Thế Giới Thứ 2


Bùm Bùm Bùm...
Mấy căn nhà xấu số rung lên khẽ khẽ, sau đó ùn ùn đổ sập xuống, bởi một bóng trắng giống như phi đạn bay thẳng liên tục xuyên qua, đập nát phần kết cấu chịu lực của bốn bức tường đỡ mái nhà.
Giữa đống đổ nát, Hans đạp tung một mảnh tường lớn, thở hồng hộc đứng dậy, vẫn còn cảm thấy đầu váng mắt hoa. Trong đầu thì liên tục hỏi thăm toàn bộ thân quyến phái nữ của Bạch thư ký.
“Ừm, cậu ghét người Trung Quốc !?” Bạch thư ký vội vã chỉnh chỉnh lại đống giấy tờ có hơi lộn xộn sau cú va chạm vừa rồi. Giống như người vừa nhẹ nhàng chấn bay thanh niên kia chẳng liên quan gì tới cô ta vậy. Thậm chí Hans cũng chẳng thể xác định, mình có thật sự bị cô ta đánh bay ra hay không, vì tất cả xảy ra quá nhanh, đến một phần ngàn cái chớp mắt cũng chưa tới.
Cậu ta chỉ cảm thấy mình đang khí thế xông lên, lại giống như va vào một cỗ xe tăng vô hình, bị nó không chút thương tình nghiền nát mọi thủ đoạn bảo hộ rồi mạnh mẽ đập ngược trở về phía sau vậy.
Vẻ ngoài yếu liễu đào tơ, miệng cười nhu mỳ, nhưng vừa ra tay là như sấm sét đánh xuống, không có lấy nửa giây do dự, “làm mặt cười mà đánh người tới chết” – dùng câu này để miêu tả cô ta vô cùng thích hợp.
Hans đứng có chút siêu vẹo, đôi chân run run, tay cầm kiếm buông thõng, người khom xuống. Không phải vì thương thế quá nặng, mà do tinh thần bị chấn động quá mạnh, nhất thời ý thức chưa thể hồi phục lại được ngay để đối đáp bình thường.
Nếu như cơ thể này là thật, chỉ sợ với một đập vừa rồi đã bị thành tương thịt mất rồi. Cơ thể ảo này may mắn còn có mấy thuộc tính tự động tiêu trừ sát thương và giảm hiệu ứng chấn động, vậy nên vạch máu vẫn còn được 5%, chưa có phải đầu thai kiếp khác.
Dù vậy, một cú đánh nhẹ nhàng và dứt khoát, nhanh tới mức nạn nhân còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã tụt gần hết vạch máu, đủ khiến cho dũng khí đánh đấm của Hans mất sạch. Lắc lắc cái đầu, cậu ta âm trầm mà nặng nhọc nói:
“Lúc trước không biết ! Còn bây giờ, cực kỳ ghét ! Ghét cay ghét đắng, giá như mắt tôi có thể giết người thì các người đã chết không biết bao nhiêu lần rồi !”
“Cả cô lẫn gã Thần Tiễn đó ! Đều chỉ biết dùng tư thái cao ngạo để quan sát người khác ! Làm như các người là bố thiên hạ vậy ! Thích diễn vai thần thánh coi người khác là kiến hôi, một chút lòng thương cảm cũng không có ! Mẹ nó, phi nhân tính, tự kỉ max level, cả ngày luôn luôn treo cái tư tưởng mình ưu việt hơn người khác ở trong đầu, giống như câu cửa miệng của dân tộc chết tiệt đó, luôn chỉ coi mình là nhất, tỏ ra nguy hiểm, đáng ghét vô cùng, ta xxx. Ta zzz....”
Đầu óc có chút hỗn loạn, Hans vơ đũa cả nắm, coi hai người Trung Quốc duy nhất mình gặp là đại diện cho cả dân tộc mắt ty hí đầu thích tự sướng nọ. Nửa câu đầu còn có chút lý lẽ, càng về sau càng tung tóe, nghĩ được cái gì đều phun hết ra, giống như muốn dìm luôn cả cái dân tộc xuất ra hai con người cản đường đáng ghét này chết chìm trong mớ ô ngôn uế ngữ nghèo nào của mình vậy.
Tất nhiên, hành vi đánh không lại thì chửi thế này rất ấu trĩ, vô cùng trẻ con, nhưng nhất thời cậu ta chẳng còn biết làm gì hơn để thể hiện ra cái sự phẫn uất của mình cả. Hans chỉ có thể dùng những ngôn ngữ độc ác nhất, loại thái độ mạt hạng nhất, thể hiện rõ ràng ra rằng sự phẫn nộ trong lòng cậu ta đã không thể nào ức chế được nữa rồi.
Đúng là cậu ta đã đánh giá thấp tập đoàn giống như trùm sò đầu sỏ của thế giới hiện đại này, dù tốn biết bao nhiêu công sức thuyết phục đám AI ngoài kia trợ trận, lại một phen liên hợp đám người chơi trẻ trâu quấy rối bên ngoài tường thành, dốc toàn bộ vốn liếng mua hạt giống thực nhân thụ và dụ thú hương khiến cho lính thủ thành hoàn toàn bị động luống cuống. Không ngờ vẫn không đặt được nửa bước vào tòa tháp sang quý chọc trời ở xa kia.
Cảm giác này thật sự muốn tức điên lên được.
Không phải tuyệt vọng, hay chán nản muốn buông bỏ, mà là gấp gáp và phẫn nộ. Phẫn nộ tới mức chửi tục cũng lộn xộn hết cả rồi.
Bạch thư ký không ngờ lại không có ra tay nữa, chỉ đặt tập hồ sơ xuống hành lang bên cạnh, cười thích thú nhìn thiếu niên đang gân cổ lên chửi đổng giống như bà tám bán mắm ngoài chợ kia, bất chợt phát hiện, khi lâm vào tuyệt cảnh cậu ta lại có thể thể hiện ra một mặt con người khác như vậy.
Cô ta đưa hai tay lên nút nhẹ vào lỗ tai, từ từ bước tới gần Hans, thiếu niên vẫn làm một bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng, càng chửi khí thế càng thịnh, rất có phong phạm cao thủ chửi nhau ngoài chợ giời, chửi đến nỗi cái lưỡi cũng muốn biến hình vì tần xuất di động quá cao, không ngờ lại có chút dấu hiệu đột phá bình cảnh, sắp sửa thăng hoa tới một level mới của skill chém gió.
“%****#*%(... hộc... hộc... giờ cô muốn làm gì đây !? Nghe không lọt tai rồi hả !? Muốn giết tôi cho hả giận hả !? Nói cho cô biết, tôi không sợ...”
“Không không !” Bạch thư ký phẩy phẩy tay nói với vẻ nghiêm túc:
“Chỉ muốn đính chính với cậu...”
“Sao chứ !?”
“Tôi là người Hàn Quốc !!”
“...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui