Thế Giới Tặng Em Cho Anh

Ngày hôm nay của Diệp Nam Bình thật sự hỗn loạn, thấy cô nổi giận đùng đùng vào phòng ngủ khóa trái cửa, lại chợt có tinh thần hẳn lên. Anh cũng không hỏi cô, trực tiếp lấy chìa khóa nhà cô để trên bàn máy tính mà đi xuống lầu, may mà hành lý chưa bị ai lấy, vẫn còn ở yên chỗ cũ dưới lầu chờ anh.

Tân Vãn Thành trốn trong phòng ngủ nghe tiếng đóng cửa, sửng sốt. Đi rồi sao? Mở hé cửa ra, thấy phòng khách không có ai, chìa khóa trên bàn máy tính không còn, đoán chắc anh xuống lầu lấy hành lý. Cô cũng không biết mình thật sự hy vọng anh đi hay là ở lại. Triệu Tử Từ nói cô tàn nhẫn vô tình, nếu cô thật sự tàn nhẫn thì bây giờ sẽ đi tới cửa khóa trái lại, lát nữa anh sẽ không thể vào nhà – đây mới là thái độ đúng đối với khách không mời mà tới.

Nhưng cô ra khỏi phòng ngủ lại không đi tới cửa mà là vào bếp, hộp thuốc để trong ngăn tủ bếp, có mấy loại thuốc.

Trước khi đi du học cô nghe nói ở nước ngoài chữa bệnh rất khó khăn, lại tốn kém, cho nên mang theo một ít thuốc từ trong nước qua đây. Mười tháng nay cô không bị bệnh nên thuốc mang theo đều còn ở đây, có cả thuốc hạ sốt. Thương Dao nói cô đúng là làm từ sắt, nhưng thật ra cô biết mình không thể bị bệnh nên rất chú trọng sức khỏe của mình, xuân hạ thu đông đều ý thức giữ ấm, trước kia cô cũng chưa từng nghe lời ba mẹ như thế. Trước kia chắc cũng giống anh? Tháng 3 ở Paris mà mặc cái áo khoác mỏng lang thang ngoài đường…

Đang mắng thầm thì cửa nhà mở ra, Diệp Nam Bình xách hành lý về, liếc mắt nhìn Tân Vãn Thành đang trong bếp: “Nấu cơm chiều à?”

Vừa rồi Tân Vãn Thành dẫn anh từ trạm tàu điện ngầm về nhà, luôn miệng hối thúc anh đi nhanh lên, cô tranh thủ thời gian đi thuê khách sạn cho anh xong về nhà còn nấu cơm.

Anh hỏi vậy làm Tân Vãn Thành nhớ ra. Lúc nãy cô mua đồ ở cửa hàng tiện lợi, lúc vào nhà thì tiện tay để trên bàn máy tính. Cô lấy đồ đem vào bếp, Diệp Nam Bình từ huyền quan đi tới bếp, thấy cô để nhiệt kế và thuốc hạ sốt trên bàn ăn, anh hơi kinh ngạc: “Cảm ơn em.”

“…” Tân Vãn Thành bắt đầu chuẩn bị nấu mì Ý. Mì Ý là món ruột của cô.

Diệp Nam Bình đo nhiệt độ, 38.8 độ, uống thuốc hạ sốt ngồi bên bàn, nhìn cô nấu mì. Hình ảnh như trước đây, tháng 3 năm trước ở Bắc Kinh, cô mặc áo sơ mi của anh, trong phòng bếp nhà anh nấu mì gói. Có điều bây giờ anh không thể đi tới phía sau cô, từ sau lưng ôm cô, thuận tiện nếm thử hương vị từ miệng cô.

Diệp Nam Bình thu ánh mắt lại: “Nhà tắm ở đâu? Anh muốn tắm rửa qua.” Tối hôm qua anh ngủ trên hành lang cả đêm, buổi sáng thì ở đồn cảnh sát rồi đi tới Đại sứ quán. Xong việc thì đã tới thời gian trả phòng khách sạn, anh chỉ kịp thay đồ, dọn hành lý trả phòng. Tuy đã thay quần áo nhưng tới giờ người anh vẫn còn mùi rượu, mùi mồ hôi cũng có, nếu không phải vì áo khoác của anh nhìn là biết hàng đắt tiền thì đúng là không khác gì mấy người lang thang.

Tân Vãn Thành nghe lời này của anh thì động tác thoáng cứng lại.       

Lời của anh nhắc nhở cô, cô cho một người đàn ông ở lại trong nhà mình, tóm lại vẫn không tiện lắm. “Đợi lát nữa em đưa anh tới khách sạn ở.”

“…” Anh làm như không nghe thấy cô nói, hất cằm chỉ về gian phòng sát bên phòng ngủ, “Đó là nhà tắm hả?” nói rồi đứng lên đi qua.

“…” nhà có bao lớn, sao anh không nghe cô nói gì chứ? Tân Vãn Thành chuẩn bị mở miệng thì anh đã biết phòng kế bên phòng ngủ là phòng tắm, lấy quần áo trong vali ra, không nói tiếng nào đã đi vào nhà tắm.

Đóng cửa lại, anh mới lên tiếng: “Anh có thể sử dụng khăn không?”

“…” Tân Vãn Thành phồng miệng thổi phù lọn tóc trên trán mình bay lên. Sao anh lại có thể trở nên như vậy? Khó đối phó như vậy…

Đành thỏa hiệp: “Ngăn dưới tủ kéo trong nhà tắm có khăn mới.”

Trả lời cô là tiếng nước vang lên trong nhà tắm.



Tân Vãn Thành nấu mì xong, mới vừa trộn đều lên thì cửa nhà tắm lại mở ra. Anh từ nhà tắm đi ra, thay quần áo cạo râu sạch sẽ, người sáng sủa hẳn lên. Soái ca đẹp mắt vẫn luôn có thể mang lại tâm trạng tốt đẹp cho người khác, đáng tiếc soái ca lại là bạn trai cũ, tâm trạng của Tân Vãn Thành hơi có chút không biết nên diễn tả thế nào.

Anh lấy khăn xoa tóc, đi vào bếp, mở tủ lạnh, tìm được nước đá, lấy một cục bỏ vào khăn lông, đặt lên trán hạ sốt. Tất cả đều quá mức tự nhiên, dường như anh cũng ở đây hơn 10 tháng qua.

Tân Vãn Thành để mì lên bàn ăn, đang do dự xem có nên lấy bộ chén đũa cho anh không thì anh đã lấy luôn 2 bộ, bày lên bàn.

Thấy Tân Vãn Thành đứng yên, Diệp Nam Bình cũng không chờ cô, ngồi xuống đối diện, bắt đầu chia mì. Mì Ý được chia thành hai phần, một phần đẩy tới trước mặt cô. Tân Vãn Thành cúi nhìn đĩa mì trước mặt mình. Đây không chỉ là một phần đồ ăn, mà nếu cô ngồi xuống bắt đầu ăn thì tương đương với chuyện cô đồng ý để anh ngủ lại đây, chuyện này không thể không có ý kiến.

“Giấy thông hành của anh bao lâu thì sẽ có?”

“4 ngày…”

“…” Tân Vãn Thành rũ mi tính toán, còn trúng cuối tuần, vậy là khoảng 6 ngày nữa anh mới có được giấy thông hành.

Anh lại còn chưa nói hết: “… tới 8 ngày làm việc.”

Tân Vãn Thành ngước lên: “8 ngày làm việc? Vậy chẳng phải là…”

“Phải. Hơn nữa thêm 2 ngày cuối tuần, tầm khoảng 12 ngày.”

Anh nói xong thì cúi đầu xuống bắt đầu ăn. Anh đói cả một ngày, ăn như gió cuốn.

“Không thể nhanh hơn sao? Chắc anh còn phải vội về lo công việc chứ.”

Thực ra có thể nhanh hơn, sáng nay cô đưa cho anh mượn gần một trăm euro, dư dả để chi trả chi phí giải quyết. Nhưng…

“Chắc em cũng biết mỗi năm trong tháng 2 tới tháng 3 anh đều nghỉ phép dài ngày. Không gấp.”  Giọng anh thong thả ung dung.

“…” Đúng, cô đã từng là trợ lý anh nên biết rất rõ.

Phần mì Ý của anh nhanh chóng ăn xong, ngẩng lên nhìn cô, lại nhìn dĩa mì của cô: “Em không đói bụng à? Không đói bụng thì nói, anh ăn giùm phần của em luôn.”

