Bạch Mai thậm chí còn nghi ngờ rằng thế giới thú nhân có thể có cả hạt tiêu, hoa hồi, hành, gừng, tỏi nhưng chỉ là cô chưa nhìn thấy nên không gợi ra được ký ức mà thôi.
Cây ớt mọc thành từng mảng, Bạch Mai chọn sáu cây con khoẻ mạnh đã mọc ra năm lá, cô cẩn thận đào cả đất lên, chuẩn bị đem về trồng ở khoảng đất trống trước cửa hang.
Khi Bạch Mai trở về hang động, cô thấy con sói nhỏ đã tỉnh lại và đang cắn tai Thương Nguyên, Thương Nguyên vẫn giữ nguyên khuôn mặt sói đơ cứng, rõ ràng là dáng vẻ của một người cha nghiêm khắc.
Chỉ là đồ trang trí trên đầu anh có hơi buồn cười.
Thương Nguyên thấy Bạch Mai trở về, sau một đêm đã hồi phục chút sức lực, anh đứng dậy đi về phía Bạch Mai.
"Trên núi không gặp nguy hiểm gì chứ?"
"Anh có thể đứng dậy rồi!"
Bạch Mai vô cùng kinh ngạc, đặt đồ xuống: "Ngọn đồi nhỏ ở sau núi sẽ không có động vật lớn xuất hiện, có gì nguy hiểm đâu, tôi không sao.
"
Thương Nguyên là con sói to, khi đứng lên đầu đã cao đến ngực Bạch Mai.
Bạch Mai đưa tay vuốt ve đầu Thương Nguyên: "Có sức lực thì đi dạo quanh hang động một lát đi, nhưng vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
"
"Được.
"
Thương Nguyên cẩn thận dùng đầu húc vào lòng bàn tay Bạch Mai, giống như những giống đực khác lấy lòng giống cái của mình.
Quả nhiên Bạch Mai rất vui, dùng cả hai tay vừa xoa đầu vừa xoa cổ anh: "Như vậy mới ngoan, chó! sói nghe lời là đáng yêu nhất.
"
Thương Nguyên vừa kinh ngạc vừa vui mừng trước hành động thân mật của Bạch Mai nhưng anh cũng ngửi thấy mùi ớt còn sót lại trên tay cô.
"Bạch Mai, cô có chạm vào cây quả đốt không, thứ đó không ăn được đâu.
"
Thương Nguyên biết Bạch Mai trước đây không đi hái lượm cùng những giống cái khác trong bộ lạc, sợ Bạch Mai không biết nên nhắc nhở.
"Tôi không ăn, tôi chỉ mang về trồng thôi.
"
Thương Nguyên nghe vậy, tưởng Bạch Mai thấy quả đốt đỏ tươi nên định trồng cho đẹp mắt, bèn lải nhải một câu là sau khi chạm vào quả đốt thì không được dụi mắt.
Con sói nhỏ bị Thương Nguyên hất xuống đất cứ quanh quẩn bên chân Bạch Mai, vừa cắn vừa gặm để thu hút sự chú ý của cô, cho đến khi Bạch Mai cúi xuống bế nó lên ôm vào lòng:
"Sao nhóc còn ở đây thế?"
"Ẳng ẳng ~"
Con sói nhỏ không biết nói chỉ biết làm nũng, Bạch Mai bị làm nũng đến mức bật cười, đặt nó trở lại đầu Thương Nguyên:
"Nhưng bây giờ ta không có thời gian chơi với nhóc đâu.
"
Thương Nguyên cảm thấy đầu mình nặng trĩu, Bạch Mai vừa quay người đi, anh đã hất con sói con trên đầu xuống.
Con sói nhỏ rất khoẻ mạnh, dù ngã ngửa xuống đất nhưng nó vẫn lật người lại, chạy đến chân Bạch Mai quấn lấy cô.
Bạch Mai phơi cỏ mỏng vừa hái được sang một bên, sau đó bắt đầu xử lý cây ớt.
Bây giờ công cụ thuận tiện nhất chỉ có dao xương, vì thường xuyên bị giẫm đạp nên đất trước cửa hang không mềm như đất trên núi.
Bạch Mai nhìn con sói nhỏ đang kêu "ẳng ẳng" bên chân mình, mỉm cười chỉ vào một chỗ:
"Bảo bối, đã ăn thịt của ta thì phải làm việc cho ta.
Đào đi.
"
"Ẳng!"
Con sói nhỏ vặn mông, dùng những chiếc vuốt mới mọc ra cào đất, mặc dù hiệu quả không rõ ràng như Thành Dương nhưng Bạch Mai nhìn nó hì hục giống như một chiếc máy đào đất, rất buồn cười.
Đào được một lúc, nửa người con sói nhỏ đã nằm trong hố, mông chổng lên trời.
Bạch Mai đi tới nhấc nó ra: "Thế là được rồi, đào thêm năm cái lỗ nữa.
"