“Không biết” Tả Mạc cũng ngẩn ra.
Thuần Vu Thành đáng thương đã bị ngất.
“Đây là Nguyệt Tình Huyền Thủy thú.” Bồ yêu thản nhiên nói, vừa mới hành hạ đến chết Công Tôn Sai hơn hai mươi cuộc, hắn đang ở trong trạng thái rất dễ chịu, thái độ cực kỳ hòa nhã.
"Nguyệt Tình Huyền Thủy thú?"
“Bọ chúng đa số sống ở đáy biển sâu, thân thể to lớn, kỳ thực chỉ là miệng cọp gan thỏ. Trên người cũng không có đồ gì tốt, có thể lấy được chỉ có Nguyệt Châu và Huyền Thủy”. Bồ yêu chỉ nhìn một cái rồi chẳng thèm ngoái lại.
“Nguyệt Châu! Huyền Thủy!” Tim Tả Mạc đập mạnh. Nguyệt Tình Huyền Thủy thú hắn chưa từng nghe qua, nhưng Nguyệt Châu và Huyền Thủy hắn lại không lạ gì. Công dụng của Huyền Thủy rất nhiều, giá cả cũng không rẻ, Nguyệt Châu không những giá cả đắt đỏ mà trên thị trường cũng cực ít, là nguyên liệu luyện khí thượng giai.
Nhưng hiện tại hắn cũng không có chút lòng tham nào, uy thế của con Nguyệt Tình Huyền Thủy thú trước mắt biểu lộ ra thực sự có chút đáng sợ.
“Gia hỏa này chừng mấy phẩm? Có nhược điểm gì?” Hắn trực tiếp hỏi.
“Tứ phẩm, còn nhược điểm, ta cũng không biết” Bồ yêu bổ sung thêm một câu: “Ta cũng không biết nhiều về nó.”
Tốc độ của thuyền Tảo Hạch đã tăng đến cực hạn, nhưng con Nguyệt Tình Huyền Thủy thú kia vẫn thoải mái theo sau.
Qủa nhiên không hổ là thủy hành linh thú trời sinh, tốc độ trong nước nhanh như vậy thuyền Tảo Hạch của mình còn lâu mới là đối thủ. Hắn dứt khoát dừng thuyền lại, dù sao cũng chạy không thoát.
Làm hắn an tâm một chút đó là con Nguyệt Tình Huyền Thủy thú này chỉ là tứ phẩm linh thú, mà làm hắn đau đầu là hiện tại bọn họ đang ở dưới nước.
Tả Mạc đã từng giết cá sấu tứ phẩm Thanh Đinh, nhưng đó là trên đất liền, nếu ở dưới nước chỉ sợ Tả Mạc ngay cả chạy cũng không được. Thủy hành linh thú ở dưới nước có thể phát huy là sức chiến đấu lớn nhất của nó.
Một thuyền một thú bắt đầu giằng co.
Đám người Tả Mạc không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà Nguyệt Tình Huyền Thủy thú tựa như có chút hiếu kỳ với cái đồ vật nó chưa bao giờ thấy qua này.
Bên trong buồng nhỏ trên tàu, Tả Mạc hướng Công Tôn Sai nói: “Bọn họ do ngươi chỉ huy.” Qua trò Cờ Dịch Chiến, Tả Mạc nhận ra được thiên phú của Công Tôn sư đệ ở mặt này, dù sao ở trên tay mình cũng không bày ra được thủ đoạn gì, không bằng ném cho sư đệ là tốt nhất.
Công Tôn Sai sửng sốt, nhưng hắn lập tức nhận quyền chỉ huy ba gã Kim Giáp vệ. Khi hắn tập trung thần thức liên hệ với bọn họ thì không khỏi giật mình.
Trước đây hắn luôn cho rằng Kim Giáp vệ là người sống, bây giờ mới biết rằng ba gã cao thủ sâu không lường được này không ngờ là khôi lỗi.
Nhưng hắn rất nhanh trấn định lại, dần dần hô hấp của hắn có chút gấp gáp.
Hắn cảm giác toàn thân không tự chủ run lên, không phải e ngại, không phải sợ hãi mà là hưng phấn!
Đây là lần đầu tiên hắn chỉ huy chiến đấu, tuy rằng thủ hạ là ba gã khôi lỗi nhưng vừa nghĩ đến cảnh chiến đấu sắp tới, nhiệt độ cơ thể hắn không ngừng tăng lên, ngay cả máu cũng như muốn sôi lên.
Bỗng nhiên hắn nhắm mắt lại, hô hấp gấp gáp dần chậm xuống.
Khi mở mắt ra, hắn nhìn bình tĩnh hơn nhiều, nhưng ở sâu trong đáy mắt quang mang loé lên giống như một thanh đao sắc bén.
Tả Mạc cũng vứt hết tạp niệm ra khỏi đầu, trước mắt ngoại trừ chiến đấu cũng không còn con đường nào khác. Dù đối phương là tứ phẩm linh thú ở trong nước, nhưng bọn họ cũng có bốn gã Ngưng Mạch kỳ, Tả Mạc cảm thấy có sức liều mạng!
Hắn hơi lo lắng rằng nếu động tĩnh quá lớn, dẫn đến những linh thú khác vậy thì không ổn.
Trong lúc Tả Mạc suy nghĩ thời điểm động thủ thì Công Tôn Sai bỗng nhiên chạy đến chỗ Thuần Vu Thành đang ngất xỉu, ra sức lay tỉnh hắn: “Sư huynh, sư huynh, bướm của ngươi đâu?” ()
“Bướm… Bướm…” Thuần Vu Thành vẻ mặt mờ mịt, một lát sau hắn mới phản ứng lại, vội vàng móc ra Dịch Thú bài: “Bướm! Bướm!”
Công Tôn Sai bất đắc dĩ nhìn Thuần Vu Thành còn đang mờ mịt thất thố, đành phải nhẹ giọng an ủi: “Sư huynh không nên hoảng sợ, gọi bướm của ngươi ra là được.”
“A” Không biết có phải Công Tôn Sai an ủi có tác dụng không, Thuần Vu Thanh trấn định hơn một chút, lắp ba lắp bắp gọi bướm ra.
Con bướm màu xanh xuất hiện trước mặt hắn, linh động vỗ cánh. Tả Mạc có chút ngoài ý muốn, mỗi lần con bướm này vỗ cánh, hắn đều cảm nhận được một phần dư thừa thủy hành lực. Xem ra ở sâu trong biển lớn đối với bướm xanh thủy hành mà nói cũng là nơi nó có thể phát huy tốt khả năng.
Chỉ là Tả Mạc có chỗ không rõ, Công Tôn Sai bảo Thuần Vu Thành gọi ra bướm xanh làm gì? Con bướm xanh này chỉ là bướm tam phẩm, tuyệt đối không phải đối thủ của con quái vật lớn bên ngoài. Hơn nữa ở sâu trong biển lớn mặc dù thủy hành lực dư thừa nhưng cuối cùng vần không phải là môi trường sống của loài bướm.
“Sư huynh, ta nhớ bướm của ngươi có hai loại Thủy hành pháp quyết, là hai loại gì?” Công Tôn Sai nhanh chóng nói.
“’Thủy Độn” và “Thủy Kính” Thuần Vu Thành vô thức trả lời.
Ánh mắt của Tả Mạc đột nhiên sáng ngời, hắn đã rõ Công Tôn sư đệ muốn làm gì.
Công Tôn Sai cũng không dông dài, chỉ vào ba gã Kim Giáp vệ nói: “Sư huynh để cho bướm dùng pháp quyết trên ba người bọn họ đi.”
“A” Thuàn Vu Thành vội vàng sai khiến bướm xanh, chỉ thấy bướm xanh nhẹ nhàng vỗ cánh, hai đạo pháp quyết màu nước bắn vào trên người một gã Kim Giáp vệ. Ba Kim Giáp vệ, cộng thêm Tả Mạc, liên tục dùng tám đạo pháp quyết, bướm xanh cũng trở nên mệt mỏi, hai cánh lúc trước nhẹ nhàng cũng thành chậm chạp hơn nhiều.
Hai đạo pháp quyết bắn vào trên người Tả Mạc, hắn chỉ cảm giác cả người linh lực hoạt bát, dòng nước biến hóa bên ngoài cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều. Tuy rằng hiệu quả còn chưa biết như thế nào.
Đem Kim Giáp vệ cho Công Tôn sư đệ chỉ huy là việc cực kỳ chính xác, nếu là hắn tuyệt không nghĩ ra bướm của Thuần Vu Thành.
Có hai loại pháp quyết này, chênh lệch thực lực của hai bên lại được rút gần lại một chút.
Tả Mạc và Công Tôn Sai liếc nhìn nhau, lập tức hiểu ý của cả hai “Tiên hạ thủ vi cường!”
Ba tia ánh sáng xanh phóng về phía Nguyệt Tinh Huyền Thủy thú!
Vừa động thủ, Tả Mạc không mang chút ý nghĩ may mắn nào, ba đạo thanh đinh phát động đầu tiên.
Tứ phẩm thanh đinh, trải qua rèn luyện của Kim Ô hỏa, than đinh khắc đầy triện văn, là sát chiêu mạnh nhất trên thuyền Hạt Táo. Chỉ là đối phó với thân thể to lớn của Nguyệt Tình Huyền Thủy thú, ba thanh đinh này cũng chẳng lớn hơn tăm xỉa răng.
Nguyệt Tình Huyền Thủy thú không có ý tránh né, ba cái thanh đinh đâm vào trong thân thể cuồn cuộn Huyền Thủy.
Ầm!
Huyền Thủy vốn đang chậm rãi xoay tròn đột nhiên dao động mãnh liệt, giống như nước đang sôi lên.
Hai con mắt lớn như đèn lồng đột nhiên sáng rực, trên thuyền ba người chỉ cảm thấy một tiếng động giống như kim châm xuyên vào trong tai.
Một chiêu này của Tả Mạc làm nó bị thương.
Nguyệt Tình Huyền Thủy thú bị chọc giận, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, vô số Huyền Thủy từ mọi hướng quấn chặt Tảo Hạch thuyền. Thân thuyền rung lên răng rắc dưới sự đè ép của Huyền Thủy!
Huyền Thủy kề sát linh tráo, giống như bức tường nước màu đen.
Ba bóng người màu vàng kéo theo ánh lửa màu đỏ thật dài chém vào tường nước bên ngoài thuyền.
Rầm Rầm Rầm!
Ba tiếng trầm như sấm, ba gã Kim Giáp vệ bị bắn mạnh trở về. Bức tường nước của Huyền Thủy nhìn yếu ớt, nhưng lúc này cứng như thép, một chiêu toàn lực của ba Kim Giáp vệ không hề đụng tới chút nào của Nguyệt Tình Huyền Thủy thú.
Tả Mạc không khỏi hoảng sợ.
Thực lực của ba gã Kim Giáp vệ như thế nào, hắn biết rõ nhất, mỗi một Kim Giáp vệ đều mạnh hơn hắn. Một chiêu toàn lực của ba người không ngờ không thể làm cho Nguyệt Tình Huyền Thủy thú bị thương chút nào.
Nếu như nói ba cái thanh đinh làm cho Tả Mạc mừng thầm thì một chiêu này làm cho tâm hắn nhất thời lạnh đi. Thì ra huyền thủy quay cuồng không hình dạng bao phủ cả người con Nguyệt Tình Huyền Thủy thú này mới là vũ khí cực mạnh của nó.
Huyền Thủy là một trong số những loại nước nặng nổi danh thiên hạ, huyền thủy nhiều như vậy căn bản không cần pháp quyết gì, chỉ cần vận chuyển nó, sức mạnh cũng cực kỳ kinh khủng.
Điều khiển huyền thủy! đây mới là chỗ lợi hại thật sự của Nguyệt Tình Huyền Thủy thú.
Vẻ mặt Công Tôn Sai cũng lộ ra kinh ngạc, chỉ thấy ba gã Kim Giáp vệ thân hình mạnh mẽ dừng lại, hướng ra ngoài đánh ngược lại.
Tả Mạc lúc này cũng phản ứng lại, bỏ hết tạp niệm lại phía sau, Ngũ Ý sáo kiếm đã chuẩn bị tốt đang sẵn sàng ra tay, bỗng thấy cử động của ba gã Kim Giáp vệ, động tác trên tay cũng chậm lại.
Chỉ thấy ba Kim Giáp vệ đánh ra phía ngoài, cả ba người đang ở lưng chừng, bao tay đột nhiên sáng lên.
Bao tay Vạn Tượng!
Ba móng người màu vàng giống như ba ngôi sao băng chém liên tục ba nhát!
Keng keng keng!
Ba nhát chém cùng vào một vị trí.
Ầm!
Thần thức của Tả Mạc nhìn thấy rõ ràng, tường nước bị ba Kim Giáp vệ chém trúng nhìn qua chỉ như gợn sóng, nhưng phía sau nó, huyền thủy thân của Tình Huyền Thủy thú lại rung mạnh, một phần huyền thủy suýt nữa phun ra khỏi cơ thể nó.
Một chiêu này của Công Tôn Sai quá đẹp!
Tả Mạc tự kiềm chế ham muốn hét lên, nhân cơ hội phát động thế công, hắn không dùng Ngũ Ý sáo kiếm trong tay mà là theo thế phát ra lưới sét bên ngoài linh tráo của thuyền Tảo Hạch!
Loại lôi cương ở trình độ này, nếu bình thường đối với Nguyệt Tình Huyền Thủy thú mà nói thì lôi cương này chỉ giống như gãi ngứa.
Nhưng một chiêu xảo diệu của ba Kim Giáp vệ làm khả năng điều khiển huyền thủy của Nguyệt Tình Huyền Thủy thú xuất hiện một khoảng thời gian cực ngắn mất kiểm soát, khiến có lôi cương vốn không quá mạnh nhân lúc yếu mà vào.
Xẹt xẹt xẹt!
Vô số tia sét cực nhỏ tràn vào trong huyền thủy.
Nguyệt Tình Huyền Thủy thú hơi hoảng loạn, huyền thủy vốn đang quấn lấy thuyền Tảo Hạch liều mạng ép vào bên trong, dưới áp suất nặng, nhưng tia sét nhỏ nhanh chóng tan mất hơn phân nửa.
Nhưng trạng thái của hai bên liền thay đổi!
Tả Mạc lại nham hiểm đánh một đòn, ba cái thanh đinh yên lặng lao vào trong huyền thủy.
Nguyệt Tình Huyền Thủy thú phát ra tiếng gào vô cùng quái dị!
Tả Mạc thấy hoa mắt, cảnh vật rung chuyển! Quay đầu nhìn lại, Công Tôn Sai miệng mũi chảy máu, bộ mặt đáng sợ, đôi mắt sát khí nồng nặc, Tả Mạc nhìn thấy thì tâm cũng run lên.
Một luồng kiếm mang màu đỏ xuyên qua huyền thủy, đâm thẳng đến hai con mắt như lồng đèn của Nguyệt Tình Huyền Thủy thú.
Cùng lúc đó, một Kim Giáp vệ khác đạp chân trong nước lao lên.
Rầm!
Huyền thủy tường quét đến, ngăn cản kiếm mang màu đỏ.
Huyền Thủy vọt tới dưới tình huống cấp bách như vậy, không cách nào ngăn cản kiếm mang sắc bén.
Lại một bức tường nước!
Kiếm mang dư thế chưa hết đánh vào mặt trên, tạo thành từng lớp sóng gợn, bị cản lại!
Không đợi Nguyệt Tình Huyền Thủy thú buông lỏng, Kim Giáp vệ đang lao lên cả người mạnh mẽ đánh vào tường nước.
Cặp mắt lớn của Nguyệt Tình Huyền Thủy thú lộ ra vài phần châm biếm, đánh? Làm sao có khả năng đánh xuyên qua tường nước!
Chỉ thấy Kim Giáp vệ muốn đánh lên tường nước, bỗng nhiên bảy luồng kiếm mang màu bạc bên người hắn sáng lên, ánh sáng bạng lưu chuyển, bảy luồng kiếm mang đánh mạnh vào tường nước!
Thất tinh kiếm trận trên Thất Tinh Kiếm ủng!
Tường nước cuộn sóng không ngừng trong nháy mắt tan rã, bảy luồng kiếm mang màu bạc đâm thẳng hai mắt Nguyệt Tình Huyền Thủy thú.
Nguyệt Tình Huyền Thủy thú lần đầu lộ ra vẻ kinh hãi, lúc này nó bất chấp những thứ khác, tất cả Huyền Thủy quanh thân đều tràn ra phía trước.
Muốn ngăn cản bảy luồng kiếm mang màu bạc!
Trong lúc kinh hoàng thất thố, nó không hề để ý tới, không biết từ lúc nào, một bóng người màu vàng đã lặng yên tới phía sau nó.
Công Tôn Sai mặt đầy máu, lúc này như người điên, khóe miệng âm lãnh hơi nhếch lên, trong con người màu đen phản chiếu huyền thủy, một luồng kiếm mang màu đỏ tuyệt vời chợt lóe rồi biến mất!