Anh thò tay tới kéo đĩa mì của cô qua. Tân Vãn Thành thấy vậy lật đật ngồi xuống cầm nĩa lên, kéo dĩa mì về, cuộn mì lại một vòng, cắn một miếng, cắt đứt mơ tưởng của anh.

Anh thấy vậy thì nở nụ cười. Cô vẫn dễ dàng bị dời lực chú ý đi như vậy…

Giây tiếp theo khi Tân Vãn Thành ngẩng lên, anh đã thu nụ cười lại, nghiêm túc nhìn cô: “Xin em chứa chấp.”

“…” Tân Vãn Thành nuốt nước miếng.

“Anh có thể ngủ ở sofa.” Anh lại nói.

“Không phải anh “có thể” ngủ ở sofa mà là anh “chỉ có thể” ngủ ở sofa.” Tân Vãn Thành sửa lại cho đúng.

“Được.” Anh rất phối hợp sửa lại, “Anh chỉ có thể ngủ sofa.”

“…”

“Có thể chứ? Cô Tân?”

“…” Vì để được ở lại, anh đã không ngại mà gọi cô là “Cô”… (Lão sư – Cô trong Thầy cô)

Người không biết xấu hổ này thật sự là Diệp Nam Bình hả?



Đêm nay đã biết chắc là khó ngủ.

Tân Vãn Thành trằn trọc tới nửa đêm, tới nhà bếp rót ly nước. Ngại phòng khách còn có người bệnh nên chỉ rón ra rón rén, cố gắng bước thật nhẹ nhàng. Trong nhà chỉ có một cái đèn nơi huyền quan, sofa tối thui, Tân Vãn Thành lấy di động chiếu sáng, tay bưng ly nước về phòng ngủ, sofa bên kia chợt có tiếng động.

Chú ý nhìn kỹ lại, Diệp Nam Bình trở người, chăn rơi xuống.

Tân Vãn Thành tự nói với mình, đừng để ý.

Mềm lòng một lần sẽ có lần thứ hai, cô đã dứt khoát bước khỏi mối quan hệ trước đây, không thể lại để anh níu trở về. Nhưng khi tới cửa phòng ngủ, chuẩn bị đẩy cánh cửa khép hờ bước vào, bước chân vẫn không thể khống chế mà ngừng lại. Trong đầu có hai giọng nói cãi nhau, cuối cùng một bên thắng, cô bực bội lắc đầu, đổi hướng đi về sofa.

Anh đang sốt cao, không thể để bị cảm lạnh.



Diệp Nam Bình đang ngủ chứ không giống cô trằn trọc không yên, nhưng anh ngủ không thoải mái, mày cau lại. Tân Vãn Thành giúp anh đắp chăn lại cho đàng hoàng, không cẩn thận đụng trúng gáy anh, sao lại cảm giác nhiệt độ cơ thể anh còn cao hơn khi nãy?

Trước đó anh đã lấy đá bọc vào khăn lông chườm lên trán, đá tan thành nước, khăn lông để trên bàn, nước nhỏ tích tác.

Cô lấy khăn lông, đi vào bếp vắt khô, lấy cục đá mới trở lại sofa. Vừa định đánh thức anh, nghĩ lại thì lại thôi, cất điện thoại vào túi, tay cầm khăn đắp lên trán anh. Cục đá còn khá to, động tác cô rất nhẹ nhàng nhưng vẫn làm anh tỉnh giấc. Mở mắt ra, nhìn thấy cô, anh cười.

Chưa thấy ai bị bệnh mà tâm trạng còn tốt như vậy.

Tân Vãn Thành bĩu môi.

Nếu anh đã tỉnh—

“Vậy anh tự mình chườm khăn đi, em đi vào ngủ.”

Tân Vãn Thành đang ngồi xổm bên cạnh anh, đứng lên, nhét khăn lông gói đá vào tay anh.

Anh ngồi dậy, vươn tay tới. Tân Vãn Thành tưởng anh lấy khăn.

Tay anh gần chạm vào khăn chợt đổi hướng, nắm chặt cổ tay cô. Đầu gối Tân Vãn Thành đang chống bên cạnh sofa, bị anh đột ngột túm lấy nên đầu gối gập lại, ngồi quỳ trên người anh.

Anh nhìn cô từ dưới lên.

Trong không gian mờ tối, ánh mắt anh lại sáng rỡ, tựa như cơn sốt cao đã thiêu hủy tất cả vỏ bọc bên ngoài.

Cô muốn đứng lên, bị anh giữ lại.

“Em vẫn còn thích anh, đúng không.”

“…”

“…”

Kết luận này ở đâu ra? Bởi vì cô cho anh ở lại? Tân Vãn Thành muốn nở nụ cười trào phúng, nhưng cười không nổi, nghiêm mặt: “Không đúng.”

“Nói dối.”

“…” Tân Vãn Thành không kiềm được muốn chửi thề— lại bị chặn miệng.

Anh nghiêng người tới hôn cô.

Chỉ hôn một cái. Rất nhẹ… rất êm.

Thoáng lui lại, nhìn cô.

Thận trọng từng bước, muốn tiến thì phải lùi trước.

Anh thật là không thầy dạy cũng hiểu hay vốn dĩ là cao thủ, chẳng qua là trước đây chưa từng đem những chiêu trò này sử dụng với cô?

Tân Vãn Thành nhíu mày, không giải thích nổi: “Anh thế này gọi là quấy rối tình dục.”

“Em có thể báo cảnh sát, hoặc là… quấy rối ngược lại.”

“Đừng tưởng em không dám.” Cô nghiến răng nghiến lợi, thật sự nổi giận.

Anh cũng không nói cô không dám, thò tay vào túi cô lấy di động mà khi nãy cô dùng để chiếu sáng ra.

Khoảnh khắc đó, rốt cuộc Tân Vãn Thành xác định mình đã rơi vào bẫy. Làm sao anh biết di động trong túi cô? Chỉ có thể là ngay từ lúc cô đắp chăn cho anh thì anh đã tỉnh.

Diễn xuất giỏi… Diễn xuất giỏi!

Anh làm lơ vẻ phẫn nộ của cô, mặt bình tĩnh bấm mở khóa điện thoại cô.

Làm sao cô biết được sẽ có ngày điện thoại bị anh mở khóa? Mật mã điện thoại cô cũng chưa từng thay đổi.

Diệp Nam Bình mở bàn phím điện thoại, bấm 999 giúp cô, đem điện thoại nhét vào tay cô: “Gọi đi.”

“…”

“…”

Lại hôn cô lần nữa.



Lúc này thì không chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua.

Môi anh dây dưa trên môi cô, không có sự vội vàng điên cuồng như tối qua, mà giống như muốn hòa tan cô từng chút một. Bàn tay Tân Vãn Thành siết điện thoại càng ngày càng chặt, màn hình đã ngay trước mặt hết sức chói mắt, số cảnh sát anh đã bấm giúp cô…

Đầu ngón tay Tân Vãn Thành đã nâng như bấm lên nút gọi đi, chợt cau chặt mày lại. Cuối cùng ném di động đi, tay vòng qua ót anh, túm tóc anh kéo ra.

Anh bị đau lại không hề nhăn mặt, chỉ liếm môi mình trước mặt cô.

Vô tội như vậy, biến cô thành kẻ ác. Tay Tân Vãn Thành túm tóc anh rất chặt, chặt tới mức móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

Từ trên cao nhìn xuống anh, nhìn rồi lại nhìn—

Trong khoảnh khắc bằng một cái chớp mắt, thời gian như đứng yên, lại cũng như chỉ trong chớp mắt, mọi thứ đều sụp đổ, cô xòe bàn tay nắm tay anh ra, nâng mặt anh lên, cúi đầu mạnh mẽ hôn anh.

Cô thừa nhận, cô bị dụ dỗ.

*****

Vở kịch nhỏ

Ba ba Diệp: Em hôn anh, có phải có nghĩa là…

Chị đại Vãn: Ngủ xong còn có thể không chịu trách nhiệm, hôn một chút mà thôi, anh còn cần em chịu trách nhiệm?

Ba ba Diệp: …



Triệu Tử Từ: Opps! Người nào đó muốn bán dâm mà không được trả tiền?

(Ý tưởng của lão Triệu mọi người nghĩ thế nào? Thật ra nếu Ba ba Diệp xem như là bán dâm đi thì cũng không phải không công, dù sao thì sáng nay Tân Vãn Thành cũng đưa cho anh gần một trăm euro còn gì….)

Ba ba Diệp: Tôi chỉ đáng giá 100 euro?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui