Bạch Mai nhìn Thương Nguyên, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, cô nheo mắt cười.
Thương Nguyên vừa lo lắng lại xấu hổ, từ khoé mắt nhìn thấy lông mày Bạch Mai cong cong, anh cảm thấy tim mình như tan chảy.
Anh, anh anh anh… thực sự có thể ngủ cùng Bạch Mai sao?
Đây là đang nằm mơ sao!
Thần thú ơi, người đừng trêu đùa ta, để ta tỉnh lại rồi phát hiện tất cả chỉ là một giấc mộng!
Ở đại lục thú nhân trời tối rất muộn, thậm chí Bạch Mai suy đoán một ngày căn bản không phải hai mươi tư giờ, hẳn là dài hơn.
Bạch Mai ước chừng còn khoảng hai giờ nữa trời mới tối, trong lòng nghĩ nhất định phải tìm việc gì đó để làm.
Bạch Mai muốn làm một chuyện lớn.
Hiện tại việc săn bắt khó khăn là vì dã thú trong rừng cảnh giác với kẻ thù tự nhiên.
Thượng đế ban cho thú nhân thể lực cường tráng, đồng thời cũng đóng chặt cánh cửa trí tuệ của họ.
Bởi vì dựa vào việc săn bắt man rợ cũng đủ ăn no mặc ấm, thú nhân liền giống như dã thú, lấy đó làm phương thức sinh tồn truyền từ đời này sang đời khác mà không nghĩ đến việc sáng tạo và cải cách.
Đối với người hiện đại như Bạch Mai mà nói, khi nhắc đến săn bắt, cách an toàn nhất chính là đặt bẫy.
Câu cá dùng mồi câu, bắt chim dùng hạt gạo.
Bạch Mai tìm được trong hang hai sợi dây xé từ da thú và một con dao xương cứng, chuẩn bị đến sau núi đặt bẫy.
"Tôi ra ngoài một chuyến, anh nghỉ ngơi cho khoẻ.
"
"Cô đi đâu?"
Thương Nguyên lo lắng chống nửa người dậy.
"Tôi đi sau núi xem thử.
"
Sau núi của bộ lạc không có động vật lớn ra vào, tương đối an toàn.
Thương Nguyên nghe xong tưởng Bạch Mai đi hái rau dại hái quả cây, anh chỉ có thể tự trách mình vô dụng, nào có mặt mũi mở miệng ngăn cản.
Bạch Mai chuẩn bị bẫy một con thỏ hoặc gà rừng thử xem, nếu thành công cô sẽ nói phương pháp này cho tộc nhân, một khi thực hiện được thì hẳn là có thể nhận được một khoản điểm thưởng lớn.
Bạch Mai càng nghĩ càng phấn khích, đến bước chân đi ra sau núi cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Chỉ là núi ở thế giới thú nhân là núi thực sự, ngay cả hai bên con đường nhỏ trên núi do người ta giẫm ra cũng mọc đầy cỏ cao bằng nửa người Bạch Mai.
Đi ba bước gặp một tảng đá, đi năm bước gặp một hố đất, Bạch Mai trèo đến nửa đường thì suýt nữa mệt chết.
"Sao cô lại ở đây?"
Thành Dương đang cùng Mai Cửu hái quả ngọt - một loại quả rất giống táo nhưng nhiều nước hơn, trước nở hoa sau mọc lá, vì vậy vào mùa xuân quả đã chín là loại quả mà các giống cái thích ăn nhất.
Hai người thấy Bạch Mai đột nhiên xuất hiện ở sau núi, cả hai đều nhìn sang.
"Tôi đến đây để làm một cái bẫy, xem có thể bẫy được thỏ hay gà rừng gì không.
"
Bạch Mai nói thật, dù sao nếu thành công thì cô cũng không định giấu mọi người, còn nếu thất bại thì một giống cái như cô làm chuyện này cũng không sợ mất mặt.
"Bẫy là thứ gì? Cô làm sao mà bắt được thỏ, chúng chạy nhanh lắm! "
Mai Cửu còn muốn nói rằng điều này là không thể nhưng Thành Dương đã kéo cô lại nên cô không nói tiếp nữa.
"Tôi sẽ nhanh chóng mang thức ăn đến cho hai người, một giống cái như cô thì đừng làm chuyện săn bắt.
Nếu cô muốn ăn quả ngọt, tôi có thể giúp cô hái một ít.
"
Thành Dương nói chuyện rất khéo nhưng kết hợp với ý của Mai Cửu, chính là bảo Bạch Mai đừng mơ mộng hão huyền.