Thế Giới Thứ 2


Hans có chút ngây người. Sau đó là đần mặt ra.
Ờ, cái chính thì... người nước nào nó liên quan quái gì ở đây !?
Đất nước nơi kẻ địch trong bài chửi sinh ra chỉ để người ta có thêm một phần lợi thế đả kích tính tự chủ, tự tôn của người kia mà thôi. Giống như đám trẻ khi còn đi học thường lôi tên bố mẹ nhau ra, gán ghép vào sau tên thật của đứa mà chúng nó muốn chửi vậy.
Thế này nhé, tình cơ mình biết bố mẹ thằng A đáng ghét tên là B, thế là mình chửi: Tiên sư thằng AB, thế nhưng nó lại đính chính rằng tên bố mẹ nó là C, và ta tức giận sửa lại, tiên sư thằng AC, để rồi có người hảo tâm đi qua nói rằng C cũng không phải tên thật của bố mẹ nó, và cuối cùng thằng A khai thật ra rằng tên bố mẹ nó là D, cuối cùng ta cũng thắng lợi chửi được tiên sư thằng AD, và đau khổ nhận ra, D chính là tên phụ huynh nhà mình.
Chính là như vậy đấy.
Thật sự là như vậy đấy.
Khi cô ta tự xưng là tiểu Bạch, Hans nghĩ ngay đến đám Trung Của toàn quái thai già đầu thích đặt chữ tiểu lên trước tên họ của mình, thế nhưng cô ta lại tự xưng mình là người Hàn Quốc, nhỡ may chửi đến hết cả hơi rồi cô ta lại nói ra một cái nước nào đó, vô tình trùng với nước nhà nhà mình, thì hóa ra cậu ta trở thành thằng ngốc à !?
Không, chính ra sau khi chửi loạn một hồi chẳng ra gì như vậy, chính cậu ta đã tự biến bản thân mình thành một thằng mạt hạng ngốc nghếch đầu đất hâm hâm rồi.
Giờ chẳng cần cô ta tủm tỉm cười vui vẻ trước mặt mình thế kia, Hans cũng đã tự đỏ mặt thấy ngượng ngùng, muốn tìm một cái lỗ chui xuống cho xong rồi.
“Mệt không ?” Bạch thư ký cười rộ lên, đưa tới một ly nước, chẳng hiểu từ đâu mọc ra.
“Mệt !” Hans đáp với giọng khàn khàn, thản nhiên tiếp lấy ly nước, tu ừng ực, tuyệt nhiên không làm ra cái hành động chống cự vô ích nào nữa.
“Vừa rồi quá tay một chút, mong cậu thông cảm, thực sự là tôi cũng chưa quen điều khiển cơ thể ở thế giới này lắm ! Ai lại ột thư ký văn phòng cái cơ thể mạnh tới trâu bò như thế này chứ ! Quá lãng phí !” Cô gái nhún nhún với vẻ vô tội.
“Ặc, chị hai, hỏi khí không phải, trong thành này còn bao nhiêu người giống chị vậy !?” Hans khổ sở hỏi.
Nếu thêm dăm ba, à không, chỉ thêm một đầu cự quái như thế này nữa, cậu ta khỏi cần đánh đấm gì cả, cuốn gói về quê cho nhanh.
Lilith, hẹn kiếp sau vậy. Hans bi ai thầm nghĩ.
“Hết rồi ! Ngoại trừ các nữ hoàng, cũng chỉ có tôi được đặt trước avatar ảo ở thế giới này với mức level max như vậy thôi !”
“Khoan khoan, các nữ hoàng, các là bao nhiêu vậy !? Không phải IMI chỉ có duy nhất 1 bà chủ là Stellar Veminton thôi à !?” Hans tái mặt đáp.
“À, trên thực tế công ty này có ba người nắm giữ nhiều cổ phần nhất, lần lượt là cô Stellar, cô Shaorin và Ren tiểu thư ! Nếu tính cấp độ ở thế giới thứ hai này, dĩ nhiên ba người họ đều max level cả, hơn nữa còn có thêm mấy item đặc biệt, giúp nâng khả năng chiến đấu lên khoảng 200% nữa !” Bạch thư ký đưa tay lên cằm, ngửa mặt xuy nghĩ một hồi rồi thản nhiên nói.
“Tôi về đây !” Hans ủ rũ đáp, xoay người buồn bã bước đi, vẻ mặt âm khí nặng nề.
[Hmm... không xong rồi, địch quá trâu bò, chắc phải tranh thủ dạo quanh xem có đường cống ngầm nào để lén lút luồn vô không, cường công không được rồi !]
[hay hi vọng đám ngốc ngoài kia có thể phá được thành nhỉ !?]
[Nghĩ nào, nghĩ nào !]
“Chờ đã !”
“Hả !?” Hans ngạc nhiên quay đầu lại, vẻ mặt như cá chết trôi.
[Không phải đổi ý rồi chứ !?]
[Đừng làm bậy nha ! Ta vẫn còn yêu đời lắm !]
“Cô Shaorin giống với ngài chủ tịch, mất tích năm năm nay chưa về rồi ! Còn Ren tiểu thư đang quần thảo với con quái vật cậu dụ đến kìa, trong thành giờ chỉ còn lại cô Stellar thôi, đi đến đây rồi cậu còn muốn bỏ về sao !?” Bạch thư ký hỏi với vẻ ngỡ ngàng.
Thiếu niên này dám kéo một đám huynh đệ đến tận cửa nhà của IMI, đòi đập thành cứu người, thậm chí lôi luôn cả viêm đế Diablo đến trợ uy gào thét, cùng một đám thú dữ vẫn đang dồn ứ ở cửa thành kia. Làm đến mức này rồi còn muốn xoay người đi thẳng, thật sự khiến cho cô ta không biết nên nói gì cho phải.
Chủ yếu là, như vậy không vui tý nào cả !
Cái thành này giống như một cỗ máy yên ả ngàn năm đều đều mà vận hành, vô cùng khô khan thiếu sức sống, vậy nên nữ hoàng thứ ba mới không chịu nổi mà phải chạy chơi khắp nơi. Cơ hội nháo sự thế này chỉ sợ chục năm nữa cũng không thấy được nữa.
Cứ như vậy bỏ qua thật sự đáng tiếc.
Hans nghe thấy vậy, nhất thời vẻ mặt rạng rỡ, giống như nhà sư khổ hạnh đã tìm thấy con đường sáng để mà niết bàn.Lại giống như trẻ em được cho tiền lì xì sau khi mỏi mắt chờ đợi đồng hồ điểm tới 0h0p của năm mới.
Cười tít mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui