Tỉnh dậy ở thế giới thứ hai thì đã tám giờ sáng.
Vẫn ngủ quá giờ như thường lệ.
Như mọi lần, vì trở mình thì Hans sẽ rơi bộp từ trên cây xuống thảm lá phía dưới. Nhưng lần này, do có sự chuẩn bị sẵn, cậu ta chỉ bị treo ngược trên cành cây thôi. Cảm giác màu dồn lên não liên tục đã đánh thức Hans dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng.
Nhờ thế mà không cảm thấy buồn ngủ.
Hans tháo dây thừng quấn quanh người mình ra, nhẹ nhàng đáp xuống, khẽ nghiến răng nghiến lợi vì cơ thể vẫn còn đau. Đây là di chứng do sử dụng skill cấp 9x : Light speed.
Dù cơ thể đã được cường hóa mạnh gấp mấy chục lần người thường, nhưng để cho những kia điện nổ lách cách chạy qua cơ thể, sau đó di chuyển với vận tốc sấm sét, vẫn không phải là gánh nặng mà Hans có thể chịu được lúc này. Dù sao lv hiện tại của cậu ta mới chỉ là 56.
Cưỡng chế sử dụng kỹ năng mà mình chưa được phép, cái giá phải trả của Hans là điểm sức mạnh và tốc độ giảm xuống chỉ còn một phần mười, trong một ngày. Cùng với cơn đau ê ẩm khắp cơ thể.
Liếc nhìn xung quanh, vẫn còn đang ở khá sâu trong khu rừng ngoại vi. Tốc độ bị giảm chỉ còn một phần mười, có chạy cũng chẳng nhanh hơn đi bộ là bao, lại còn làm chậm trễ việc hồi phục. Thôi thì dứt khoát đi bộ.
Thực ra thì sáng sớm đi dạo ở trong khu rừng này cũng không tệ. Cảnh sắc thiên nhiên chưa được con người khai phá, lá phong đỏ au bay bay khắp con đường mòn. Dưới chân là thảm lá vàng nâu, trải dài một đường phía trước. Hai bên đường có những sinh vật nhỏ, bay qua lượn lại, màu sắc sặc sỡ. Nhất là trong không gian văng vẳng tiếng chim hót. Một thứ rất hiếm có ở thời đại mà Hans đang sống. Thế giới thứ hai mô phỏng thế giới thực đến 99%, nhưng không phải ai cũng cảm nhận được.
Đi dạo theo con đường mà Lilith đã chỉ dẫn từ trước. Dù lúc này đang yếu như sên, nhưng Hans vẫn còn tâm tình để ngắm cảnh – vì không có con quái nào quá mạnh mẽ có thể uy hiếp được cậu. Đi đến địa điểm cách hang của vua sư tử hai đầu 2km, Hans chợt dừng lại, cười hứng thú, sau đó khẽ nói:
Skill: Summon Elf.
Vốn dĩ như bình thường, kĩ năng này sẽ gọi ra một tinh linh to bằng bàn tay người, trên lưng mang đôi cánh như chuồng chuồn, tỏa ra ánh sáng rực rỡ với nhiều chức năng như soi đường, trị liệu v...v. Nhưng khi Hans sử dụng, kỹ năng này lại gọi ra một cô gái với vóc dáng mảnh khảnh, nhưng tuyệt đối giống một con người tiêu chuẩn, hơn nữa vô cùng xinh đẹp.
“Chào buổi sáng, Hans.”
Vẫn là câu nói như thường lệ, mỗi khi Lilith mở mắt. Dường như mỗi khi được Hans gọi ra, cô ấy đều đang ngủ. Dáng vẻ lúc Lilith mới tỉnh dậy cực kỳ khả ái dễ thương, chính vì vậy Hans cũng chẳng bao giờ buồn hỏi xem, tại sao cô ấy ngủ nhiều đến vậy.
Hans vui vẻ gật đầu, sau đó lấy tay chỉ về một hướng.
Lilith dụi mắt nhìn lại, khóe môi nhỏ nhắn cũng cong lên, mìm cười vui vẻ.
Xa xa, thân hình lắc lư của Man eater plant (thực nhân thụ) đang khẽ đong đưa. Dường như chính nó cũng đang ngon giấc, từng cành lá rung rinh, lên xuống đều nhịp, chẳng khác nào một con người đang hô hấp. Cái miệng đỏ lòm của nó đã khép hờ, thỉnh thoảng có một chất lỏng chảy ra – Hans lần này đã quả quyết đấy là nước rãi.
Người quen cũ gặp lại, đôi khi mang lại cho người ta những cảm xúc rất vui vẻ.
“Anh đoán, mấy ngày nay, chưa có ai đến làm phiền người canh cổng của chúng ta rồi.” Hans cười khẽ.
“Sao anh biết !? Nhỡ may nó vừa mới quay lại đây thôi thì sao !?” Lilith tò mò hỏi. Dù có thể nắm bắt vị trí tương đối của mọi sự vật trong thế giới thứ hai, nhưng những con quái tự do như thực nhân thụ này lại không hề có nơi ở cố định. Chúng lang thang trong rừng kiếm mồi, đôi khi đóng vai một cái cây vô hại, rất khó phân biệt.
“Nó không thể rời khỏi chỗ này được.” Hans cười khẽ, lấy tay chỉ chỉ.
Dưới gốc thực nhân thụ to lớn, là một cái cây non, nhìn rất giống hoa hướng dương. Nhưng ở giữa nụ hoa lại có một điểm đỏ như máu. Ai cũng có thể dễ dàng đoán ra, đây là một gốc thực nhân thụ khác, chỉ có điều, cái cây này còn quá bé, bộ rễ của nó vẫn chưa thể rút lên khỏi mặt đất được. Những năm tháng đầu đời, chúng vẫn phải ở cố định một chỗ.
Mấy cái chân rễ to lớn của thực nhân thụ bao quanh gốc cây non này, che trở cho nó, như gà mái mẹ bảo vệ cho con. Có lẽ vì vậy mà mấy ngày nay nó không hề di chuyển đi kiếm mồi, chỉ thủ hộ ở đây. Đó cũng là lý do tại sao Hans không xuống tay với nó lần trước.
Gốc thực nhân thụ này rất thú vị.
Hans tủm tỉm cười, rồi nhìn sang Lilith đang say sưa đánh giá một màn mà cô cho là rất cảm động kia.
“Dường như... cũng giống cô ấy.” Hans thầm nghĩ.