Ánh mắt hai người giao nhau.
Nữ tu thu hồi ánh mắt, một lần nữa ngẩng mặt lên, nhìn về phía kiếm mang đang ầm ầm đánh về phía mình.
Ba ba ba!
Cả người nàng bắn ra từng đóa hoa máy, nàng như không hề thấy gì, máu tươi bắn ra chìm vào trong lửa tím, ngọn lửa như con quái thú khát máu, tham lam cắn nuốt máu huyết của nàng rồi bành trướng lên, hừng hực cháy.
Hai tay đầy máu từ từ vung lên, giơ quá đỉnh đầu, làm ra một tư thế chống về phía trước.
Ngọn lửa tím quanh người nàng nhanh chóng dâng lên hai tay.
Một động tác vô cunfgd dơn giản lại khiến người ta đột nhiên có cảm giác cực kỳ kiên quyết.
Hai tay nàng hất về phía trước.
Hai luồng lửa tím chảy khỏi hai tay nàng với tốc độ kinh người, đầu đuối nối với nhau, quấn quanh một chỗ, tạo thành một vòng lửa tím lớn cỡ mười trượng. Toàn bộ lửa tím trên người nữ tu không chút giữ lại đều chảy vào trong vòng lửa tím đó.
Vòng lửa xoay tròn trên đỉnh đầu nàng, đẹp song cũng thật quỷ dị.
Tả Mạc kinh hoàng nhìn nữ tu cả người không còn chút lửa tím, vết thương khắp người không ngừng chảy máu, quần áo rách nát trên người đã sớm bị máu huyết nhuộm ướt sũng, chỉ có cặp chân trần kia vẫn trắng tinh không chút tì vết.
Càng khiến hắn giật mình là hắn không cảm thụ được chút khí tức nào của nữ tu!
Nàng phảng phất như đột nhiên biến mất, không, phải nói là đột nhiên chết đi.
Tả Mạc vốn thờ ơ lạnh nhạt, song lúc này tâm tình lại đột nhiên chấn động kịch liệt.
Hắn tru lên như dã thú bị thiêu cháy trong lửa, dung nham, cương lôi, ánh sáng vàng kim điên cuồng tiến vào trong cơ thể hắn, liên tục nghiền nát, bẻ gãy, không ngừng lấn sâu vào trong cơ thể hắn.
Mà lúc này, chấn động của tâm tình nhưu một gáo dầu nóng rót lên ngọn lửa, tình huống của hắn càng thêm tệ, nơi nào kim quang, cương lôi, dung nham đi qua, chỉ cần hơi yếu một chút đều sẽ bị cháy sạch không còn chút gì.
Mặc dù trước đây hắn đã được rèn luyện cơ nhục cốt cách đầy đủ song dưới sự tẩy lễ mãnh liệt như vậy cũng không khỏi lung lay như sắp đổ.
Nhưng lúc này mọi tâm thần của Tả Mạc đều bị nữ tu hấp dẫn.
Hai mắt hắn không ngừng chảy xuống từng giọt nước mắt, hắn lại khồng hề phát hiện. Ngũ Hành Lưu Ly châu trên ngực bình bịch đập như trái tim, như có thứ gì muốn phá kén chui ra.
Nàng nhất định có quan hệ vượt quá mức bình thường với mình!
Đến lúc này, Tả Mạc đã vạn phần khẳng định điểm này. Vòng lửa tím đẹp đẽ tiếp tục xoay tròn trên đỉnh đầu nữ tu, lực lượng khiến người ta kinh hãi chậm rãi tản ra.
Ngươi rốt cuộc là ai…
Tâm tình Tả Mạc rung động càng thêm kịch liệt, hắn muốn hỏi nàng câu đó nhưng thân thể hoàn toàn không khống chế được, cho dù hắn ra sức tới mức nào cũng vô pháp nắm giữ lại thân thể của chính mình.
Mảnh vỡ kiếm ý đã xuống càng lúc càng gần, trong lòng Tả Mạc càng thêm lo lắng.
Chết tiệt!
Vì sao… Vì sao mình không cách nào nắm giữ thân thể của bản thân…
Trong lòng hắn nảy sinh rung động không cách nào đo được, hắn muốn nắm giữ thân thể bản thân, hắn muốn hỏi nàng vì sao, hắn không muốn nàng che ở trước mặt mình, hắn…
Chết tiệt!
Tả Mạc cảm thấy như có ngọn lửa thiêu đốt trong ngực hắn, hắn chưa từng có cảm giác chấn động mãnh liệt như thế, liều lĩnh như thế! Hắn biết rõ, lúc này một khi hắn tiếp quản thân thể hồn phách sẽ bị thiêu cháy.
Thế nhưng... Ta muốn...
Toàn thân Tả Mạc chấn động kịch liệt, tru lên như dã thú, càng lúc càng điên cuồng !
... Hỏi nàng...
Hai mắt hắn đỏ bừng, tơ máu rậm rạp như mạng nhện, gân xanh trên trán nổi lên, huyết quản khắp người đều hiện lên như giun đất.
Kiếm ý cách nữ tu càng lúc càng gần, cách vòng lửa chỉ không tới mười trượng.
Nữ tu bỗng dưng cúi đầu nhìn hắn.
Trong lòng Tả Mạc như có thứ gì bùng nổ. Ầm! Đầu óc hắn tróng rỗng; linh lực, thần thức trong thân thể hắn, mỗi giọt lực lượng ẩn chứa trong mỗi tấc cơ nhục đột nhiên bùng nổ!
Thân thể hắn bỗng sản sinh một lực hút cực mạnh; dung nham, cương lôi và kim quang vốn tàn sát bừa bãi bên ngoài thân thể hắn trong nháy mắt cũng bị hút vào trong đó.
Một giọng nói quen thuộc mà xa lạ như lượn lờ trong gió.
“Đừng quên…”
“Cho dù chết cũng không thể quên…”
Tầng tầng lớp lớp, cuôn cuộn như sấm.
Trên bầu trời, kiếm ý phủ khắp nơi, rít gào lao tới, trùng trùng điệp điệp đánh lên trên vòng lửa.
Phốc phốc phốc!
Mỗi đạo kiếm quang rơi vào trong vòng lửa tím như tưới thêm một chút dầu nóng, lại sinh ra một luồng lửa tím, phun ra nuốt vào không ngừng. Kiếm mang tầng tầng lớp lớp, như nước lũ không ngừng đánh vào vòng lửa kia.
Hai tay nữ tu đột nhiên trầm xuống, thân thể khẽ run lên.
"Vì sao?"
Tả Mạc như dã thú bị bức tới tuyệt cảnh, rít lên điên cuồng.
Thân thể nữ tu run lên, thân thể Tả Mạc cũng run lên, hắn như con thú bị chọc giận: “Vì sao!”
Bỗng dưng, thân thể hắn bắt đầu run lên không ngừng, khuôn mặt hiện vẻ đau đớn, giọng nói cũng không tự chủ được mà nhỏ dần: “…Vì sao…”
Cho dù thần thức của hắn được tu luyện không ngừng nhưng sự đau đớn khi hồn phách bị thiêu cháy cũng không vì điều đó mà yếu bớt. Các loại lực lượng trong cơ thể chiến đấu hỗn loạt, lại thêm sự đau đớn khi hồn phách bị thiêu cháy, hắn đau tới mức thân thể cong lại như con tôm, mỗi tấc cơ thể đều đang run rẩy.
Ta muốn... Hỏi nàng... Vì sao...
Hai tay nữ tu từng chút từng chút một bị ép xuống, lực lượng kinh người theo vòng lửa tím truyền tới.
Nàng cắn răng, khóe miệng trào ra một luồng máu tươi.
Ta muốn... Hỏi nàng... Vì sao...
Toàn thân Tả Mạc run lên kịch liệt song lần này, hắn không gọi, hắn ra sức trợn tròn hai mắt, liều mạng cắn răng, khóe miệng cũng trào ra một luồng máu tươi.
Rầm rầm rầm!
Ngọn lửa tím của vòng lửa điên cuồng phun ra nuốt vào song kiếm mang thực sự quá nhiều, cứng rắn chặn lại vòng lửa kia, chúng liên tục công kích vào vòng lửa tím.
Thân thể nữ tu run rẩy càng mãnh liệt, một tiếng rên vang lên, thân hình nàng đột nhiên trầm xuống.
Ta muốn... Hỏi nàng... Vì sao...
Bên dưới nữ tu, Tả Mạc gian nan, từng chút từng chút một ngẩng đầu, hai mắt hắn sung huyết, đỏ bừng lên. Thân thể hắn đang xảy ra biến hóa kinh người, cương lôi màu bạc như vô số con rắn không ngừng lượn lờ quanh người hắn, kim quang ra sức luồn vào trong xương cốt hắn, còn luồng dung nham đỏ sậm ẩn chứa từng sợi địa hỏa tinh thuần lại tiến vào trong kinh mạch hắn.
Linh lực, thần thức mất đi mục tiêu bắt đầu chậm rãi ổn định lại.
Ầm!
Thân hình nữ tu trên đỉnh đầu hắn lại trầm xuống.
Linh tráo của thành Kim Ô lóe lên ánh kim rực rỡ, kiếm mang trên bầu trời ầm ầm nện vào, khiến linh tráo vàng kim chấn động kịch liệt.
Mọi người đều hiểu đã tới thời điểm mấu chốt nhất, tất cả dùng toàn lực.
Thúc Long dẫn đầu Vệ doanh, lại một lần nửa khởi động Ô Sát Ma Sát trận. Trận pháp chiến đấu của Chu Tước doanh đa số lấy công kích là chính, phòng ngự là thế yếu của họ, trước mắt chỉ có thể ra sức thôi động một số trận pháp phòng thủ đơn giản, chống được chút nào hay chút ấy.
Tháp nhỏ chuyển động thành một chuỗi hư ảnh năm màu, Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận cũng được thôi động tới cực hạn.
Còn tu giả hai doanh Đông Tây thì liều mạng thay đổi tinh thạch. Ai cũng hiểu một khi linh tráo vỡ nát mọi người đều không thể tránh khỏi.
Mãi tới lúc này mọi người mới hiểu được sự cường đại của nữ tu. Với lực lượng của bản thân đỡ lấy kiếm ý kinh khủng như vậy, thật khiến người ta khó tưởng tượng nổi. Bọn họ mượn đại trận của thành Kim Ô, dùng hết toàn lực mà còn lung lay như sắp đổ, linh tráo lúc nào cũng có thể vỡ nát.
Khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ tuyệt vọng.
Kiếm ý rít gào bắn xuống phảng phất như vô cùng vô tận, thế không thể đỡ. Bên cạnh có một ngọn núi cũng bị phá tan, chỉ còn một nửa. Nếu không phải tự mình trải qua, không ai tưởng tượng nổi kiếm ý lại có thể kinh khủng tới mức đó.
Lẽ nào phải mất mạng ở nơi đây?
Trong lòng mọi người không tự chủ được nảy sinh ý nghĩ này.
Công Tôn Sai gọi mấy người Tạ Sơn, Ma Phàm, hạ giọng nói: “Chắc cũng không giữ được bao lâu nữa, một lát nữa thành hòng, các ngươi mang theo ông chủ đột phá vòng vây.”
Sắc mặt mọi người đều lộ vẻ u sầu, ai nấy cắn chặt môi, không nói gì.
Miệng mũi Thúc Long tràn đầy máu, hắn vẫn cắn răng kiên trì phát động Ô Sát Ma Sát trận, Vệ doanh cơ hồ ai nấy đều miệng mũi đầy máu.
Ầm!
Lực lượng thật lớn vượt qua mức Ô Sát Ma Sát Trận có thể chịu được, Thúc Long chỉ cảm thấy người như bị đập mạnh một cái, thân hình văng ra. Những doanh vệ khác phía sau hắn cũng văng đi.
Ô Sát Ma Sát trận bị phá!
Sắc mặt mọi người đều đại biến, không có Ô Sát Ma Sát trận, linh tráo thành Kim Ô căn bản không kiên trì được bao lâu.
Ngay lúc mọi người đang tuyệt vọng, bỗng có người run giọng nói: “Ông chủ…”
Ông chủ?
Rất nhiều người chuyển ánh mắt nhìn lên, cho dù lúc này đã sắp chết nhưng ông chủ có thể chạy trốn cũng là ý định không tồi. Rất nhiều người hy vọng nữ tu có thể mang theo ông chủ trốn thoát khỏi nơi đây.
Trong lòng họ dù dầy sợ hãi và tuyệt vọng song lại không hối hận, theo ông chủ cũng coi như một lần oanh oanh liệt liệt. Cách biệt một trời một vực so với cuộc sống như cái xác không hồn trước đây! Trong lòng họ đều hy vọng ông chủ có thể sống sót!
Khi có người kinh ngạc kêu ông chủ, rất nhiều người không kìm nổi xoay sang nhìn.
Toàn thân Tả MẠc, ba luồng sáng vàng kim, đỏ, bạc quấn lấy nhau không ngừng, hắn nhưu một mũi thương thẳng tắp đứng đó.
Khuôn mặt dữ tợn vẫn vặn vẹo, đem lại cho người ta cảm giác hoàn toàn khác, hắn ngẩng cao đầu nhìn nữ tu bên trên.
Không biết vì sao, trong lòng mọi người lại không hẹn mà cùng hiện lên một chút hy vọng.
Nhanh lên một chút... Nhanh lên một chút...
Trong mắt Tả MẠc hiện vẻ lo lắng, lực lượng cuồng bạo trong cơ thể giờ đã dần dần ổn định, thân thể hắn cũng dần dần trở lại dưới sự khống chế. Hắn nhưu tiến vào một cơ thể xa lạ, từng chút từng chút một khôi phục lực lượng.
Quá trình cũng không dài song lúc này lại khiến người ta vô cùng nôn nóng!
Bên ngoài cơ thể, vô số cương lôi lượn lờ, trong xương cốt chảy xuôi chất lỏng màu vàng kim, trong kinh mạch là địa hỏa đỏ sậm tinh thuần, thân thể đang một lần nữa chịu rèn luyện…
Thân thể hắn lại một lần nữa đột phá, song lúc này hắn không chút vui mừng, chỉ có lo lắng nhìn về bóng người trên đỉnh đầu kia.
Đã không còn lửa tím, nữ tư nhìn qua gầy yếu như lá khô trong gió.
Ầm!
Thân hình nữ tu lại trầm xuống, mái tóc dài lay động.
"Nhanh lên một chút!"
Trong lòng Tả Mạc đột nhiên đau xót.
Ầm!
Nữ tu lại trầm xuống, vô số đóa hoa lửa bắn ra khỏi vòng lửa tím, mơ hồ có dấu hiệu sắp hỏng.
“Con mẹ nó, mau lên đi!”
Con mắt Tả Mạc phút chốc đã đỏ bừng.
Ầm ầm ầm!
Nữ tu như một cái đinh không ngừng bị đánh xuống, không dừng được thân hình.
Ầm ầm ầm!
Vòng lửa tím rốt cuộc cũng không chịu nổi, vỡ thành vô số lửa tím, viêu tán trong không trung.
Nữ tu như chịu một đòn nghiêm trọng, nhãn thần tan rã, thân hình rơi xuống với tốc độ kinh người!
Đầu óc Tả Mạc như nổ ông lên một tiếng, toàn thân ầm ầm nổ vỡ, đột nhiên thông xuốt, mọi lực lượng như nước đột nhiên chảy ngược vào trong cơ thể.
Hắn biến mất tại chỗ.
Giữa không trung, thân hình hắn như cung, lưng hướng lên trời, nữ tu được hắn ôm vào trong ngực.
Tay phải là một lôi hạch đầy hoa văn vàng kim, như điên cuồng, gào lên hung ác ném về phía kiếm ý đang lao tới!
"Cút!"