Thế Giới Tu Chân

“Không phải ngươi nói hắn ngất rồi sao?” Tả Mạc quay sang nhìn Công Tôn Sai vẻ mặt ngây ngốc.
“Rõ ràng là…”
Thuần Vu Thành thấy Tả Mạc càng thêm hưng phấn, lao thẳng tới chỗ hắn: “Sư huynh sư huynh! Thành công rồi! Chúng ta thành công rồi!”
Tả Mạc không hiểu gì gãi gãi đầu hỏi: “Thành công rồi? Cái gì thành công rồi?”
“Linh điệp ấy!” Thuần Vu Thành mở bàn tay ra, trong tay có ba khối ngọc bài.
Dịch Thú bài!
Tả Mạc đột nhiên hai mắt sáng ngời, không tự chủ được nói to hơn: “Thực sự thành công rồ sao? Đưa ta xem xem!”
Dịch Thú bài là một khối ngọc bài dài chừng bốn tấc, rộng một tấc rưỡi, trên bề mặt tứ giác của tấm bài này từng đường viền quyện vào nhau, ở ngay chính giữa là một con bướm yên lặng bất động. Cầm trên tay, Tả Mạc lật qua lật lại nhìn vài lần.
“Đây là Dịch Thú Bài sao!” Công Tôn Sai lập tức đem chuyện lúc trước vất ra sau đầu, cũng bước đến gần.
Tả Mạc không hề khinh thường sự kinh ngạc của Công Tôn Sai, hắn cũng lần đầu tiên nhìn thấy Dịch Thú bài. Trước đây hắn dùng qua mấy loại linh thú giun đất đều là cấp thấp, còn chưa có tư cách dùng Dịch Thú bài. Chỉ có những linh thú với phẩm giai tương đối cao mới có thể dùng tới Dịch Thú bài.
Đem linh thú giam trong đó một thời gian ngắn, sau khi luyện hoá khiến cho nó nhận chủ liền có thể dùng tâm thần sai khiến. Dịch Thú bài cũng là nơi ở thường ngày cho linh thú.
“Ba con linh điệp này phẩm giai thế nào?” Tả Mạc lật qua lật lại, yêu thích chẳng muốn buông tay.
Hoa văn trên ba tấm Dịch Thú bài tuy rằng tương tự nhưng mỗi cái lại có điểm bất đồng, trong đó một tấm sặc sỡ nhiều màu, một tấm toàn thân trong veo màu lam, một tấm lại có màu xám trắng.
Thuần Vu Thành vô cùng tự hào: “Tấm nhiều màu là tam phẩm đỉnh giai, hai cái còn lại đều là tam phẩm thượng giai.”
Đón nhận ánh mắt chờ mong của hai người, hắn tiếp lấy ba khối Dịch Thú bài, giới thiệu lại tỷ mỉ: “Con linh điệp có màu sắc rực rỡ này có ba loại pháp quyết: Thải Đồng, Huyễn Độc, Độc Biến. Cả ba pháp quyết này ta đều chưa từng nghe nói tới, không biết công hiệu ra sao, sư huynh phải tự mình tìm hiểu thôi. Linh thú tam phẩm có thể có ba loại pháp quyết tất nhiên có thể liệt vào tam phẩm đỉnh giai, song ba loại pháp quyết này cũng thực kỳ quái. Ngài độc Đông Phù chỉ có nhị phẩm, vì sao con linh điệp này lại lấy độc làm chính…”
Nói tới đây Thuần Vu Thành vậy mà lại ngây người ra.
Tả Mạc và Công Tôn Sai bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, tình huống như vậy bọn họ không phải lần đầu gặp, tên Thuần Vu Thành nuôi thú tới phát cuồng này bất cứ lúc nào cũng có thể suy nghĩ một vấn đề tới mức thất thần.
Tả Mạc chỉ đành ho nhẹ một tiếng.
Thuần Vu Thành như bừng tỉnh từ trong mộng, xấu hổ gãi gãi đầu: “Ô, chúng ta tiếp tục nào. Con bướm màu xanh này có hai loại pháp quyết, bất quá tất cả đều là pháp quyết hệ thuỷ, nhìn qua nó không khác gì so với bướm Vũ Ban, nhưng nó chắc chắn không phải bướm Vũ Ban. Thật là kỳ quái…”
Vừa thấy hắn có biểu hiện sắp thất thần, Công Tôn Sai vội vàng nhắc nhở: “Còn một con thì sao?”
“A.” Thuần Vu Thành lập tức hồi tỉnh: “Con bướm màu xám này cũng thật kỳ lạ, nó chỉ có một pháp quyết, Linh Đồng. Con bướm màu xám này thích hợp nhất với Công Tôn sư đệ, Linh Đồng có thể nhận biết độ dày đặc của linh khí, dùng vào việc giải phẫu thú sẽ như hổ thêm cánh!”
Công Tôn Sai không chút do dự đoạt lấy tấm Dịch Thú bài màu xám trên tay hắn: “Vậy tấm này là của ta.”
Tả Mạc tất nhiên chọn tấm Dịch Thú bài nhiều màu kia, đối với những gì không biết hắn đều tuân theo nguyên lý đơn giản nhất – chỉ chọn quý nhất.
Thuần Vu Thành không mấy hứng thú với tấm Dịch Thú bài còn lại: “Tấm còn lại cứ bán đi. Tam phẩm thượng giai có thể bán được giá không tồi.”
Tả Mạc suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Sư đệ luyện hoá nó đi, hiện giờ thế cục không được tốt, luyện hoá nó rồi sư đệ cũng có thêm một phần lực lượng để tự bảo vệ mình.”
“Không sai!” Công Tôn Sai đồng ý nói.
“Vậy được.” Thuần Vu Thành gật đầu: “Bất quá tu vi của ta quá thấp, muốn luyện hoá tấm Dịch Thú bài này sợ là sẽ mất không ít thời gian.”
“Tốn bao nhiêu thời gian cũng được.” Tả Mạc nói.
“Vậy thú trì kia, chúng ta không nuôi nữa sao?” Thuần Vu Thành cũng hiểu ý Tả Mạc.
“Không nuôi nữa.” Tả Mạc lắc đầu: “Huỷ nó đi, đừng để nó rơi vào tay kẻ khác.”
Thuần Vu Thành cùng Công Tôn Sai đều im lặng, bầu không khí thoáng chốc trở nên trầm trọng.
Thấy vẻ mặt hai người đều có phần buồn bã, nhất là Thuần Vu Thành có vẻ mất mát, Tả Mạc không đành lòng, mở lời khuyên giải: “Không sao đâu, chờ chúng ta kiếm được nơi dừng chân mới thì dựng lại là được.”
Thuần Vu Thành lúc này mới lộ ra vài phần chờ mong.
Công Tôn Sai đột nhiên nói: “Vừa rồi nghe thấy tiếng hô, có phải sư huynh đột phá ngưng mạch rồi không?”
“Đúng vậy.” Tả Mạc gật đầu.
Hai người lập tức vẻ mặt phấn chấn, chút lo lắng trong lòng lúc vừa rồi giờ đã bị quét sạch.
Thuần Vu Thành cười nói: “Thật tốt quá! Sư huynh đã ngưng mạch rồi, vậy ta lúc ngủ cũng có thể an tâm hơn!” Trong ngôn ngữ của hắn tràn ngập lòng tin đối với Tả Mạc.
Công Tôn Sai không nói gì nhưng trong mắt đã lấp lánh tia sáng, nụ cười trên khuôn mặt âm hiểm không tả nổi: “Gần đây thu hoạch không tồi, ngày ngày ít thì sáu mươi người, nhiều thì một trăm người, mỗi người một trăm khối tinh thạch tam phẩm, tính ra mỗi ngày đều thu hoạch được khoảng mười tới hai mươi khối tinh thạch tứ phẩm.”
“Mười đến hai mươi khối tinh thạch tứ phẩm…” Tả Mạc hít một hơi lạnh, mọi sự không hài lòng, mọi phiền muộn lập tức đều bị quét sạch không còn chút gì. Con số kinh khủng này khiến trái tim hắn lập tức đập loạn.
Chưa bao lâu trước, một viên tinh thạch tứ phẩm đã là một tài sải lớn đố với hắn.
Quả nhiên loạn thế là thời điểm tốt để phát tài!
Kể cả tên đầu sỏ như Chương Hào, trên người cũng chỉ mang có hơn mười khối tinh thạch tứ phẩm. Mà giờ nó chỉ là thu hoạch một ngày một đêm của Tả Mạc!
Cảm giác vô cùng hạnh phúc vây lấy Tả Mạc, hắn cảm thấy giàu có trước giờ chưa từng thấy!
Có thể nói là xốc lại lòng can đảm của anh hùng, lòng tin của Tả Mạc đột nhiên dâng cao. Yêu ma thì đã sao? Trước giờ không có quái vật nào mà tinh thạch đập không chết!
“Ha ha, theo dự đoán của ta giờ mới là bắt đầu, một thời gian sau mọi người mới bắt đầu tới nhiều, ước chừng có thể có tới năm trăm tu giả đi qua mỗi ngày.” Khuôn mặt thanh tú văn nhã của Công Tôn Sai nở một nụ cười âm nhu khiến cho Thuần Vu Thành ở bên lập tức cả người phát lạnh.
“Năm trăm người…” Tả Mạc cảm thấy thật nhiều tinh thạch bay bay trước mắt, trái tim hắn cũng bồng bềnh trôi theo.
Mỗi người một trăm khối tinh thạch tam phẩm, năm trăm người, cũng chính là một trăm khối tinh thạch tứ phẩm…
Bất kể vật giá gia tăng tới mức nào, một trăm khối tinh thạch tứ phẩm tuyệt đối là con số có sức mua cực lớn.
“Chẳng qua, tinh thạch này cũng không phải dễ kiếm như vậy.” Công Tôn Sai lo lắng nói.
Tả Mạc cả đầu đang nóng bừng lập tức thanh tỉnh lại một chút: “Sao vậy? Chẳng lẽ có người dám có chủ ý với chúng ta?” Khi hắn nói ra câu này, ngữ khí hung tợn, sát khí đằng đằng.
“Những đội ngũ đông người không chắc đã đồng ý giao tiền.” Công Tôn Sai nói ngắn gọn.
Tả Mạc cũng tỉnh lại từ trong cơn chấn động tinh thạch, không sai, nếu là những đội ngũ đông người chắc chắn sẽ không muốn trả lộ phí. Một trăm khối tinh thạch tam phẩm đối với tu giả ngưng mạch còn đỡ, đối với tu giả trúc cơ quả thực là một khoản tài sản không nhỏ.
Người đơn độc sẽ sợ hãi đại trận cùng Kim Giáp vệ trên đảo, nhưng nếu đối phương đông người thế cục sẽ không dễ khống chế như trước nữa.
Đối với tinh thạch Tả Mạch so với bất cứ ai cũng nhiệt tình hơn hẳn, đầu óc suy nghĩ cũng nhanh hơn nhiều so với những người khác.
“Cái này dễ thôi, chúng ta có thể thuê một số kiếm tu ngưng mạch, một trăm khối tinh thạch tam phẩm cho một ngày một đêm, giá này có thể mời được rất nhiều kiếm tu ngưng mạch.” Tả Mạc cười nhạt: “Ta giờ đã đột phá ngưng mạch, đại trận này ta cũng có thể mở rộng thêm.”
“Ai không muốn giao tinh thạch ra, ta đây sẽ đánh cho hắn thần hồn câu diệt!” Tả Mạc tàn bạo nói.
Công Tôn Sai hai mắt toả sáng, Thuần Vu Thành vẻ mặt hoảng sợ.
Hồng Dương nhìn hòn đảo nhỏ ở phía xa, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Không riêng gì hắn, mười tên hộ vệ bên người cũng đồng thời như vậy. Phi hành cực nhọc cả quãng đường dài, hòn đảo nhỏ đã ở phía trước, bọn họ rốt cuộc cũng có th nghỉ ngơi trong chốc lát.
“Kia là đảo Hoang Mộc rồi, chúng ta tới đó nghỉ ngơi hồi phục. Hai ngày sau sẽ vượt sông ranh giới.” Hắn phát ra mệnh lệnh.
Mười tên hộ vệ vây quanh hắn, bay về phía đảo Hoang Mộc.
Hồng Dương là ông chủ của một cửa hàng lớn, được phái tới Thiên Nguyệt giới, đâu nghĩ tới hắn đột nhiên nhận được mệnh lệnh của thương hội, lệnh cho hắn mang theo tất cả tinh thạch và pháp bảo quan trọng trong cửa hàng rời Thiên Nguyệt giới, chuyển tới Tiểu Sơn giới.
Khi hắn vừa nhận được mệnh lệnh này suýt nữa đã cho là có người giả mạo, giả truyền lệnh xuống, cho tới lúc hắn tự mình xác nhận mới biết có chuyện gì xảy ra. Vì vậy hắn mang theo mười hộ vệ lợi hại nhất trong cửa hàng, cúi đầu đi về phía Tiểu Sơn giới.
Đoàn người bay tới gần đảo Hoang Mộc, không tự chủ được chậm rãi giảm tốc độ.
Trên không trung của đảo Hoang Mộc có một vòng sáng màu vàng kim lơ lửng, vô số sợi tơ vàng rủ xống, trên tơ vàng kết rất nhiều quầng sáng, thỉnh thoảng rung động kêu lên leng keng.
Còn chưa tới gần Hồng Dương đã cảm nhận được uy thế bá đạo bức người do phù trận truyền tới.
Đại trận thật lợi hại!
Hắn thầm kinh ngạc. Hắn vốn không phải đám người quê mùa thiếu kinh nghiệm, có thể quản lý thương hội ở cả một giới, nhãn lực tất không thể nghi ngờ.
“Hả!” Hộ vệ bên cạnh hét lên một tiếng kinh hãi.
“Sao vậy?” Hắn lập tức hỏi.
“Đại trận này có phần giống đại trận mà Tả Mạc sử dụng trong Thí Kiếm hội.” Tên hộ vệ này đắn đo một lúc lâu rồi mới nói: “Chỉ có điều trên không trung đại trận của Tả Mạc là ánh trăng còn đại trận này lại là mặt trời.”
“Tả Mạc…” Hồng Dương nhẩm lại cái tên này trong miệng, Vô Không Kiếm môn có vài đệ tử kiệt xuất, thanh danh vang dội, hắn tất nhiên biết rõ. Bất quá hắn cũng tin tức linh thông, biết Vô Không Kiếm môn đã di chuyển theo hướg Minh Đào giới, những đệ tử hạch tâm như Tả Mạc tuyệt đối không lưu lại trên Thiên Nguyệt giới.
Bất quá cứ cẩn thận vấn tốt hơn, trên người hắn mang theo lượng lớn tinh thạch và pháp bảo, tất nhiên phải cẩn trọng. Huống hồ uy thế của đại trận cũng không phải lừa người, cho dù là ai đi nữa, có thể bày được đại trận như vậy tuyệt đối không phải người đơn giản.
“Đám người tại hạ muốn mượn quý đảo để nghỉ ngơi hồi phục mấy ngày, chẳng hay có được không?” Hắn cao giọng hỏi.
“Hoan nghênh người tới, mỗi người trả một trăm khối tinh thạch tam phẩm.” Một giọng nói âm nhu truyền ra từ trong đại trận.
Mỗi người một trăm khối tinh thạch tam phẩm…
Bắt chẹt! Đây tuyệt đối là bắt chẹt người ta!
Mười tên hộ vệ khuôn mặt đồng loạt hiện vẻ giận giữ, một trăm khối tinh thạch tam phẩm vậy có thể mua được pháp bảo tam phẩm không tồi rồi! Nhất là tên thống lĩnh hộ vệ, phi kiềm đã cầm trên tay.
Hồng Dương vẫn giữ vẻ bình tĩnh, giá này tuy rằng rất cao song đối với hắn mà nói cũng không phải không thể tiếp thu. Đối phương dám ra giá cao như vậy mà không hề sợ hãi, nhất định có chỗ dựa.
"Được!" Hồng Dương không chút do dự gật đầu.
Đối phương dường như cũng không sợ hắn đổi ý, đại trận vận chuyển, lộ ra một con đường.
“Ta đi trước.” Thống lĩnh hộ vệ còn chưa quên trách nhiệm của hắn, đi lên phía trước. Hắn cũng là người có tu vi cao nhất trong nhóm hộ vệ, trong nhóm mười hộ vệ, có ba người là ngưng mạch kỳ, bảy người còn lại đều là trúc cơ đỉnh.
Đám người như gặp đại địch, thần sắc khẩn trương, cẩn thận tiến vào con đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui