Thế Giới Tu Chân

"Sông ranh giới."
Công Tôn Sai vẻ mặt thư giãn, nửa nằm ở trên sàn tàu trong buồng nhỏ, thích ý nhàn rỗi.
"Ngươi làm sao biết?" Thuần Vu Thành thần sắc có chút lo lắng liếc mắt nhìn sư huynh Tả Mạc đang mày mò Tảo Hạch thuyền. Sư huynh đã mày mò vài canh giờ rồi mà không có chút ý tứ muốn dừng lại.
"Hi. Sư huynh này, nhìn qua thì cẩn thận bảo thủ nhưng một khi dồn tới chân tường, lúc đó thật sự tàn nhẫn quả quyết." Công Tôn Sai lơ đễnh nói.
"Vạn nhất Tiểu Sơn giới bị yêu ma chiếm thì làm sao bây giờ?" Thuần Vu Thành sắc mặt có chút trắng bệch. Vừa rồi thấy lực chiến đấu cường đại của yêu quân đã khiến cho linh hồn nhỏ bé của hắn chút nữa bị doạ chết.
"Không có cách, xem vận khí đi." Công Tôn Sai vươn người vặn lưng, dứt khoát trực tiếp nằm xuống.
Bụp một tiếng, chỉ thấy thuyền ngoài bỗng nhiên ngân quang chớp động.
Công Tôn Sai vừa nằm xuống lập tức ngồi dậy, ánh mắt hướng tới ngoài thuyền, nhìn thấy lôi cương ở ngoài linh tráo đầu tiên sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt lộ ra vài phần vui mừng. Tâm linh yếu đuối như Thuần Vu Thành thì bị động tĩnh này doạ sợ chết khiếp.
"Cái này uy lực như thế nào?" Công Tôn Sai chỉ chỉ ngoài thuyền hỏi, cuối cùng đi tới bên Tả Mạc thì dừng lại.
"Có còn hơn không đi." Tả Mạc mệt đến rã rời đặt mông ngồi xuống: "Tạo nghệ về mặt phù trận của ta vẫn còn chưa đủ, lôi võng này tuy rằng không có góc chết, nhưng vô cùng phân tán, uy lực thì đừng quá hi vọng."
Công Tôn Sai gật đầu hiểu, ngay lập tức hỏi: "Chúng ta đi được bao xa rồi?"
"Thuyền này ở trong nước một canh giờ đi được một trăm dặm, đã bao lâu rồi?"
"Sáu canh giờ."
"Vậy đi được năm trăm dặm." Tả Mạc đáp: "Xem ra không có ai đuổi tới đây."
"Cũng không biết đám yêu quân này đang tìm cái gì, chúng ta coi như là tai bay vạ gió." Thuần Vu Thành thở dài nói.
Tả Mạc tự nhiên không nói ra, yêu quân tìm kiếm chính là hắn. Nhưng xem bộ dạng lo lắng sợ hãi của Thuần Vu Thành, cũng biết tên thành thật này hôm nay đã phải nhận sợ hãi quá mức, hắn vội vàng an ủi.
Hai vị sư đệ có tính cách hoàn toàn khác nhau, Thuần Vu Thành tính cách thành thật, có chút nhát gan, chỉ cảm thấy hứng thú đối với nuôi dưỡng. Công Tôn Sai thì hoàn toàn tương phản, tâm đen gan lớn, gặp chuyện lãnh tĩnh là kẻ ngoan độc, đối với giải phẫu thú cảm hứng cũng không lớn.
"Thích ứng trong mọi tình cảnh đi." Công Tôn Sai chốt một câu, ngay lập tức giơ khuôn mặt tuấn tú lên, trong mắt quang mang lóng lánh: "Sư huynh, không có việc gì làm không bằng để bọn họ luyện tập phối hợp một chút đi."
Tả Mạc thấy Công Tôn Sai chỉ ba gã Kim Giáp vệ.
"Phối hợp?"
Lời Công Tôn Sai nói nhắc nhở hắn, yêu quân mang đến cho bọn hắn đả kích quá mãnh liệt. Đội hình nghiêm chỉnh đến biến thái, động tác chỉnh tề không thể nghĩ đến, còn có lôi cương ngay cả ý nghĩ chống lại cũng không dám nghĩ đến, Tả Mạc cảm thấy cả đời này hắn sẽ không quên được. Tu giả kinh hoàng thất thố, chỉ có thể dùng từ “đám ô hợp” để miêu tả chính xác.
Mỗi khi nghĩ đến, hắn đều cảm thấy một cỗ hàn khí không tự chủ được trong lòng tràn ra.
Yêu quân đã cấp cho tu giả trên Hoang Mộc đảo một khoá học vô cùng sinh động.
Kẻ ngu xuẩn nhất cũng nhìn thấy sự khác biệt giữa hai bên và có thể cảm thụ được sức mạnh ẩn chứa trong đó. Tả Mạc đột nhiên có cảm giác, thời đại của sức mạnh cá nhân đã đến hồi kết.
Nhưng hắn phải bỏ lại vấn đề này ở đằng sau, các loại thời đại là đại mệnh đề, cùng với một tu giả ngưng mạch kì nhỏ nhoi như hắn là không dính dáng. Mà kiến nghị của Công Tôn Sai từ đáy lòng hắn rất là tán thành.
Nhưng, tán thành thì tán thành, thực hiện như thế nào mới là vấn đề: "Ta không biết."
"Chúng ta chậm rãi tìm kiếm." Ngữ khí quả quyết của Công Tôn Sai làm Tả Mạc nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, hắn nhe răng cười khẽ: "Tóm lại mạnh hơn thì sống."
Không biết vì sao, khuôn mặt tuấn tú kia của Công Tôn sư đệ làm cho Tả Mạc cảm thấy cực kỳ giống cái đầu tam giác của con rắn đang nghểnh lên, mang theo vài phần âm lãnh và tàn nhẫn.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, vẻ tươi cười hồn nhiên như ánh mặt trời của sư đệ làm Tả Mạc cảm thấy cảm giác vừa rồi chỉ là sai lầm.
"Tốt!" Hắn gật đầu.
Lúc trước khi gặp qua yêu quân, Tả Mạc có lẽ còn cảm thấy đắn đo trong hành động, nhưng bây giờ, hắn không có chút do dự nào nữa.
Cái này hữu dụng! Rất hữu dụng!
Với hắn mà nói, kinh nghiệm bắt đầu từ không có gì mà tìm kiếm cũng chẳng phải điều gì mới mẻ. Trước đây, chỉ cần có thể kiếm được tinh thạch thì hết sức mà làm! Hiện tại, Tả Mạc mới phát hiện, mạng nhỏ quan trọng hơn. Niềm tin của hắn cũng đột nhiên chuyển biến, chỉ cần có thể bảo đảm mạng nhỏ, nhất định phải hết sức mà làm!
Hai người liền bắt đầu tạo thành một nhóm, ngươi một lời ta một lời bắt đầu tranh luận.
Hai người đều là thái điểu, bầu không khí thật sôi động, nhưng rất nhanh, thảo luận liền rơi vào cục diện bế tắc. Nói miệng không có bằng chứng, nhất là lúc hai người xuất hiện tranh chấp, người này không thể thuyết phục được người kia. Công Tôn Sai lúc này, cũng mặc kệ Tả Mạc có hay không phải là sư huynh, tranh luận tới mức đỏ mặt tía tai, thần tình dữ tợn, đâu còn chút bộ dáng nào của công tử nhu nhược ngại ngùng thường ngày.
"Nếu như chúng ta mỗi người có một đội thủ hạ, đao thật thương thật mà đánh một trận thì tốt biết bao." Tả Mạc nhịn không được cảm khái: "Ý nghĩ người nào đúng, tự nhiên vừa xem biết ngay."
"Đúng vậy!" Công Tôn Sai vẻ mặt khổ não, xoa trán thở dài: "Chỉ lí luận suông, không có tác dụng gì."
Tả Mạc trong đầu đột nhiên phát ra một cái thanh âm: "Muốn tỷ thí? Ta ngược lại có cái biện pháp."
Bồ yêu đột nhiên xông ra.
"Biện pháp gì?" Tả Mạc tinh thần khẽ chấn động. Bồ yêu tuy rằng thích khoác lác nhưng thỉnh thoảng còn có chút bản lĩnh.
Bồ yêu nhìn hắn một cái: "Kỳ thực như này, rất sớm trước đây đã có. Giống như phù binh chiến bàn, khôi lỗi kỳ."
"Đó là vật gì vậy?" Nghe được hai cái tên kỳ lạ, Tả Mạc không khỏi cảm thấy hứng thú.
"Là một loại Cờ Dịch Chiến."
"Cờ Dịch Chiến?"
"Có rất nhiều phương pháp chơi, như có một đấu một, hay nhiều đấu nhiều." Bồ yêu tựa hồ đột nhiên rơi vào hồi ức, một lát sau mới hồi phục tinh thần lại: "Ta nhớ kỹ trước đây rất thịnh hành."
"Ngươi có thứ này?" Tả Mạc với ánh mắt hoài nghi nhìn Bồ yêu.
"Không có." Bồ yêu lắc đầu: "Thứ này trọng yếu nhất chính là quy tắc, luyện chế kỹ xảo ngược lại thật sự đơn giản." Tiện tay ném cho Tả Mạc một cái quang cầu: "Đây là những quy tắc Dịch Chiến kì trước kia ta từng chơi qua, còn có phương pháp luyện chế chúng nó."
"A, ngươi lúc nào trở nên tốt như vậy?" Ánh mắt Tả Mạc càng tỏ ra hoài nghi, nhưng động tác tay không chút nào lề mề, rất nhanh mà đỡ được quang cầu.
"Ta cũng không muốn ngươi chết nhanh như vậy." Bồ yêu vẻ mặt trào phúng nhìn Tả Mạc, ngay lập tức tiêu thất không thấy.
Tảo Hạch thuyền lặng yên không một tiếng động dưới đáy nước trượt đi, đáy nước tối đen, đưa tay không thấy năm ngón. Đối với mọi người mà nói, đây là một khoảng thời gian cực kỳ buồn chán. Thuần Vu Thành cũng dần thích ứng loại buồn chán này, hắn tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu nuôi dưỡng.
Tả Mạc thỉnh thoảng tế lên Kim Ô hỏa, giống như đang luyện chế vật gì đó.
"Thật buồn chán!" Công Tôn Sai ngáp dài, giống như chỉ có hắn không có việc gì làm. Hắn vốn đang định đùa với chim ngốc giải buồn, nào ngờ chim ngốc không để ý tới hắn, bên trong buồng nhỏ trên tàu bước từng bước ngạo nghễ. Tiểu hắc thì không biết mệt mỏi, dọc theo buồng nhỏ trên tàu bò tới bò lui, tháp nhỏ phập phù giữa không trung, không ngừng xoay tròn tại chỗ. Ba gã Kim Giáp vệ tựa như ba pho tượng, những “ông trời” này liền ngay cả một ngón tay cũng chưa từng động đậy.
Lúc đầu Công Tôn Sai còn lo lắng gặp phải thủy hành linh thú các loại, trong truyền thuyết đại dương mênh mông có rất nhiều thuỷ hành linh thú kinh khủng cường đại. Nhưng vận khí của bọn họ không phải bình thường, một đường thông suốt.
Nhưng cuộc sống như này cũng chán nản tới cực điểm.
"Được rồi." Tả Mạc đột nhiên mở miệng, đem Công Tôn Sai làm cho giật mình.
Hắn sáp lại: "Cái gì được rồi? Di, đây là cái gì? Cờ?"
"Ừ, gọi là cờ Dịch Chiến gì đó." Tả Mạc không xác định nhưng miệng vẫn nói: "Cũng không biết luyện chế đúng hay không, nhanh tới, chúng ta thử xem."
Công Tôn Sai đã sớm buồn chán tới muốn đi ngủ nhất thời đứng lên nhảy nhót: "Tốt!"
Tả Mạc xuất ra một khối ngọc giản, đem một số quy tắc Bồ yêu đưa cho hắn ném tới cho Công Tôn Sai.
"Di, có chút ý tứ!" Công Tôn Sai tiếp nhận ngọc giản, chỉ nhìn lướt qua, tinh thần hưng phấn.
Tả Mạc cũng bắt đầu xem lướt qua quy tắc, xem kĩ cái này, nhất thời làm cho hắn giật mình!
Mẹ của con ơi! Cái trò này phức tạp thế sao?
Nhiều vô số kể quy tắc, xem xong đầu hắn muốn phát nổ.
Bên tai chỉ nghe đến Công Tôn Sai tràn ngập phấn khích lẩm bẩm: "Di, cái này địa phương có chút ý tứ, không sai không sai... À, ta hiểu được..."
Tả Mạc cũng cố kiên trì xem nốt.
Nửa canh giờ sau, Tả Mạc đang choáng váng, bỗng nhiên nghe thấy Công Tôn Sai hô to: "Thú vị! Thú vị! Quá thú vị!"
Tả Mạc ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Công Tôn Sai phấn khích vô cùng mà nhìn hắn nói: "Chúng ta bắt đầu đi! Sớm biết rằng có thứ đồ chơi tốt như vậy, ta còn đi học giải phẫu thú làm gì!"
Tả Mạc luyện chế khôi lỗi kỳ, nó càng đơn đơn, phù binh chiến bàn quy mô càng lớn càng cần có kĩ xảo luyện chế cao cấp, quy tắc cũng càng thêm phức tạp.
Theo như căn bản mà nói, khôi lỗi kỳ kỳ thực chính là một loại ảo giác nhỏ tổ hợp thành. Bên trong phương viên một trượng, đồi núi sông suối được thu nhỏ lại hoàn mỹ hiện ra, ngay cả trên bầu trời cũng có những đám mây phiêu phù, những đám mây chậm rãi phiêu phù biến ảo. Bỗng nhiên, những đám mây này tích tụ lại bắt đầu mưa xuống, nước mưa bao phủ, nước sông tăng lên. Một gã tu giả mặc đạo bào đột nhiên từ trong nước sông phóng lên cao, chậm rãi nhìn xung quanh, thấy không có tình hình gì, vù cái lại đầu nhập vào trong nước.
"Tinh diệu! Thực sự quá tinh diệu!" Công Tôn Sai xem mà trợn mắt há mồm, ánh mắt nhanh chóng từ phấn khích mà chuyển sang phát hoả.
Tả Mạc cũng bị tinh xảo như vậy làm cho chấn động. Tuy rằng từ đầu tới đuôi đều do hắn một mình luyện chế mà thành, nhưng thành phẩm hiệu quả như thế nào, hắn căn bản là không nghĩ ra.
Cái này đâu có thể là một ván cờ, quả thực giống như một thế giới thu nhỏ. Bên trong sở hữu tất cả, đều có thể tự vận hành.
Quá thần kỳ!
Tả Mạc tinh thần hoảng hốt.
"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, chơi như thế nào?" Công Tôn Sai giục liên hồi.
Tả Mạc phục hồi lại tinh thần, đưa cho hắn một quả tam phẩm Hắc Diệu tinh: "Ngươi đem tinh thần thâm nhập vào trong đó." Chính hắn cũng cầm lấy một quả Hắc Diệu tinh, thần thức hướng bên trong thâm nhập vào.
Hắn chỉ cảm thấy trước mắt cảnh tượng biến đổi, hắn tựa như từ trên cao quan sát.
Di, ánh mắt hắn không tự chủ được mà nhìn xuống phía dưới.
Yêu!
Chín tên yêu, xếp thành một hình vuông chỉnh tề, hắn có thể cảm thụ rõ ràng được liên hệ giữa hắn cùng chín tên yêu này. Hắn thậm chí có thể thông qua bất kì đôi mắt của tên yêu nào để quan sát tất cả xung quanh.
Cùng lúc đó, các loại tin tức của chín tên yêu như nước chảy hiện ra trong đầu hắn.
Tâm thần hắn khẽ động, một gã yêu bỗng nhiên bước về phía trước bước, thoát ly đội ngũ. Hắn lập tức thử khống chế nó làm ra các loại động tác quái dị vô cùng.
Có ý tứ! Quá có ý tứ!
Tả Mạc bị chấn kinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui