"Dạo này, có ai tu ngũ hành pháp quyết chứ! Nghe nói gã Lộ Sư Huy đến giờ vẫn chưa có tin tức, không biết đã chạy tới nơi đâu. Lúc gấp gáp này còn mơ tìm được tu giả tu đủ ngũ hành pháp quyết, sao có thể?"
"Lộ Huy cái thằng chỉ biết nghĩ một hướng. May là Tề ca có biện pháp tốt, không có một thì chúng ta tìm vài người, cũng có thể gom đủ ngũ hành chứ!"
"Ha ha. . ."
Tả Mạc nghe những người này tán gẫu như đang ở chốn không người, bên thân truyền đến một tiếng nói thầm: "Huynh đệ, xưng hô thế nào?"
"Tôi?" Tả Mạc chỉ vào chính mình, mặt nghi hoặc.
"A a, ta vừa nhìn tiểu huynh đệ khí vũ bất phàm, lập tức nổi lòng muốn kết giao, thật là mạo muội!" Nói chuyện là một kẻ ước trung niên, mặt mũi tinh minh. Ở bên hắn, còn có bảy tám người, trông chừng là một nhóm.
Tả Mạc tùy tiện xưng cái tên giả: "Tôi gọi Vương Hồng, ngài xưng hô thế nào?"
"Tại hạ Liễu Quý." Gã trung niên chắp chắp tay, thăm dò: "Vương huynh đệ lăn lộn ở chỗ nào?"
Tả Mạc thuận miệng nói: "Chạy loạn." Miệng lập tức lải nhải: "Bọn họ là huynh đệ với ông?"
"Vương huynh đệ mắt lửa ngươi vàng!" Liễu Quý cười nói, song phương trao đổi ngắn ngủi, hắn liền biết không đào được từ trong mồm Tả Mạc chút tin tức gì, bèn không nói chuyện nữa. Mấy người ở bên hắn mặt mũi nghiêm túc, không có tâm tình đàm tiếu.
Không riêng bọn họ, mọi người xung quanh đều là mặt mang ưu sắc.
Tả Mạc đột nhiên hạ thấp thanh âm hỏi: "Mọi người cứ thành thật như thế này?" Hắn có điểm không thể hiểu được, đối phương chẳng qua chỉ là ba đệ tử phái Minh Tiêu, thế mà lại lùa gần hai mươi tu giả.
Trong lòng Liễu Quý thầm kinh, vừa mới thấy thằng này mặt sợ hãi mà trốn vào trong đoàn, giờ lại hỏi câu này, thật không giống loại người không đảm sắc. Hắn bất động thanh sắc nói: "Không biện pháp, còn có thể làm gì chứ, bọn họ là Minh Tiêu phái."
Tả Mạc cười cười, không nói tiếp.
Qua một hồi, Liễu Quý càng suy nghĩ, càng cảm thấy trong lời của Tả Mạc có ẩn ngữ. Nhưng lại gặp Tả Mạc ngậm mồm không nói, nhịn không nổi, hạ thấp giọng mở miệng nói: "Vương huynh đệ có biện pháp gì hay?"
Liếc mắt nhìn hắn, Tả Mạc cười nói: "Ta có thể có cái biện pháp tốt gì chứ?"
Liễu Quý càng lúc càng cảm giác người tuổi trẻ này có chút ý vị cao thâm khó lường, lúc trước nhìn như khiếp sợ, lúc này mặt lại bình tĩnh, tựa hồ không chút bận tâm. Liễu Quý gặp qua vô số người, hắn tin tưởng ánh mắt của mình, khí độ lộ ra của người này, tuyệt đối không giống người bình thường.
Chẳng lẽ là tu giả lợi hại nào đó?
Hắn vắt hết óc rà soát lại toàn bộ tu giả thành danh mà hắn biết, nhưng vẫn không tìm được kẻ phù hợp.
Bởi vì quá tuổi trẻ!
"Vương huynh đệ trông như tuổi còn rất trẻ nha." Liễu Quý nhịn không nổi lần nữa xuất ngôn thăm dò: "Trông như ước chừng hai mươi, tuổi trẻ như thế mà đã có thể ngưng mạch, thiên phú thực xuất sắc."
Tả Mạc chỉ là khẽ cười, không hề bắt chuyện.
Nhưng không ngờ, lời của Liễu Quý lại dẫn dắt chú ý của đồng bạn hắn ở bên. Thông thường mà nói, có thể đột phá Ngưng Mạch trong khoảng hai mươi tuổi, phần lớn đều là đệ tử có môn có phái.
Nam nhân đa phần không quá để ý tới dung mạo của mình, Trú Nhan đan giá tiền cũng không rẻ, rất ít người ném tinh thạch cho thứ này. Vậy nên nữ tu phần lớn khó đoán được tuổi tác, nhưng nam tu thường thường còn có thể đoán được. Mặt của Tả Mạc, vừa nhìn đã thấy là một khuôn mặt cực kỳ trẻ.
Nhưng thần thái khuôn mặt hắn vô ý lộ ra, lại có độ thành thục vượt quá tuổi.
"Tại hạ Trịnh Trung, là sư huynh của bọn họ." Tu giả cầm đầu tự giới thiệu, lúc y mở miệng lập tức kinh động mấy sư huynh đệ khác, bọn hắn vội ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn sư huynh, đến cả Liễu Quý, cũng lộ ra vẻ giật mình. Trong ấn tượng của bọn họ, sư huynh vốn rất ít nói chuyện, lần này không ngờ chủ động bắt chuyện, nên không tránh được chuyển ánh mắt tới Tả Mạc.
"Chào Trịnh huynh." Tả Mạc chắp tay, hắn không dám xem nhẹ đối phương. Thần thức của hắn nhạy bén khác thường, tuy ánh mắt vị Trịnh Trung này rủ thấp, nhưng lại là một cao thủ ngưng mạch tam trùng thiên!
Tu giả ngưng mạch tam trùng thiên, tại Tiểu Sơn giới, là cao thủ đứng hàng đầu! Cao thủ dạng này, tuy chưa hẳn sẽ trở mặt cùng Minh Tiêu phái, nhưng cũng không phải chỉ mấy gã đệ tử phái Minh Tiêu là có thể sai phái điều động.
Chẳng lẽ bọn họ cũng có kế hoạch riêng?
Tả Mạc không nhịn được âm thầm tự cảnh giác, hắn cũng không hy vọng kế hoạch của mình phát sinh một vài nhân tố không xác định. Những thiên tài dị bảo trong bí cảnh, lúc này hắn lại không xem trọng, chỉ một lòng lo lắng chuyện an toàn của chim ngốc.
Con hàng kia trí não thấp tới đáng thương, là chim mà cứ khoa trương ngạo mạn, ra ngoài đời không chịu khổ mới là lạ.
"Tiểu huynh đệ thân thủ bất phàm, bội phục bội phục!" Trịnh Trung nhận ra nói.
Mấy người khác lập tức ngạc nhiên, bọn họ nhìn Tả Mạc như nhìn quái vật.
Tả Mạc bị mọi người dòm thấy có phần không thoải mái, vội vàng nói: "Ha ha, Trịnh huynh đệ nói lời gì thế, tại hạ chẳng qua chỉ là mới được nhất trùng thiên, các vị lão đại phải hỗ trợ nhiều nhiều!"
Trịnh Trung cũng không phản bác, cười cười, ánh mắt lập tức rủ thấp.
Tả Mạc bị cái khẽ cười của Trịnh Trung làm cho hơi cáu, quyết định tránh đám này xa ra một chút, đỡ phải chọc ra phiền hà tới. Hắn dám khẳng định, tốp người này dòm ngó tới bí cảnh. Bí cảnh cái gì, hắn cũng không quản, hắn chỉ hy vọng chuyện của chính mình không hỏng là được.
"Sư huynh, đệ thấy người này không có gì xuất chúng a!" Một vị sư đệ thông qua bí ngữ hỏi.
Giữa mấy người bọn họ, có thể câu thông bằng một loại bí ngữ, người khác không cách nào phát giác.
Liễu Quý khẽ liếc mắt, dùng bí ngữ nói: "Ta cảm giác lai lịch người này không đơn giản. Các ngươi thấy hắn nào có nửa điểm dáng vẻ khẩn trương."
Trịnh Trung đột nhiên nói: "Trên người hắn có sát khí, ít nhất giết bốn năm người."
Mấy người lập tức sợ hãi mà kinh.
"Không. . . không phải đâu!" Một người lắp ba lắp bắp dùng bí ngữ nói: "Tu vi của hắn không phải mới nhất trùng thiên ư? Sao có thể giết liền bốn năm người?"
Trên mặt mấy người khác cũng lộ ra vẻ khó mà tin được.
Một tu giả nhất trùng thiên, ở Tiểu Sơn giới giết liền bốn người, chuyện này gần như khó mà tưởng tượng nổi. Nhất trùng thiên là lực lượng tầng thấp nhất ở Tiểu Sơn giới, đổi cách nói, mỗi người hắn giết, thực lực đều không kém hắn. Một người liên tục giết bốn năm tu giả không kém chính mình, độ khó thực quá lớn.
"Chẳng lẽ trên người hắn có pháp bảo mạnh mẽ gì?" Một sư đệ dùng bí ngữ nói.
"Không nên khiêu chuyện thị phi." Trịnh Trung giọng trịnh trọng nói: "Thực lực người này không đơn giản, mọi người phải chú ý."
Tả Mạc nhận ra tốp người này bất thường đinh hai con mắt lên hắn, trong lòng thầm tự kêu khổ, chẳng lẽ mình thật bị tốp người này theo dõi? Chuyện này không phải là chuyện tốt!
Cả đoàn ước chừng có khoảng hai mươi người, Tả Mạc rất nghi ngờ, những đệ tử phái Minh Tiêu này ngăn cản toàn bộ tu giả gặp dọc đường. Bất thường có thể nghe được có tiếng chuyện riêng khe khẽ, nhưng đám đệ tử phái Minh Tiêu cũng không quản.
Mọi người bay ước một canh giờ, lại gặp hai đệ tử phái Minh Tiêu.
Một gã đệ tử nói: "Động tác của các ngươi quá chậm! Hoàng sư huynh đang phải chờ đợi các ngươi đấy, còn cái tên Lộ Huy nữa, cũng không biết chạy đến chỗ quỷ tha nào nữa, chính sự cũng không làm, hừ, lần này đừng mong được phân vật tốt!"
Trong số đám đệ tử phái Minh Tiêu áp giải đám tu giả có kẻ cười nói: "Nếu cảm tình tốt, nói không chừng chúng ta còn có thể được chia thêm một hai món nữa!"
Mấy người khác đều cười.
"Nhìn dạng các ngươi thu vào không tệ, đi nhanh đi, Hoàng sư huynh đang sốt ruột."
Trong lòng Tả Mạc thầm tự lãnh huyết, những đệ tử phái Minh Tiêu này phô trương cũng thật lớn, xem ra phái Minh Tiêu chết tiệt này thật sự coi Tiểu Sơn giới là vườn sau của chính mình rồi.
Một hàng người bay đến một nơi tiểu khe núi nhỏ, khe núi nhỏ này giới bị sâm nghiêm, đệ tử phái Minh Tiêu kẻ kẻ tay cầm phi kiếm pháp bảo, bộ dạng như lâm đại địch. Ở đây đã tụ tập được khoảng hai ba mươi tu giả.
Hoàng Trác Quang ngạo nghễ đứng ở một đỉnh núi, cúi nhìn các tu giả ở dưới, trầm giọng hỏi: "Người biết pháp quyết ngũ hành đều tìm đủ rồi sao?"
Hoàng Trác Quang mắt hẹp mi trường, sống mũi gồ lên, cằm hơi nhọn, thân mặc linh giáp vàng tươi, khoác vai phi phong đỏ thẫm, khuyên đồng đỏ, hai tay đeo bao màu lam sẫm, dưới chân một đôi ủng đầu hổ, thần võ phi phàm. Là kẻ kiệt xuất nhất đời đệ tử thứ hai của phái Minh Tiêu, cũng là mạch đắc thế nhất. Bản thân hắn cũng là đệ tử đắc ý của Minh Tiêu lão tổ, hiển nhiên là nhân vật đầu lĩnh trong đệ tử Minh Tiêu phái.
"Còn thiếu người giỏi pháp quyết hành thủy." Một vị sư muội ở bên kiều ngữ mềm mại, nàng một thân cung trang màu vàng nhạt, khóe mắt mị hoặc. Nàng có chút không hiểu hỏi: "Sư huynh, sao chúng ta không để ngoại đường tới trợ thủ? Như vậy chẳng phải tiện lợi hơn rất nhiều sao?"
"Ngoại đường?" Hoàng Trác Quang hừ lạnh nói: "Đám phế vật ấy, đến cả trấn Nam Thắng cũng thủ không nổi, còn mong chi bọn chúng giúp được chúng ta?"
"A!" Sư muội giật mình: "Ngoại đường xảy ra chuyện sao? Có người dám đối địch cùng phái Minh Tiêu ta sao?"
"Hừ! Quan tâm gì nó là đứa nào!" Hoàng Trác Quang nheo con mắt, ngữ khí rét lạnh: "Giết phắt là xong! Đợi xong việc này, chúng ta đi thẳng tới ngoại đường. Sư phụ giao ngoại đường cho Hạ Tường, không ngờ cái thằng ấy chả làm được trò chống gì! Sư phụ đang bế quan, ta là đệ tử, tự nhiên nên gánh đỡ một chút."
Ánh mắt sư muội mê ly nhìn vào sư huynh, càng nhìn càng thấy hắn bá khí vô cùng.
"Trong số các ngươi, ai biết pháp quyết hành thủy?" Có người hô lớn với tốp của Tả Mạc.
Không người hưởng ứng.
Trên mép vị đệ tử Minh Tiêu nổi lên một vệt cười lạnh, tiếp tục nói: "Ai biết pháp quyết hành thủy đi ra, giúp chúng ta một lần, thù lao là thanh phi kiếm cấp bốn này!"
Hắn hất lên phi kiếm trong tay.
Thanh phi kiếm này hình dáng mười phần kỳ lạ đặc biệt, như răng nhọn của quái thú, toàn thân cũng không biết do tài liệu gì chế thành, nổi lên sắc trắng sâm sâm. Ở cách phi kiếm hai ba trượng, vẫn y nguyên có thể cảm nhận rõ rệt sát ý từng đợt từng đợt truyền đến.
Thật là một thanh hung khí!
Tả Mạc trong tâm thầm kinh, thanh phi kiếm này phẩm chất tuyệt đối phi phàm, chỉ riêng sát ý tinh thuần lẫm liệt như thế, đã đủ để khiến vô số kiếm tu điên cuồng vì nó.
Quả nhiên, đám người mới vừa rồi không có động tĩnh lập tức nổ bung.
"Ta!"
"Ta biết!"
"Ta ta ta!"
. . .
Chớp mắt lập tức có bảy tám đôi tay giơ lên.
Tả Mạc cũng giơ tay lên, hắn muốn xem, đám người này đến cùng là chơi cái trò gì. Hắn để ý, Trịnh Trung cũng đã giơ tay lên. Hắn bất động thanh sắc mà liếc chung quanh, trong đầu cẩn thận hồi tưởng tin tức cậy từ trong miệng Lộ Huy, cùng đệ tử phái Minh Tiêu có thể đối ứng được mà hắn thấy.
Ánh mắt của hắn rất nhanh dính lên đính một ngọn núi nhỏ, nơi này dựng lên một thân ảnh chói mắt.
Tinh anh của phái Minh tiêu— Hoàng Trác Quang!