như cũ là cô chủ động lựa chọn rời đi, anh lại không có cách nào quen với điều đó để trở lại cuộc sống một mình trước kia.

Anh đặt hoa một năm, thời gian làm việc còn đỡ, đưa tới phòng làm việc thì mọi người lấy hoa trang trí. Cuối tuần hoa đưa thẳng đến nhà anh, Diệp Nam Bình hai tuần liên tục nhận hoa, khi đặt hoa tỉ mỉ lựa chọn bao nhiêu thì bây giờ lại thấy mỉa mai bấy nhiêu.

Vòng đấu loại cuộc thi nhiếp ảnh đã hết hạn, tổng cộng có hơn 3.000 ảnh dự thi, mỗi người dự thi chỉ có số báo danh, vì để công bằng nên ngay cả giám khảo cũng không có cách nào tra được tin tức của người dự thi.

Diệp Nam Bình cảm thấy chắc mình điên rồi, xem 3.000 bức ảnh thi vòng loại, anh vẫn cảm thấy cô sẽ dự thi, muốn tìm được số báo danh của cô, nhờ ban tổ chức mời cô đến.

Phong cách chụp ảnh của cô rất khác biệt, bởi vì mắt cô có vấn đề nên sắc thái cô vận dụng rất khó bắt chước. Nhưng 3.000 bức ảnh này, Diệp Nam Bình lại không tìm ra được bức nào có thể xuất phát từ tay chụp của cô…

Trong lúc Diệp Nam Bình mất ngủ, liên tục xem đi xem lại 3.000 bức ảnh này, một vlog cầu hôn lặng lẽ đăng lên mạng đã nhanh chóng nổi lên.

Khi Diệp Nam Bình biết đến vlog này, số lượt xem vlog đã lên đến hàng chục triệu lần, thu hút những kẻ bắt chước theo đó.

Toàn bộ quá trình sử dụng GX2 Phil thực hiện, đây là lần đầu tiên một sự kiện marketing của công ty Phil thành công đến vậy kể từ khi tiến chân vào thị trường Trung Quốc.

Diệp Nam Bình xem vlog đó. Đề xuất flash, GX2… tất cả đều là những điều Tân Vãn Thành đã nói với anh, Tân Vãn Thành cũng nói qua, bạn cô muốn cầu hôn với bạn trai, nhưng Diệp Nam Bình nhìn vlog này, nữ chính là một người ABC nào đó, hơn nữa là bị cầu hôn…

Chẳng lẽ tất cả chỉ là trùng hợp?

Không lâu sau, Quảng Địch tìm tới Diệp Nam Bình, mời anh chụp poster cho công ty Phil.

Quảng cáo này nghe nói có dự toán rất lớn, Quảng Địch rất coi trọng nó. Nghe ECD Quảng Địch (Executive Creative Director – Giám đốc điều hành sáng tạo) nói, công ty Phil đã định thanh lý hợp đồng với họ, nhưng cuối cùng Quảng Địch chuyển hướng, thực hiện kế hoạc marketing trực tuyến cho họ, mở ra một hướng đi mới cho Phil. Trước giờ Phil vẫn cùng công ty GoPro trnah giành thị trường, hiện giờ, Phil quyết định thay đổi mục tiêu, dẫn trước chiếm lấy thị trường video ngắn.

Cũng vì vậy, Phil chẳng những không thanh lý hợp đồng với Quảng Địch mà còn tăng thêm ngân sách dự toán.

ECD Quảng Địch còn nói với Diệp Nam Bình: “Trong khoảng thời gian này trên mạng có một video cầu hôn cực hot, đó chính là kế hoạch của công ty chúng tôi.”

Diệp Nam Bình nhướng mày hỏi: “Trong bộ phận thực hiện kế hoạch đó có phải có người tên Thương Dao?”

ECD kinh ngạc: “Đúng vậy, chính là cô ấy. Anh biết cô ấy à?”

“Cô ấy là bạn thân của bạn gái tôi.”

Xem ra video hot trên mạng kia chính là cái mà Tân Vãn Thành nói đến đó—

Anh còn tưởng cô cũng sa sút tinh thần giống như anh, chán nản đến mức giải thưởng trăm vạn cùng hợp đồng nhiếp ảnh cũng không tham gia. Thì ra cô không hề sa sút tinh thần, còn làm nên một sự kiện marketing lớn như thế.

ECD nhắc tới Thương Dao, đánh giá rất cao: “Anh nói đúng không, hiện giờ những người trẻ sinh sau năm 90 thật sự rất năng động. Thương Dao ở công ty chúng tôi là thuộc bộ phận khách hàng, suy nghĩ được phương án tốt như thế, bộ phận khách hàng không thông qua. Nhưng mà cô ấy rất may mắn, không lợi dụng tài nguyên của công ty, quay chụp vlog xong rồi đưa lên mạng, không ngờ lại thật sự nổi tiếng. Trước kia tôi cũng không biết Quảng Địch có một cô gái nhỏ lợi hại như thế, tôi muốn đào cô ấy tới bộ phận chúng tôi, tiếc là bộ phận khách hàng đã thăng chức cho cô ấy, hạng mục với công ty Phil này cô ấy làm phó quản lý dự án, bây giờ muốn đào được cô ấy thì khó rồi.”

“…”

Ai có thể ngờ sự kiện marketing mà ECD tự hào kia, công thần thực sự đứng phía sau lại lại một cô gái khác…

ECD nghe nói Thương Dao là bạn thân của bạn gái anh, hỏi thử: “Anh có thể kêu bạn gái anh thuyết phục Thương Dao tới bộ phận của tôi không? Tuy là theo quy định công ty chúng tôi, trước mắt điều cô ấy tới thì chỉ có thể ngang chức, nhưng tôi có thể đảm bảo, cô ấy tới bộ phận chúng tôi, trong vòng 1 năm chắc chắn sẽ tăng 2 cấp cho cô ấy.”

“…” Diệp Nam Bình cười khổ. Cũng chẳng thể nói với đối phương, bạn gái giận dỗi với mình đã mất liên lạc 3 tuần nay…

Một ngày sau khi gặp ECD Quảng Địch, Diệp Nam Bình quyết định nhận hạng mục này.

Trước đó anh giúp Tân Vãn Thành nghiên cứu tính năng của GX2 Phil, đã hoàn thành xong việc đánh giá sản phẩm. Thứ hai, anh cần gặp Thương Dao, nếu cô ấy là người quản lý dự án này, lúc chụp ảnh sẽ có mặt cô ấy.

Diệp Nam Bình tiễn ECD Quảng Địch đi, ngang qua quầy tiếp tân thấy bình hoa – mỗi ngày đều có hoa mới cắm ở đây, nhắc anh lại qua một ngày nữa.

Nhân sự mấy hôm trước hỏi anh có muốn tìm trợ lý mới không, anh bảo nhân sự là chờ thêm một thời gian. Nhưng thật ra anh cũng không biết mình có thể chờ cái gì…

Tựa như khi anh đối mặt với ECD Quảng Địch, không thể nói nên lời ba chữ “bạn gái cũ”.

Trong tiềm thức vẫn cho là cô giận dỗi, chỉ là giận dỗi gây chuyện quá mức mà thôi.



Diệp Nam Bình rời khỏi phòng làm việc, đến trung tâm triển lãm của Hướng Duyên Khanh. Tối nay Hướng Duyên Khanh mở tiệc rượu từ thiện.

Việc quan trọng nhất trong tiệc rượu từ thiện này chính là đấu giá từ thiện.

Kết quả vòng loại thi đấu nhiếp ảnh đã có, 3.000 người dự thi chỉ còn lại 50 người được ban giám khảo thống nhất cho vào vòng chung kết. Chủ đề trận chung kết là “Đỏ và đen”, 50 ảnh chụp của thí sinh sẽ được trưng bày trong đêm nay. Kết quả thi đấu cuối cùng sẽ được xác định bằng số tiền đấu giá một bức ảnh duy nhất và số lượt bình chọn từ khán giả xem triển lãm trong tháng tới. Đêm nay không chỉ là tiệc rượu từ thiện mà còn là một phần trong cuộc thi nhiếp ảnh.

Diệp Nam Bình đến khá trễ, tiệc rượu đã bắt đầu, chẳng mấy chốc buổi đấu giá sẽ diễn ra. 5 bức ảnh chụp đã được bán, còn lại 7 tác phẩm đang có người kêu giá.

Hướng Duyên Khanh thấy Diệp Nam Bình luôn yên lặng, trong tay cầm ly champagne không. Hướng Duyên Khanh giơ tay bảo người phục vụ đến đây giúp Diệp Nam Bình đổi ly rượu mới. Diệp Nam Bình giật mình định thần lại, nhìn Hướng Duyên Khanh rồi mới đưa tay nhận ly rượu mới.

“Không có tác phẩm nào lọt vào mắt cậu sao?” Hướng Duyên Khanh hơi nâng cằm chỉ về phía sân khấu.

Diệp Nam Bình thu mắt, ngước nhìn những ảnh chụp trưng bày phía trên. Vừa rồi anh thất thần, nghĩ, nếu cô dự thi, có thể vào đến trận chung kết không? Chắc là có thể, như thế khi anh đưa cô đến tiệc rượu, để cô tận mắt nhìn thấy tác phẩm mình được nâng giá càng lúc càng cao, chắc chắn cô sẽ rất vui. Cô sẽ giống như mọi ngày, cong môi mà cười thầm, lén níu lấy tay anh.

Nhưng hôm nay, tay anh rũ bên người, lòng bàn tay trống rỗng.

Ngay khi ánh mắt Diệp Nam Bình nhìn lên sân khấu lần nữa, tác phẩm vừa rồi không bán được, trên sân khấu lại thay đổi một bức ảnh mới.

Là một bức ảnh trắng đen.

Mới nhìn qua, có vẻ không ăn nhập với chủ đề “Đỏ và đen”, người mẫu nữ trong ảnh khỏa thân, trên mặt quấn những vòng băng vải lộn xộn không nhìn rõ mặt, theo đường cong cơ thể đi xuống, vòng băng quấn ngày càng rời rạc, che khuất những vị trí quan trọng.

Mà chân người mẫu nữ, một bên nguyên vẹn, một bên kia, là chân giả…



Ánh mắt Diệp Nam Bình lướt xuống, ngay lập tức dừng trên cái chân giả kia—

Trong chớp mắt, ánh mắt Diệp Nam Bình như đóng đinh trên hình ảnh kia.

Hướng Duyên Khanh có thể thấy biểu cảm cứng đờ của anh, mỉm cười: “Cậu chấn động rồi sao?”

Diệp Nam Bình không trả lời.

Dưới sân khấu yên tĩnh một lát, bắt đầu có người ra giá.

Giá được nâng lên mỗi lúc một cao, Hướng Duyên Khanh rất hài lòng, quay lại nhìn Diệp Nam Bình: “Không ra giá à?”

Phản ứng vừa rồi của Diệp Nam Bình, đúng ra nên muốn thu bức ảnh này về mới phải chứ.

Diệp Nam Bình như bị đánh thức, lại không giơ tay ra giá mà lại thấp giọng hỏi: “Có tư liệu về nhiếp ảnh gia không?”

“Cậu nói nhiếp ảnh gia của tác phẩm này?”

Hướng Duyên Khanh nghi ngờ hỏi lại, Diệp Nam Bình rất chắc chắn: “Vâng.”



15 phút sau, trợ lý Hướng Duyên Khanh tìm được một dãy số điện thoại đưa cho Diệp Nam Bình.

Là một dãy số hoàn toàn xa lạ, Diệp Nam Bình lấy điện thoại của trợ lý Hướng Duyên Khanh, vừa bấm số vừa bước nhanh ra bên ngoài.

Hướng Duyên Khanh và trợ lý kinh ngạc nhìn nhau, những âm thanh ồn ào của buổi tiệc cùng tiếng kêu đều bị anh ném lại phía sau.

Điện thoại kết nối.

“Alo?”

Giọng nói quen thuộc truyền tới.

Bước chân Diệp Nam Bình dừng lại bên ngoài sảnh.

Tiếng bước chân của anh ngưng lại, trong nháy mắt, xung quanh rơi vào tĩnh mịch.

Diệp Nam Bình nghe thấy mình, giọng nói xưa nay chưa từng có sự căng thẳng như vậy, nói: “Anh muốn gặp em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui