Phù!
Một luồng lửa đỏ từ trong miệng hắn phun ra!
Lập tức vô số ngọn lửa nhỏ bé như mưa rơi vào trong kiếm trận.
Ầm!
Kiếm trận lập tức lóe sáng, vô số tia lửa đỏ lơ lửng bay lượn trong đó, trong sát khí lẫm liệt lại thêm một luồng khí tức quyết liệt.
Cũng đồng thời, đôi tay Tả Mạc biến đổi, Tiểu Vân Vũ quyết thành hình, cơn mưa óng ánh cũng chìm vào trong kiếm trận, vô số giọt nước trong suốt chuyển động trong trận. Nước lửa tách biệt rõ ràng, rất dễ nhìn song không ai bị vẻ mỹ lệ của nó hấp dẫn, Thủy Hỏa kiếm trận tỏa ra khí tức nguy hiểm khiến người nhìn vào tim đập chân run.
“Bồ, thế nào, chẳng phải thành công rồi sao?” Tả Mạc lộ vẻ vô cùng đắc ý.
Đây là cách hắn nghĩ ra.
Sau khi đọc xong hơn một trăm bộ ngọc giản, Tả Mạc phát hiện tuy phẩm chất đều không tồi nhưng lại không có pháp quyết nào khiến người ta sáng mắt. Lúc ấy hắn mới đột nhiên phát hiện tầm mắt của mình trong bất tri bất giác đã tăng lên rất nhiều.
Hắn đột nhiên phát hiện những pháp quyết kiếm quyết này tuy phẩm cấp không xuất sắc nhưng lại đủ mọi chủng loại, mỗi bộ ngọc giản đều có điểm độc đáo riêng. Hắn đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ to gan, có thể dung hợp những pháp quyết trong đống ngọc giản này lại không?
Vì vậy, hắn nghĩ tới phù trận.
Kiếm mang pháp quyết tính chất bất đồng, biến hóa cực kỳ phong phú, vừa hay có thể dung nhập vào trận.
Lợi dụng kiếm mang khác nhau, dùng pháp quyết bố trận, độ khó trong đó cũng khá kinh người.
Cách nghĩ này vừa mới sinh hắn đã kết luận: thật hấp dẫn! Nhưng hắn không dám to còi, nghe Bồ yêu nói sáu loại biến hóa của Đại Nhật ma thể có thể đối kháng với tu giả kim đan, hắn thấy cực kỳ thèm thuồng. Hắn ráng kiềm chế thèm muốn trong lòng, tốn thời gian một tháng mới ngẫm nghĩ kỹ mọi chi tiết, khi lý luận đã khớp, mới bố trí thực hiện thành như vậy.
Khuôn mặt Tả Mạc vô cùng đắc ý nhưng tim lại đập loạn không ngừng. Mãi tới khi hoàn thành kiếm trận, tảng đá treo trong lòng hắn mới buông xuống.
Ha ha, về sau những việc thế này nên làm ít thôi, hồi hộp chết anh mất!
“Không… không thể nào…”
Nhưng khi Tả Mạc thấy Bồ yêu trợn mắt há hốc mồm, mọi tâm tình khẩn trương đều bị hắn ném lên chín tầng mây, toàn thân thoải mái không nói nên lời!
“Thần Dẫn thuật!” Bồ yêu bỗng trợn trừng đôi mắt, không thể tin tưởng nhìn chằm chằm vào Tả Mạc.
“Thần Dẫn thuật? Nó là cái gì?” Tả Mạc ngu ngốc gãi gãi đầu.
Bồ yêu vẫn nhìn chăm chăm vào Tả Mạc, ánh mắt quái dị vô cùng, nhìn chăm chú tới mức trong lòng Tả Mạc phát sợ.
“Bồ, ta không hứng thú gì với yêu…”
Tròng mắt Bồ yêu vẫn dán chặt vào Tả Mạc, nửa ngày không nói một câu.
Một lúc sau, Tả Mạc thực sự không nhịn nổi: “Bồ, không phải ngươi định chơi xấu đấy chứ!” Tiếp theo hắn không nói hai lời, đôi tay lại biến đổi:” Ngươi xem, ta dùng Minh quang quyết làm căn cơ, lại dùng Huyền Hỏa quyết, Linh Mộc quyết, lấy mộc sinh hỏa, dùng tới Hắc Diệu quyết nối tiếp, tạo thành thế đuôi hổ lửa, công kích hung mãnh!”
Trước mặt hắn, một phù trận tựa như mãnh hổ thành hình, một cái đuôi lửa kéo dài lên giữa không trung, lạnh lẽo lẫm liệt.
Cao Kiếm Đình tận mắt thấy cảnh tượng này, không nhịn nổi hít một hơi lạnh. Thiếu niên chỉ trong một cái búng tay, các pháp quyết đánh xuống như mưa, trùng trùng điệp điệp, phù trận nháy mắt đã thành hình.
Đây là thủ pháp gì vậy?
Với tu vi nhãn lực của nàng, mỗi động tác của Tả Mạc nàng đều thấy rõ. Song nối tiếp những động tác đó lại thành một chuỗi nàng lại không hiểu. Nhưng trận pháp như đuôi hổ lửa này tỏa ra khí tức cực kỳ hung bạo, ùa tới mặt.
Thủ đoạn khó tưởng tượng như vậy, nàng chưa từng nghe qua.
Trong mắt nàng, thiếu niên ngồi trên đầu thuyền đột nhiên trở nên cao thâm khó lường. Chẳng lẽ là đệ tử đại môn phái nào, đặc biệt ra ngoài lịch lãm? Đây là phỏng đoán hợp lý nhất mà nàng có thể nghĩ ra.
Những người phụ trách tối cao của các thế lực khác lúc này sắc mặt cũng lộ vẻ ngưng trọng.
Động tác này của Tả Mạc thực sự vô cùng tinh diệu, chấn nhiếp toàn trường.
Tuy không biết vì sao thiếu niên này lại biểu diễn như vậy trước mặt mọi người nhưng các thế lực cũng không khỏi lẩm bẩm trong lòng.
“Sao ngươi biết Thần Dẫn thuật?” Bồ yêu vẫn nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, hỏi dồn từng chữ một.
“Thần Dẫn thuật là cái gì?” tả Mạc tò mò hỏi lại.
Bồ yêu lại nhìn Tả Mạc một lúc lâu rồi mới mở miệng nói tiếp: “Vậy ngươi làm sao khống chế những pháp quyết này?”
“Thần thức thôi!” Tả Mạc có phần kỳ quái nhìn Bồ yêu: “Đương nhiên là dùng thần thức rồi, thứ này rất đơn giản mà! Đây, ngươi xem.”
Hắn bấm tay búng ra, một sợi chỉ lửa trôi nổi trước mặt hắn, cũng không thấy hắn có động tác gỉ, sợi lửa kia như bị lực hút vô hình kéo đi, chuyển động quanh người Tả Mạc.
“Chẳng lẽ ngươi không làm được?” Tả Mạc càng cảm thấy kỳ quái: “Không phải chứ! Thủ pháp đơn giản như vậy chẳng lẽ không phải yêu nào cũng làm được sao?”
“Ngươi có thể khống chế nhiều nhất bao nhiêu sợi?” Bồ yêu không đáp mà hỏi ngược lại.
“Vậy thì nhiều!” Tả Mạc không nói hai lời, ngón tay liên tiếp búng ra, từng ngọn lửa lơ lửng trong không trung, trong phút chốc quanh người hắn đã lơ lửng hơn trăm ngọn lửa. Thần thức Tả Mạc vừa động, thao túng những ngọn lửa này chuyển động đủ các loại.
“Được! Mai ta sẽ đưa ngươi sáu loại biến hóa của Đại Nhật ma thể!” Bồ yêu đột nhiên nói, mười phần dứt khoát.
Tả Mạc lập tức mặt mày hớn hở, tên Bồ yêu này tuy nhiều tính xấu nhưng thường thường đã đồng ý rồi sẽ không nuốt lời.
“Ngươi xử lý những chuyện trước mắt đi đã.” Bồ yêu tiếp tục nói.
Tả Mạc sững lại, giọng điệu Bồ yêu đột nhiên chuyển thành có phần hòa hoãn, điều này khiến hắn có chút không quen. Ảo giác, nhất định là ảo giác!
Hắn vừa tự nhủ không được đắc ý mà lơ đãng, vừa đánh giá tình huống trước mắt.
Vừa nhìn một cái, lập tức giật nảy mình.
Có chuyện gì vậy…
Bốn phía im ắng không chút tiếng động, ai nấy đều nhìn vào hắn, da mặt Tả Mạc tuy dày nhưng da đầu cũng cảm thấy tê dại. Chẳng lẽ mình vừa mới bêu xấu trước mặt nhiều người như vậy sao?
Xong rồi xong rồi!
Trong lòng hắn than vãn không thôi, chẳng qua da mặt quả thực rất dày, nên vẻ mặt đã nhanh chóng ổn định lại.
Tả Mạc làm bộ làm tịch mở miệng hỏi: “Này, có chuyện gì vậy?”
Tạ Sơn Ma Phàm nghe được câu này thiếu chút nữa rơi thẳng từ rên trời xuống. Bọn hắn hai mặt nhìn nhau, ông chủ làm ra như vậy, giờ không ngờ lại hỏi bọn họ có chuyện gì?
Sắc mặt Công Tôn Sai không đổi, ho nhẹ một tiếng, nói với Tông Như ở bên cạnh: “Ừm, bên ngoài gió lớn, ta vào trong khoang nghỉ ngơi chút!”
Nói xong đi thẳng vào trong khoang thuyền, Tông Như có phần quái dị xòe bàn tay ra, rõ ràng không có gió mà.
Thấy hồi lâu vẫn không ai trả lời, Tả Mạc có phần thẹn quá hóa giận, chỉ vào Ma Phàm nói: “Ngươi nói đi!”
Ma Phàm thầm than xui xẻo, bên cạnh truyền tới tiếng cười lén của đám người Tạ Sơn, Lôi Bằng, song hắn không thể không ráng bay tới bên người Tả Mạc: “Ông chủ, cái này, ngài xem…”
Hắn chỉ vào đám tu giả Thiên Thủy giới đối diện trên không trung.
Tả Mạc theo ngón tả Ma Phàm nhìn về phía đám tu giả Thiên Thủy giới trước mặt, nghiêng đầu nhìn một hồi: “Bọn chúng không cho chúng ta đi qua?”
Lời này vừa thốt ra, xoẹt một tiếng, đám tu giả Tiểu Sơn giới không khỏi nắm chặt pháp bảo trong tay, mắt lộ vẻ hung tợn.
Đám người Cao Kiếm Đình thính lực phi phàm, nghe được câu này của Tả Mạc tim cũng hơi đập loạn lên. Nếu như nói vừa rồi bọn họ chẳng qua chỉ kiêng kỵ nhân số tu giả Tiểu Sơn giới, thì giờ tận mắt thấy thủ pháp bộ trận quái dị tuyệt luân của Tả Mạc, họ lại càng kiêng dè lai lịch của hắn.
Động tác của tu giả đối phương rơi vào trong mắt họ càng khiến trong lòng phát lạnh.
Bọn họ thầm than không hay, song lúc này nếu mở miệng lộ thế yếu, bọn họ lại cảm thấy có phần mất mặt.
Đúng lúc này, Dung Vi đột nhiên lên tiếng: “Thành chủ đừng giận, chắc hẳn là chư vị đồng đạo không biết thành chủ giá lâm, phản ứng có phần hơi quá. Xin thành chủ cho phép tại hạ tiến lên nói chuyện một chút.”
Trong lòng Dung Vi vô cùng khẩn trương, nàng tận mắt thấy trận chiến ở thành Kim Ô, Tả Mạc ngay cả Minh Tiêu lão tổ cũng không để trong mắt, những người trước mắt này nếu khiến hắn nổi giận, sợ là hôm nay nơi đây máu sẽ chảy thành sông.
Thật không dễ chạy khỏi Tiểu Sơn giới, giờ lại bị người ta chặn ở cửa vào Thiên Thủy giới, trong lòng Tả Mạc cũng có phần khó chịu.
Hắn mang theo mọi người tranh đấu sống sót ở Tiểu Sơn giới lâu như vậy, trên người cũng nhiều thêm vài phần khí thế sát phạt. Chẳng qua hắn cũng không muốn vừa tiến vào Thiên Thủy giới đã xung đột với những thế lực bản địa, vì vậy quay sang cảm ơn Dung Vi: “Vậy đành làm phiền Dung cô nương!”
Dung Vi vội vàng bay tới chỗ đám người Thiên Thủy giới.
Dung Vi của Ô Hậu phủ, tu giả bình thường có lẽ không biết nhưng thủ lĩnh của tám thế lực đương nhiên nhận ra. Chỉ thấy Dung Vi đi tới nhỏ giọng nói với mọi người một lát, những tu giả Thiên Thủy giới đối diện Tả Mạc chủ động tản đi.
Tả Mạc hơi kinh ngạc, xem ra Ô Hậu phủ này thật không đơn giản!
Nghĩ tới chuyện Ô Hậu phủ đang điều tra chuyện sao hiện ban ngày, trong lòng Tả Mạc cũng cảm thấy phiền toái. Bị một thế lực có bối cảnh không đơn giản theo dõi, cảm giác này thật không tốt.
Dung Vi trở về, thoải mái cười: “May là không làm nhục mệnh!”
Tả Mạc không khỏi cảm tạ, năm chiếc thuyền vận nô chậm rãi khởi động, mang theo tầng tầng lớp lớp tu giả tiến vào Thiên Thủy giới.
Cao Kiếm Đình chăm chú nhìn vào đội ngũ khổng lồ này, trong lòng cực kỳ lo lắng. Giờ nàng chỉ hy vọng năm chiếc thuyền vận nô này không phải là chiến lợi phẩm do hai bên xung đột trực tiếp rồi bị thu làm chiến lợi phẩm.
Không được, chuyện này phải truyền báo cho chưởng môn ngay!
Lập tức, nàng không dám chậm trễ lấy ra một con hạc giấy, sau khi viết xong bèn truyền linh lực vào, đưa mắt nhìn nó biến mất nơi chân trời.
Cùng lúc đó, hơn trăm con hạc giấy bay lên, biến mất ở chân trời.
Tiến vào Thiên Thủy giới, tâm tình của Tả Mạc hoàn toàn yên tĩnh trở lại. Lúc chạng vạng bọn họ đã tới tòa thành lớn đầu tiên ở Thiên Thủy giới. Đông đảo tu giả xuất hiện trên trời như vậy khiến cho những tu giả bản địa cực kỳ kinh hãi.
May là Dung Vi thức thời đi ra trấn an mới khiến mọi người bình tĩnh được.
Tả Mạc thấy vậy bèn dứt khoát dựng trại đóng ở một ngọn núi ngoài thành.
Thiên hạ không bữa tiệc nào không tới lúc tàn, rất nhiều tu giả lúc này liên tiếp tới cáo biệt Tả Mạc. Hắn cũng không níu kéo, chào tạm biệt, chúc phúc. Một lúc sau, kiếm quang hiện lên như mưa trên bầu trời, tiêu biến nơi chân trời. Bọn họ sống sót rời khỏi Tiểu Sơn giới, thực lực bản thân không chút nghi ngờ, ở Thiên Thủy giới hẳn sẽ sống tốt.
Suy nghĩ một chút, Tả Mạc triệu tập mọi người lại, tiêu trừ cấm chế trên thân thể họ. Hắn hơi xúc động nhìn đám người, đáy lòng đột nhiên nổi lên chút kiêu ngạo.
“Nói thực, lúc đó hạ cấm chế với mọi người cũng là bất đắc dĩ. May là chúng ta giờ đã thoát khỏi Tiểu Sơn giới, từ nay mọi người đều tự do, muốn đi đâu cứ đi! Mỗi người đến chỗ lão Bao lĩnh năm viên tinh thạch cấp bốn!”
Đám người khẽ xao động nhưng vẫn im lặng không nói gì, không ai chuyển động.
Tả Mạc thấy không ai chuyển động, cảm thấy phiền toái, phất phất tay: “Cho các ngươi đi thì đi đi!”
Nói xong xoay người rời khỏi.
Trong bóng đêm, ánh trăng như nước.