“Lúc nào đi?” Công Tôn Sai hỏi tiếp.
“Lệnh cho mọi người thu dọn một chút, chuẩn bị xuất phát. Bảo mọi người chuẩn bị tốt, có khả năng khi đi qua Minh Tiêu phái sẽ phải chiến đấu tiếp.” Tả Mạc cẩn thận nói.
“Được.” Công Tôn Sai lập tức ra ngoài thu xếp.
Mọi người trong thành Kim Ô đều bắt đầu hành động. Về phần những tù binh ngoại đường bị bắt, Tả Mạc thả hết. Minh Tiêu lão tổ bị giết chết đối với tu giả ngoại đường mà nói là đả kích trí mạng. Sau này sẽ không ai bán mạng cho Minh Tiêu phái nữa.
Trận chiến ở thành Kim Ô làm chấn động cả Tiểu Sơn giới.
Giờ ai cũng biết, Tiểu Sơn giới thay đổi rồi.
Không ai nguyện ý ở trong cái lồng giam này nữa, chỉ trong thời gian vài ngày, bên ngoài thành Kim Ô đã tụ tập gần như toàn bộ tu giả còn sót lại ở Tiểu Sơn giới.
Bọn họ kính nể nhìn tòa thành nhỏ chỉ còn lại có phân nửa này, tất cả mọi người đều biết, nơi đây chứa đựng hy vọng rời khỏi Tiểu Sơn giới của mình. Không ai làm loạn, chỉ đứng xa xa nhìn lại. Khi có người của Chu Tước doanh đi tuần tra qua, rất nhiều người tự động hành lễ.
Từ xa nhìn lại, ngoài thành Kim Ô tu giả đông nghịt, cực kỳ đồ sộ.
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Niên Lục hơi lo lắng nói.
“Sợ cái chim!” Lôi Bằng chẳng chút để ý nói: “Với bọn này tới bao nhiêu chúng ta giết bấy nhiêu.”
“He he, đúng vậy!” Khuôn mặt Niên Lục hiện vẻ tự hào: “Trước đây nào dám nghĩ sẽ có ngày như vậy? Dù chết cũng đáng!”
Lôi Bằng đáp lại: “Ta còn chưa muốn chết, ông chủ có nhiều thứ tốt như vậy, nói không chừng về sau chúng ta cũng có thể tu thành kim đan.”
“Ngươi thật mơ mộng…” Niên Lục khá thản nhiên đối với mơ ước đó.
Đột nhiên, phía trước truyền tới lệnh tập hợp, hai người liếc mắt nhìn nhau, sắp xuất phát rồi!
Đám tu giả Tiểu Sơn giới vốn luôn quan sát thành Kim Ô lập tức xao động.
Một lát sau, Chu Tước doanh bay lên trên bầu trời đầu tiên, hơn bảy trăm người của Chu Tước doanh sớm đã nổi danh ở Tiểu Sơn giới. Sau khi toàn thể Chu Tước doanh bay lên trên không, trong đám tu giả đứng xa xa xung quanh thành Kim Ô không ngừng có người tán thưởng.
“Nhìn xem! Chu Tước doanh kìa! Cánh quân mạnh nhất Tiểu Sơn giới đấy!”
“Ai yau! Chỉ khí thế này cũng đủ hù chết người rồi!”
“Không biết người ta có nhận thêm người không nhỉ? Có thể đi vào đội ngũ như vậy, chết cũng đáng!”
...
Tiếng bàn tán ồn ào không ngừng vang lên, mọi người ai nấy đều vô cùng hâm mộ, kính nể nhìn đội ngũ cường đại này. Không ai dám vì số lượng của đội ngũ này chỉ có sáu bảy trăm người mà khinh thường.
Chu Tước doanh sau khi bay lên trời nhanh chóng tản ra, bọn họ cẩn thận, cảnh giác canh gác xung quanh.
Ngay sau đó là năm chiếc thuyền vận nô khổng lồ chậm rãi bay lên không, trên chiếc thuyền đi đầu là một ngàn năm trăm doanh vệ mặc giáp đen, chính là Vệ doanh đã một trận thành danh kia. Bọn họ không am hiểu phi hành, thuyền vận nô khổng lồ lại bình ổn vừa hay thích hợp với họ. Một ngàn doanh vệ đứng trên boong tàu mang tới áp lực không gì sánh kịp.
Vệ doanh xuất hiện lại dẫn tới một đợt sóng thảo luận sôi nổi khác.
Đám tu giả tận mắt thấy trận chiến kinh tâm động phách ngoài thành Kim Ô, giờ miêu tả lại sự cường đại và kinh khủng của Vệ doanh với người khác sống động như thật.
Sát khí dữ dằn cùng chiến giáp cổ đã sớm biến mất trong dòng sông lịch sử trở thành đề tài đàm tiếu của mọi người.
Bốn chiếc thuyền vận nô còn lại là hai doanh Đông Tây cùng những tu giả không phải chiến đấu, trong đó một chiếc xếp đầy các loại nguyên vật liệu lưu kho.
Thuyền vận nô có thể tích khổng lồ, năm chiếc thuyền vận nô tại Tiểu Sơn giới tuyệt đối là đội tàu khổng lồ. Thêm vào Chu Tước doanh và Vệ doanh, đây tuyệt đối là đội tàu mạnh mẽ nhất Tiểu Sơn giới.
Tả Mạc nhìn thoáng qua thành Kim Ô bên dưới, lòng đầy cảm khái.
Dù chỉ trải qua mấy ngày ngắn ngủi nhưng thành Kim Ô đã hoàn toàn thay đổi, tường đổ vườn tan. Có lẽ trong tương lai nơi đây cũng sẽ thành một bãi phế tích hoặc một di tích cổ thành.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đông nghịt những tu giả, nhìn không thấy cuối, không khỏi cảm khái lần nữa. Lần này sau khi rời khỏi, Tiểu Sơn giới sẽ biến thành một giới chết, không một bóng người.
Có lẽ nơi đây sẽ lại trở thành tiền tuyến như Đô Thiên Huyết giới trước đây, hoặc là thành địa bàn của yêu ma.
Ừm, thực tế mình chẳng có lập trường để cảm khái, nhớ lại Bồ yêu trong ý thức hải, Tả Mạc cười khổ.
Dẫu sao, rốt cuộc cũng có thể rời khỏi nơi này.
Hắn nhìn thoáng qua A Quỷ bên cạnh. A Quỷ yên tĩnh ngồi đó, hắn quay sang nói với Công Tôn Sai: “Xuất phát đi!”
Năm chiếc thuyền vận nô chậm rãi bay về phía trước, trên thuyền vận nô rất nhiều người đầy vẻ lưu luyến nhìn lại thành Kim Ô, tòa thành đã cho họ hy vọng, cho họ thấy ánh mặt trời. Trong lòng rất nhiều người tòa thành này đã trở thành địa điểm đầy hồi ức, khiến họ cả đời không quên được.
Đội ngũ trùng trùng điệp điệp bay về phía sông ranh giới của Thiên Thủy giới. Dọc đường không ngừng có tu giả gia nhập vào, đội ngũ càng ngày càng khổng lồ. Khuôn mặt ai nấy đầy vẻ hưng phấn và kích động, họ đầy sùng bái nhìn thân hình đứng trên boong tàu kia.
Không có ánh sáng của linh giáp, thân thể cũng chẳng hề cao lớn, lại càng không có khí thế ngạo nghễ, trông qua chỉ như một người bình thường, tuổi còn quá trẻ, song lại là người mang tới cho bọn họ hy vọng, dẫn dắt bọn họ thoát khỏi gông cùm.
Cách đội ngũ của bọn họ không xa, một cánh yêu quân nhìn chăm chăm về phía đội ngũ đang rời khỏi.
“Đại nhân, không đuổi theo sao?”
“Không, chúng ta đã quá mệt mỏi rồi.”
"Thế nhưng..."
“Mệnh lệnh của hội trưởng lão là dùng tốc độ nhanh nhất trấn giữ ở Tiểu Sơn giới, không cần làm phức tạp thêm.”
“Rõ!”
Dung Vi nửa đường gia nhập vào đội ngũ này.
Nàng tận mắt thấy cảnh tượng đó, trong lòng không khỏi cảm khái. Tận mắt thấy trận khổ chiến đó, thành chủ thành Kim Ô xứng đáng với danh hiệu vua của Tiểu Sơn giới. Nếu lúc này hắn lệnh một tiếng, lúc này chắc chắn có rất nhiều người nguyện ý bán mạng cho hắn. Trong những tu giả còn sót lại ở Tiểu Sơn giới, không ai có danh vọng cao bằng hắn được.
Tu giả Tiểu Sơn giới đều chọn rời đi, sứ mệnh của nàng cũng chẳng còn mấy ý nghĩa.
Nàng không cho rằng bằng vào một chút thủ hạ phủ vệ có thể điều tra được gì ở Tiểu Sơn giới. Lựa chọn tốt nhất lúc này là theo thành chủ thành Kim Ô đồng thời rời khỏi.
Nàng khá xem trọng thành chủ Kim Ô, dựa vào đám thủ hạ này, thành chủ Kim Ô cho dù có đi đâu cũng có thể đứng ở thế bất bại. Hơn nữa, từ trận chiến lần này có thể thấy thủ đoạn của hắn cũng vô cùng lợi hại.
Ngay lúc đối phương gặp khó khăn tỏ thái độ hữu nghị là chuyện một vốn bốn lời.
“Thành chủ mạnh khỏe!” Dung Vi phóng khoáng tiếp cận, hành lễ cười nói: “Chúng ta có thể góp một phần gió đẩy thuyền đi không?!”
Tả Mạc cười cười đáp: “Dung cô nương quá khách khí rồi.” Nói xong liền nhường một vị trí bên dưới.
Dung Vi cũng không khách khí, bước lên thuyền vận nô. Đám phủ vệ ai nấy ngẩng cao đầu ưỡn ngực, cũng có phần vinh quang.
“Không biết thành chủ sau này có tính toán gì chăng?”
Dung Vi nghiêng đầu hỏi.
“Đi được bước nào hay bước đấy thôi.” Trong lòng Tả Mạc vẫn tương đối cảnh giác đối với nữ tu muốn điều tra chuyện sao hiện ban ngày này.
“Thiên Thủy giới là một nơi không tồi, thành chủ đừng ngại suy nghĩ một chút.” Dung Vi nói.
Tả Mạc lắc đầu: “Quá nguy hiểm. Yêu quân lúc nào cũng có thể tiến vào Tiểu Sơn giới, Thiên Thủy giới ở gần Tiểu Sơn giới như vậy cũng có phần nguy hiểm.”
Dung Vi sửng sốt, cẩn thận nghĩ lại rồi lập tức im lặng không nói một lời. Đối phương nói rất có đạo lý, nàng đang suy nghĩ xem khi về có nên khuyên Hậu gia dời Ô Hậu phủ tới một nơi xa hơn không.
Đột nhiên Bồ yêu trong đầu Tả Mạc mở miệng nói: “Hỏi nàng có bản đồ các giới không?”
Tả Mạc nghe vậy trong lòng khẽ động, bèn mở miệng hỏi Dung Vi: “Nói tới chuyện này, tại hạ còn một chuyện muốn nhờ.”
“Ồ, xin thành chủ cứ nói.” Dung Vi cẩn thận nói.
“Tại hạ đã mất bản đồ các giới, muốn mượn bản đồ của Dung tiểu thư để sao chép một phần.” Tả Mạc mặt không đỏ tim không đập loạn nói.
Vừa nghe là việc này, Dung Vi lập tức yên lòng, sảng khoái nói: “Không thành vấn đề. Chỉ là bản đồ các giới trên người tại hạ cũng chỉ có hạn mà thôi, mong rằng thành chủ đừng quá thất vọng.” Rồi lập tức lấy ra một ngọc giản đưa cho Tả Mạc.
Tả Mạc vội vàng cảm tạ, lấy ra một thẻ ngọc trống, sao chép lại một phần.
Sau khi hoàn thành, trả lại ngọc giản bản đồ cho đối phương, hắn cáo từ một tiếng rồi tiến vào buồng nhỏ bên tàu.
Vừa vào trong buồng nhỏ đó, hắn lập tức lấy bản đồ các giới ra nghiên cứu cẩn thận.
Trên bản đồ chi chít tên gọi các giới cùng với sông ranh giới tiếp giáp tương thông. Tả Mạc lập tức có cảm giác mở rộng tầm mắt, mãi tới giờ hắn mới hiểu đại khái vị trí của Thiên Nguyệt giới và Tiểu Sơn giới.
Cả Thiên Nguyệt giới và Tiểu Sơn giới đều ở vị trí ngóc ngách nhất trên bản đồ.
Quả nhiên là một nơi quê mùa hẻo lánh…
Hắn chép chép miệng, vuốt cằm, hắn xem vô cùng nhập thần, chẳng hề chú ý tới Bồ yêu cũng đã chạy ra bên cạnh, xem kỹ cái bản đồ các giới này.
“Bản đồ nhỏ vậy sao?” Bồ yêu hơi khinh thường nói.
“Đã rất nhiều rồi. Trên nó cũng có hơn ba trăm giới chứ ít gì!”
“Hơn ba trăm giới mà gọi là nhiều?” Bồ yêu như nghe được chuyện đáng cười nhất: “Đồ nhà quê!”
Tả Mạc chả buồn để ý tới hắn, gã lần đầu thấy bản đồ các giới, cảm thấy thật kỳ lạ. Trên bản đồ có đánh dấu vô cùng tỉ mỉ, thậm chí còn ghi rõ đặc sản của mỗi giới, hắn cảm thấy thật thú vị. Xung quanh bản đồ các giới còn có một loạt những khu vực trống, nơi đây hẳn là những khu vực chưa được đánh dấu.
Nhưng hắn cũng nhanh chóng phát hiện trên bản đồ các giới này không có tin tức của thủy vân thai.
“Bồ, thủy vân thai do giới nào sản xuất?”
“Không biết.” Bồ yêu tức giận nói: “Địa bàn tu giả các ngươi, làm sao ta biết.”
“Ngươi chả phải Thiên Yêu sao? Cái này cũng không biết.” Tả Mạc lại dùng phép khích tướng.
Bồ yêu nghiêng đầu cười lạnh nói: “Có chỗ ta biết rất rõ, chẳng qua ở yêu giới, ngươi dám đi sao?”
Tả Mạc lập tức im lặng, xem ra cứ tới Thiên Thủy giới rồi tìm cách dò hỏi.
Đội ngũ trùng trùng điệp điệp đi tới địa điểm của Minh Tiêu phái, nơi này đã không còn một bóng người, khiến cho Tả Mạc vốn còn tưởng sẽ phải khổ chiến một trận lúc này vô cùng ngạc nhiên.
Khi biết tất cả đệ tử Minh Tiêu phái đều đã chạy trốn, đội ngũ lập tức hoan hô rung trời. Tả Mạc không hề nghi ngờ, nếu một tên đệ tủa Minh Tiêu nào đó lộ ra thân phận lại gặp phải bất cứ tu giả nào rời khỏi Tiểu Sơn giới, chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Tu giả sống sót ở Tiểu Sơn giới đều hận Minh Tiêu phái thấu xương.
Khiến Tả Mạc tiếc nuối là mọi đồ tốt bên trong Minh Tiêu phái đều bị đem đi sạch. Hắn lập tức không hề dừng lại, dọc theo sông ranh giới bay về phía Thiên Thủy giới.
Khi bay tới trên sông ranh giới, rất nhiều tu giả không tự chủ được bước mắt bắt đầu tách ra.
Bọn họ cuối cùng cũng dám tin mình sẽ được rời khỏi cái lồng giam như địa ngục này! Bọn họ cuối cùng cũng có thể trở lại cuộc sống quen thuộc trước kia, điều này khiến ai nấy đều kích động.
Tiếng hoan hô, tiếng khóc đầy hân hoan, tiếng hét phát tiết sự đầy điên cuồng…
Trên bầu trời của sông ranh giới, vô cùng náo nhiệt.
Tả Mạc không quá kích động, hắn nhìn A Quỷ yên tĩnh trầm mặc ngồi đó, ánh mắt kiên định.
Qua khỏi sông ranh giới cũng chỉ là một khởi điểm hoàn toàn mới.