“Cô biết là em không vui, nhưng chỉ có em là người thích hợp nhất, cái này đã nói rồi còn gì !?”
Cô Manhattan, dáng người béo phì, với cái cằm núng nính được quệt quệt một thứ chất lỏng bóng nhẫy được gọi là son, đưa tay nghịch nghịch mấy lọn tóc quăn quăn của mình nói.
“Cô à, cùng là người Việt Nam, nhưng em sống ở mặt trăng từ nhỏ, chẳng có gì để giao lưu với bạn ấy đâu, cô xếp đại ai đó cũng được mà.”
Cô Manhattan thở dài, hai ngày nay bị cô bé này lải nhải bên tai, cái màng nhĩ múp míp của cô cũng sắp sửa được giảm cân rồi. Xoay người một cái trên cái ghế salon khốn khổ khiến nó kêu ken két mấy tiếng rùng rợn, như tiếng mía ép chỉ còn bã, cô Manhattan lục lục tập hồ sơ bừa bộn trên bàn, thành thạo lấy ra hai bộ, đẩy đẩy gọng kính hình tam giác của mình, đều giọng nói:
“Nguyễn Diệu Linh – thể chất – loại A, Toán học – loại D, Văn học – Loại D, Vật lý học – Loại E, bla...bla... nói chung là học lực trung bình. Đó là điểm năm thứ nhất của em, biết chưa !?”
“Vâng, cô gửi thẳng về ẹ em xem còn gì.” Linh nghiến răng ấm ức.
“Cao Văn Tường – Thể chất – loại A, Toán học – không xếp hạng, Văn học – không xếp hạng, Vật lý học – Không xếp hạng, bla...bla... nói chung là không xếp hạng. Em thấy sao !?”
“Vì cậu ta quá dốt !?”
“Không, vì các giáo viên cũng không đủ trình độ để đánh giá cậu ấy, mấy bài trắc nghiệm IQ cũng vậy.”
“Hả !?” Mặt Linh dài ra như cái bơm.
“Không biết vì sao cậu ấy lại chọn theo học ở khu dân cư số 5 hẻo lánh này *vỗ vỗ vai* cố lên cưng, ngồi cùng cậu ấy em sẽ tiến bộ nhiều đấy.”
Cô Manhattan vung vẩy chỗ thịt béo ngậy mà người ta thường gọi là giò heo... ấy lộn... cánh tay, ra cất đi tập hồ sơ rồi ra lệnh tiễn khách.
Cô gái dĩ nhiên là bất lực, hậm hực rời đi.
...
“Sao không hỏi tôi làm sao bị thương !?” Hans mắt nhắm mắt mở nói, sợi dây băng cứ vòng qua vòng lại trước mặt làm cậu thấy khó chịu vô cùng, đành nghĩ chuyện để phân tán sự tập trung.
“Mười bảy vết bầm tím do va đập, ba vết cắt do dao, tay trái bị rạn xương. Cậu làm gì mà chọc giận dám du côn đó vậy !?” Tường bình tĩnh nói.
Cô y tá đã được vị bác sĩ duy nhất trong trường đưa đi bệnh viện để khám lại, cả phòng chỉ còn hai người, mình tôi với anh. Lúc Hans tỉnh lại đã thấy mình được dựng ngồi trên ghế bệnh nhân từ lúc nào, còn học sinh chuyển trường đang đều tay quấn băng ình.
“Cậu biết nhiều thứ quá nhỉ !?” Hans ngồi nói bâng quơ.
Sau lưng Hans, Tường đang cẩn thận quất từng lớp băng qua trán cậu, đều giọng đáp:
“Còn cậu có thể chất tốt thật đấy.”
“À, biết thế giới thứ hai chứ !?”
“Ai cũng biết.”
“Level của tôi ở trong đó khá cao, mỗi khi đăng xuất, về thế giới thực đều cảm thấy tay chân có hơi chậm chạp so với cơ thể, nên tôi phải đến mấy trung tâm luyện tập khá nhiều đấy.” Hans cười nhẹ, giơ giơ bắp tay không quá cơ bắp, nhưng vô cùng chắc chắn của mình lên.
“Cậu thấy thế giới thứ hai thế nào !?” Tường tỉ mỉ cài nốt nút cài cuối cùng ở cuộn băng trên đầu Hans, bắt đầu nắn nhẹ vào tay trái của cậu.
“Ay... đau...” Hans khẽ nhíu mày.
“Bị rạn xương rồi, tôi sẽ tìm thứ gì đó cố định lại.” Tường chạy đến tủ thuốc, lấy ra thêm một cuộn băng nữa, nhìn quanh, thấy cái thước kẻ trên bàn, cậu ta cũng vơ lấy luôn. Dứt khoát, gọn gàng, như thể lấy đồ trong túi ra thôi vậy.
“Ồ, cám ơn. Mà tại sao lại hỏi đến thế giới thứ hai vậy !? Trông cậu đâu có giống thể loại quan tâm đến người khác !?” Hans suýt xoa chỗ đau, rồi ngạc nhiên hỏi.
“Tôi cũng tham gia.” Tường thuận miệng trả lời.
“Hờ, thảo nào, điều này giải thích cho cái bộ tự kỉ của cậu ở trên lớp.”
“Từ tự kỉ không phải dùng như vậy.”
“Tôi biết, nhưng với giới trẻ bây giờ, nó có nghĩa như vậy.” Hans nhún vai đáp.
Tường không nói gì thêm. Chỉ cẩn thận đặt cái thước kẻ lên cẳng tay trái của Hans, đều tay quấn từng vòng băng qua, sau đó cố định lại. Động tác nhẹ nhàng dứt khoát, như thể đã từng làm nhiều lần trước kia rồi. Hans còn chưa kịp cảm thấy gì thì tay đã được băng bó hoàn chỉnh, vải quấn ngay ngắn, không thừa không thiếu, từng vòng quấn thẳng hàng, để như vắt chanh, cứ như vừa được máy quấn chuyên nghiệp quấn cho vậy.
“Xong rồi đó, từ giờ đừng có vận động mạnh, khoảng 1-2 tuần sau sẽ khỏi hẳn.”
Hans chưa kịp cảm ơn thì Tường đã xoay lưng đi thẳng, để lại bóng lưng cao thẳng, có phần cô độc lạnh lẽo.
Hans nhìn theo, cũng không đuổi theo nói nhảm mấy câu cảm ơn gì đó, chỉ tặc lưỡi cảm thán:
“Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy trắng sáng sao đó. Người kỳ lạ !”