Thế Giới Thú Nhân Lang Phu Nhà Ta Quá Đáng Yêu


Trước kia chỉ cần anh nhuộm mùi của mình lên đồ của Bạch Mai, Bạch Mai sẽ phát điên đánh anh, dùng đá ném mạnh vào anh.

Vì vậy mặc dù lúc này Thương Nguyên khát khô cả cổ nhưng anh vẫn không dám uống.

Bạch Mai không hiểu nên xấu hổ muốn chết.

Tất cả người sói đều cứng đầu như vậy sao? Thà chết chứ không uống nước của người khác?
Bạch Mai đành phải miễn cưỡng đặt thùng nước xuống, giọng điệu vẫn rất dịu dàng:
"Vậy đợi anh khát rồi hãy uống.

Vừa rồi tôi lên núi xuống núi mệt quá, tôi nghỉ ngơi trước đây, anh ngoan ngoãn dưỡng thương đi.

"
Bạch Mai nói những lời này không có áp lực gì trong lòng, dù sao cô cũng đã dùng giọng điệu này để dỗ dành không dưới hàng trăm con chó.


Nhưng giọng điệu của cô cứ một câu lại khen một tiếng "Ngoan", khi nói mình mệt còn mang theo giọng mũi như đang làm nũng.

Quả nhiên Thương Nguyên bị lời nói của Bạch Mai làm cho tim đập thình thịch, nhất thời không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy ngay cả lông ở đầu ngón chân cũng nóng ran.

Uống thì là vượt quá giới hạn, không uống thì là phụ lòng.

Thương Nguyên còn đang do dự, Bạch Mai đã đi vào hang động, lật một số tấm da thú ra nghiên cứu.

Bẫy có gai rốt cuộc cũng chỉ là công việc tạm thời, bây giờ Bạch Mai cược rằng thế giới thú nhân chưa được khai phá, con mồi dồi dào và chưa từng thấy loại bẫy này nên mới có thể phát huy hiệu quả rõ rệt.

Nhưng đây tuyệt đối không phải là kế sách lâu dài.

Dù sao thì việc bắt được thú rừng bằng bẫy vẫn dựa vào xác suất, cô phải nghĩ cách để tăng xác suất này lên.

Thú nhân cũng là người, nền văn minh nhân loại theo quan điểm của Bạch Mai không thể dừng lại ở giai đoạn nguyên thủy được, cô không thể chấp nhận chuyện này.


Bạch Mai muốn bắt sống một số loài động vật hiền lành về nuôi, mặc dù các loài động vật ở thế giới thú nhân không hoàn toàn giống với Trái đất nhưng trên cây phả hệ gen cũng có một số điểm trùng khớp.

Ví dụ như loài thỏ ở đây là loài động vật màu trắng gần giống với Trái đất, chân sau phát triển, giỏi nhảy nhưng mắt không đỏ, tai giống tai của loài mèo tai cụp, không thể dựng thẳng lên.

Bạch Mai rất muốn phàn nàn một câu, không có hai cái tai dài dựng lên thì dựa vào đâu mà gọi là thỏ?
Ở đây còn có một loài động vật gọi là cừu sặc sỡ, mỗi con cừu có một màu thuần nhất khác nhau nhưng đều là màu rất tươi sáng, nhìn cả đàn cừu trông rất sặc sỡ.

Theo lối tư duy cũ, đồ càng tươi sáng thì càng độc, Bạch Mai rất muốn biết thứ sặc sỡ như vậy, là vị tổ tiên nào gan lớn dám ăn thử đầu tiên?
Nhưng hương vị của cừu sặc sỡ thực sự giống với thịt cừu mà Bạch Mai từng ăn trước đây, có hơi tanh một chút.

Bạch Mai muốn dùng dây thừng và đá lớn để làm bẫy bắt, tức là ở giữa hố có một cành cây nằm ngang, một khi có con mồi chạy lên cành cây sẽ bị dây thừng nối với cành cây kéo đá đổ xuống đậy kín bẫy.

Nhưng cái bẫy này phải lớn, đá cũng rất to, nếu không con mồi dễ thoát, vì vậy Bạch Mai tuyệt đối không thể hoàn thành cái bẫy một mình.

Chỉ cần bẫy đơn giản thành công thì loại bẫy bắt này của cô sẽ có sức thuyết phục mọi người, đến lúc đó tự nhiên sẽ có những giống đực khoẻ mạnh khác đến hoàn thành công việc nặng nhọc này thay cô.

Bạch Mai buông tấm da thú xuống, quay lại giường da thú, nằm dựa vào con sói lớn ấm áp mềm mại và lông xù.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận