Theo sự chỉ huy của Bạch Mai, Thành Dương lại giúp Bạch Mai đào thêm mấy cái bẫy, lúc đi Thành Dương nói:
"Nếu bẫy thật sự có thể bắt được con mồi, cô có thể nói cho tôi một tiếng không? Nếu bẫy thành công, tộc của chúng ta hoàn toàn có thể dùng cách săn bắt an toàn này.
"
Ban đầu Thành Dương chỉ vì thương hại mới nghĩ đến việc giúp Bạch Mai nhưng không ngờ cách của Bạch Mai lại khéo léo như vậy.
"Tất nhiên là được.
" Điều này đúng ý Bạch Mai.
Hơn nữa theo thái độ của Thành Dương, chỉ cần cô bắt được thỏ thì Thành Dương rất có thể sẽ giúp cô nói chuyện, để tộc nhân sử dụng phương pháp của cô.
Thành Dương gật đầu, trong lòng cũng mang theo sự mong đợi mơ hồ.
Khi Bạch Mai trở về hang động, trời đã dần tối.
Thương Nguyên nằm im bất động ở đó, vì thái độ đột ngột thay đổi của Bạch Mai khiến Thương Nguyên có chút không biết làm sao, vì vậy anh đã dùng thủ đoạn giả vờ ngủ, chỉ có bụng phập phồng lên xuống cho thấy anh đang còn sống.
Ký ức về thế giới thú chỉ là những hình ảnh đứt quãng, ký ức hiện đại của Bạch Mai chiếm ưu thế trong đầu cô.
Do đó cô không ghét con sói lớn này, lúc này cô lại vô cùng phấn khích vì có một con chó khổng lồ ở bên cạnh.
Hơn nữa con chó này có thể hiểu được lời cô nói, thậm chí còn nói chuyện với cô.
Giống như lúc chơi đùa cùng những chú chó hoang ở trạm cứu hộ động vật, Bạch Mai đi tới theo thói quen vỗ nhẹ vào đầu của Thương Nguyên, đánh thức anh:
"Vừa rồi tôi đến sau núi, gặp Thành Dương và bạn đời của anh ấy, chúng tôi đào mấy cái bẫy, biết đâu sẽ có con thỏ xui xẻo đâm vào.
Tôi đi lâu như vậy anh thấy thế nào? Có muốn uống nước không?"
Bạch Mai ngồi xổm trước mặt anh lẩm bẩm, Thương Nguyên cảm thấy đầu mình nhất thời không thể hoạt động được.
Một lúc lâu sau anh mới phản ứng lại, cái bẫy mà Bạch Mai nói đến là ý chỉ săn bắt.
Thương Nguyên không khỏi hối hận, đều tại anh quá vô dụng, lại để giống cái của mình đi săn.
Đôi mắt vốn sáng lên vì Bạch Mai vuốt ve đột nhiên lại tối sầm lại, anh cúi đầu nhìn xuống đất, tâm trạng chán nản.
Nhưng hành động này trong mắt Bạch Mai chính là Thương Nguyên lười để ý đến cô.
Thấy Thương Nguyên rõ ràng đã tỉnh nhưng không để ý đến mình, Bạch Mai không khỏi nghĩ có phải Bạch Mai trước kia đã khiến Thương Nguyên mất mạng nên anh đã ghi hận cô không?
Từ trong ký ức, Bạch Mai biết Thương Nguyên là một con sói có nguyên tắc, chính trực và tự lập.
Sau khi kết đôi với Bạch Mai, Bạch Mai không muốn giao phối với anh nhưng anh lại thực sự đồng ý, thậm chí còn luôn giữ khoảng cách với Bạch Mai, không giống như những giống đực khác không thể kìm nén được ham muốn sinh sản có sẵn trong gen.
Bạch Mai hy vọng Thương Nguyên sống sót và sống cùng cô.
Sau này cô sẽ đối xử tốt hơn với Thương Nguyên.
Theo mô thức chung sống giữ khoảng cách trước đây, cô có thể làm bạn với Thương Nguyên hoặc kết nghĩa anh em cũng được.
Làm bạn với một con sói lớn như vậy, nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi!
Đây là cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra để tồn tại trong tộc sói.
Bạch Mai phải nhanh chóng thay đổi ấn tượng của Thương Nguyên về cô.
Cô mang thùng nước gỗ trong hang động đến trước mặt Thương Nguyên để lấy lòng anh:
"Anh mau uống nước đi, lâu như vậy chắc khát lắm rồi.
"
Đây là nước mà Thương Nguyên lấy từ sông về cho Bạch Mai trước khi đến đầm lầy phía Nam, thùng nước này là của riêng Bạch Mai.