Thế Giới Tu Chân

Lời nói của Bồ yêu phảng phất tựa một lệnh đặc xá khiến Tả Mạc như trút được gánh nặng. Cuối cùng cũng chịu đựng qua vụ hút ngược địa khí chết tiệt kia! Vừa nghĩ tới việc không cần chịu đựng đau đớn khi hút ngược địa khí, tâm tình hắn lập tức sảng khoái vô cùng!
Vui vẻ có thừa, trong lòng hắn lại bỗng nhớ tới cảnh tượng hôm đó trong thức hải, chẳng lẽ có liên quan tới việc này? Hắn nhớ sắc mặt Bồ yêu ngay lúc đó rất không tốt.
Hắn lập tức chú ý thấy trong giọng điệu của Bồ yêu toát ra một tia do dự hiếm thấy. Tả Mạc không nói chuyện, dứt khoát đợi câu sau của Bồ yêu. Ngoài dự liệu của hắn, Bồ yêu không nói tiếp ngay mà tiếp tục im lặng một lúc lâu.
Ngay lúc Tả Mạc sắp không nhịn được, Bồ yêu cuối cùng cũng mở miệng: “Nói chuyện trao đổi chút đi.”
“Trao đổi cái gì đây?” Tả Mạc âm thầm cảnh giác, kinh ngạc trong lòng không giảm mà càng đậm. Giọng nói của Bồ yêu đầy vẻ tiêu điều, biểu hiện của hắn càng khác thường khiến trong lòng Tả Mạc càng cẩn thận chú ý. Mỗi khi bàn chuyện trao đổi với Bồ yêu đều phải cẩn thận.
“Giúp ta phá giải ma văn.” Ngữ khí Bồ yêu lãnh đạm.
“Ma văn sao?”
“Không sai.” Bồ yêu nhìn Tả Mạc một cái: “Ta có chỗ cần dùng.”
“Ma văn gì cơ?” Tả Mạc không giải thích nổi hỏi lại.
Bồ yêu suy nghĩ một lát rồi nói: “Ma văn tương đối cao cấp, ta sẽ cung cấp hàng mẫu cho ngươi.”
Cách nói này quá không rõ ràng, Tả Mạc cẩn thận lắc đầu: “Lý giải về ma văn của ngươi cao hơn ta nhiều lắm, ta không giúp được ngươi.”
Ma văn trên bản thân mình cònn do Bồ yêu chạm khắc. Luận về lý giải đối với ma văn, Tả Mạc tự nhận có thúc ngựa cũng chẳng đuổi kịp Bồ yêu. Hiện giờ Bồ yêu ngược lại lại tới cầu hắn phá giải ma văn, tả Mạc cảm thấy có điểm kỳ quái.
Bồ yêu cũng chẳng hề tức giận, chỉ nhìn Tả Mạc một cái rồi nói tiếp: “Ngươi nói không sai, nhưng cái này cũng chỉ nói lên ta sống lâu hơn so với ngươi mà thôi. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng ngươi thật sự là người có thiên phú nhất về mặt phù trận mà ta từng gặp. Trước mắt tất nhiên ngươi còn không cách nào làm được, nhưng ngươi có tiềm lực đó, đây là thiên phú.”
Thấy Tả Mạc vẫn giữ im lặng, Bồ yêu tiếp tục nói: “Chuyện này cũng không gấp, ta có thể kiên trì. Chuyện này đối với ngươi cũng chỉ có chỗ tốt, ta có thể cung cấp vô số loại ma văn. Chuyện ngươi cần làm rất đơn giản, chỉ cần nghiên cứu thôi. Ma văn Đồng Tê Ngưu chẳng qua chỉ là cấp thấp, hiệu quả của những ma văn cấp cao ngươi không cách nào tưởng tượng nổi đâu.”
Tả Mạc không khỏi tim đập mạnh. Chuyện này B yêu không hề nói dối. Từ trên ma văn Đồng Tê Ngưu thu được ba phù trận, cái nào cũng rất thực dụng nhưng cũng không phải cao giai. Lấy phù trận Thối Thể làm ví dụ, cho dù linh khí có nồng đậm tới đâu, hiệu quả rèn luyện thân thể của nó cũng có một cực hạn.
Nếu có thể thu được ma văn càng cao cấp, tất nhiên có thể phân tích ra phù trận càng cao cấp, càng hoàn mỹ. Quan trọng nhất là bản thân quá trình phân tích đó cũng là một quá trình tu luyện, có thể tăng cường rất nhiều lý giải của bản thân đối với phù trận.
Lời dụ dỗ của Bồ yêu vẫn chưa kết thúc, hắn hiểu tính tình của Tả Mạc, muốn tên gia hoả này đáp ứng một chuyện cũng không khó. Chỉ cần đưa ra điều kiện khiến hắn không cách nào từ chối!
Hiện giờ y đang làm như vậy.
“Cho dù là tu giả hay là yêu ma, các loại pháp môn tu luyện ta đều hiểu một hai. Ta có thể chỉ điểm ngươi tu luyện. Ngươi tu luyện hoàn toàn không tinh thuần, linh lực, thần thức, thân thể ngươi đều luyện cả. Nếu có thể thu được chỉ điểm chính xác, ngươi có lẽ sẽ là một kỳ tích. Còn nếu như ngươi cứ tiếp tục như vậy, sẽ càng lúc càng hỗn tạp, cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì.”
Tả Mạc biết, những lời nói này của Bồ yêu chẳng phải là doạ. Trên thực tế, giờ hắn cũng đã cảm thấy lực lượng của bản thân quá hỗn tạp, song hết lần này tới lần khác, hắn đối với mỗi thứ lực lượng đều thiếu đi lý giải chân chính.
“Có lẽ ta có thể giúp ngươi giải khai bí mật thân thể của ngươi.”
Bồ yêu thần sắc lãnh đạm, bỏ lại một quả tạ cuối cùng, Tả Mạc như bị sét đánh!
“Sửa đổi dung mạo, thủ đoạn này trong số yêu ma cũng thật sự ít dùng. Chỉ có một số kẻ tà nhẫn nhất mới có thể dùng chúng.” Hắn nhìn Tả Mạc một cái: “Sửa đổi dung mạo, về cơ bản không cách nào khôi phục.”
Trong lòng Tả Mạc trầm xuống, nhiệt độ trong phòng không thấp nhưng hắn thấy cả người phát lạnh.
“Trong thân thể ngươi còn một thứ khác.” Bồ yêu nói ra một câu kinh người.
“Thứ gì vậy?” Tả Mạc hỏi lại.
“Một viên Ngũ Hành Lưu Ly châu rất hiếm thấy.” Bồ yêu nói: “Bên trong lưu giữ lực lượng của một người, có lẽ còn có gì đó, có thể có đầu mối.”
Bồ yêu nói tiếp: “Nếu trong đó không có đầu mối thì có th dùng cỏ Tố Ảnh Hồn Ti. Ký ức rất khó xoá hết, cuối cùng vẫn sẽ lưu lại một chút mảnh vỡ. Dùng cỏ Tố Ảnh Hồn Ti có thể thu được những mảnh vỡ đó. Ta biết chỗ tìm cỏ Tố Ảnh Hồn Ti.”
Tả Mạc ngây người.
Bồ yêu nhìn thoáng qua Tả Mạc, biết hắn còn cần thời gian tiêu hoá nên ngâm miệng, kiên trì đợi.
Không biết bao lâu sau, Tả Mạc mới cảm thấy đầu óc bắt đầu chuyển động. Giọng nói y khàn khàn, nhìn chằm chằm vào Bồ yêu hỏi: “Làm sao để phá cấm chế của Ngũ Hành Lưu Ly châu?”
“Cần ngươi đạt tới kim đan kỳ hoặc lực lượng của ta khôi phục.”
“Ta cần bao lâu mới có thể đạt tới kim đan.”
Bồ yêu lộ vẻ cẩn thận: “Cái này ta không dám chắc.”
“Được.” Ngoài dự liệu của Bồ yêu, Tả Mạc đáp ứng.
Vốn hắn còn muốn hỏi Bồ yêu xem vì sao y muốn phá giải ma văn, nhưng ngay lập tức lại nghĩ, chuyện này chẳng liên quan gì tới mình.
“Xem ra chúng ta sẽ hợp tác lâu dài rồi.” Con mắt máu của Bồ yêu lộ vẻ bình tĩnh, trong mắt không còn vẻ khinh thường từ trên cao nhìn xuống trước kia. Tả Mạc từ ma văn Đồng Tê Ngưu phân tích ra ba phù trận, tạo thành chấn động lớn đối với Bồ yêu. Bồ yêu chấn động không phải vì ba phù trận đó tinh xảo tới mức nào, mà là hiệu suất của Tả Mạc.
Năm tháng Bồ yêu nghiên cứu ma văn đã vượt xa sinh mệnh của Tả Mạc, nhưng hắn phát hiện, hiệu suất của bản thân mình so với Tả Mạc quả thực chậm như rùa bò. Tả Mạc trên phương diện phù trận lộ ra thiên phú kinh người, khiến hắn khiếp sợ, cũng khiến hắn thấy được một tia hy vọng.
Hiệu quả của U Minh trì không tốt như sự tưởng tượng của hắn, tình cảnh của hắn giờ không được tốt, huống hồ hắn cũng chẳng có nhiều sự lựa chọn.
Một loạt các nguyên nhân khiến hắn không thể không áp dụng cách hợp tác.
Tả Mạc không biết những nguyên nhân đó, hắn cũng không cần phải biết, chỉ cần Bồ yêu nói “bí mật thân thể” đã đủ khiến hắn đáp ứng lần giao dịch này. Chuyện này liên tục là tâm bệnh của hắn. Tả Mạc rất thực tế song lại không có bao nhiêu dã tâm. Hắn thích sinh hoạt yên bình, dù biết rõ bị sửa đổi dung mạo nhưng sâu trong lòng hắn vẫn không ý thức được mình không muốn rơi vào một cuộc sống đầy cừu hận. Thêm nữa không có đầu mối nên chuyện này hắn cũng dần chôn sâu tại đáy lòng.
Hắn nỗ lực và khắc khổ không phải bởi cừu hận mà bởi sinh tồn, đây là hiện thực của hắn.
Nhưng, không ai có thể ngõ lơ quá khứ của mình, nhất là sau khi biết trong thân thể của mình còn một viên Ngũ Hành Lưu Ly châu, tâm tình của hắn lập tức bị đánh vỡ.
Người nào để vào? Người đó có quan hệ gì với mình?
Hắn muốn biết!
Bồ yêu đối với giao dịch lần này rất thoả mãn, hắn cũng hiểu rõ tình cảm của Tả Mạc. Là một cao thủ đã từng trải qua đại chiến ngàn năm trước, lại có thể đánh cho Công Tôn Sai hoa rơi nước chảy trong cờ Dịch Chiến, suy nghĩ của Bồ yêu rõ ràng vượt xa Tả Mạc.
Giờ Tả Mạc cần nhất là gì?
Lực lượng!
Đội ngũ dưới tay Công Tôn Sai chỉ có thể coi là nước xa, nước xa không giải được cơn khát.
Thực lực tăng trưởng tất nhiên có quy luật của nó, Bồ yêu đương nhiên biết điểm đó, nhưng hắn dám nói ra những lời đó tất nhiên có chỗ dựa. Hắn dựa vào không phải điểm nào khác mà chính là Tả Mạc. Việc tu luyện của Tả Mạc do một loạt các nguyên nhân mà liên tục bị Bồ yêu áp chế, cũng do các loại áp chế đó khiến cho hắn đạt tới một giới hạn.
Tình cảnh không tốt hiện giờ khiến Bồ yêu phải thay đổi sách lược.
“Ngươi đang đứng trên một cửa ải đổi phá.” Bồ yêu thẳng thắn nói: “Thân thể ngươi đã luyện tới cảnh giới Sơn Thể, tuy rằng chỉ có một núi, cách thần thông chỉ có một bước.”
“Một núi? Thần thông?” Tả Mạc tập trung tinh thần.
“Sơn Thể phân ra ba bậc, một núi là bậc đầu tiên. Ngươi có thể luyện thành Sơn thể, hấp thu địa khí, luyện hể bắt đầu thực sự nhập môn. Có thể luyện thành Sơn thể, cách thần thông sẽ không xa.” Bồ yêu có nói dối ở điểm này, vốn Tả Mạc đã sớm có thể tu thành thần thông, song vì y cố ý cản trở nên tới giờ vẫn chưa thành được.
Bồ yêu mặt không đỏ, tim không loạn nói tiếp: “Cái gọi là thần thông chỉ là cách nói của Thiền tu. Luyện thân thể tới cảnh giới nhất định, bản ngã thông minh, thần thông tự sinh. Thần thông này vốn do bản ngã mà sinh ra, thần thông mỗi người mỗi khác.”
Tả Mạc nghe được mà cái hiểu cái không.
“Ừm, Thiền tu vẫn thích nói huyền bí như vậy. Ngươi có thể lý giải thế này, luyện thân thể là gì? Chính là đem máu thịt trong cơ thể coi như pháp bảo mà luyện chế, luyện tới một mức nhất định tất nhiên sẽ sinh ra một số năng lực kỳ diệu. Máu thịt mỗi người khác nhau nên năng lực này cũng khác.”
Nghe lời giải thích của B yêu, Tả Mạc thật ra lại hiểu ra rất nhiều. Một món pháp bảo, một thanh phí kiếm, thời gian luyện hoá càng lâu sẽ sinh ra càng nhiều huyền diệu.
“Ta có thể tu thành thần thông sao?” Tả Mạc có phần hưng phấn, hắn hiếu kỳ, không biết thần thông của mình là gì.
“Ừm, không sai biệt lắm.” Bồ yêu hàm hàm hồ hồ nói: “Những ngày sau ngươi hấp thu nhiều địa khí một chút, thứ này rất hữu dụng.”
Để tránh bị vạch trần, hắn vội vội vàng vàng lái sang chuyện khác: “Ngoại trừ thần thông, có một thứ khác có thể tăng mạnh thực lực của ngươi.”
Tả Mạc quả nhiên bị lời nói của hắn hấp dẫn, giật mình hỏi lại: “Thứ gì vậy?”
Hắn chưa bao giờ biết trên người mình còn có thứ gì có thể tăng cao thực lực.
“Viên Ngũ Hành Lưu Ly châu kia.” Bồ yêu nói: “Ngũ Hành Lưu Ly châu là pháp bảo tương đối hiếm thấy, nó có thể tích trữ linh lực, đồng thời đem linh lực chuyển hoá thành ngũ hành bổn nguyên.”
“Đem linh lực chuyển hoá thành ngũ hành bổn nguyên sao?” Tả Mạc giật mình, hắn nghĩ tới tháp nhỏ. Tháp nhỏ có thể phân giải các thứ tài liệu pháp bảo thành ngũ hành tinh khí, nhưng ngũ hành tinh khí vẫn còn kém xa so với ngũ hành bổn nguyên. Ngũ hành tinh khí dưỡng dục thành tuỷ, hình thành ngũ hành tuỷ, hồ lô nhỏ trên mái tháp chính là ngũ hành tuỷ. Mà ngũ hành bổn nguyên lại là bộ phận tinh tuý nhất trong ngũ hành tuỷ.
“Không sai. Ngũ hành bổn nguyên là đồ tốt, lần trước ngươi thụ thương, chính là hạt châu này tu bổ thân thể ngươi, chữa trị tốt. Ngũ hành bổn nguyên rất dễ hấp thu, rất thích hợp để luyện thân thể. Cũng chẳng biết ai để vào, thực khó mà bỏ được.” Bồ yêu cười nói.
Không hiểu sao, trong lòng Tả Mạc bỗng nhiên rung động.
Sự rung động đó tới rất đột ngột, hắn có cảm giác viên Ngũ Hành Lưu Ly châu này rất quan trọng đối với mình.
Hắn không nói được vì sao mình có cảm giác này, nhưng cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, mãnh liệt tới mức hắn không cách nào bỏ qua. Hắn không biết viên Ngũ Hành Lưu Ly châu này là của ai, nhưng có thể bỏ được nó, giao nó cho mình, nhất định là người thân mật nhất đối với mình.
Là cha mẹ ta sao?
Hắn ngẩng đầu, ngữ khí kiên quyết: “Không sử dụng nó, tu luyện thần thông đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui