Công Tôn Sai tìm được Tả Mạc, nhìn hắn mà cười.
“Cười cái gì?” Tả Mạc khó chịu nói, hắn hỏi: “Thành sư đệ đâu?”
“Hắn còn đang nghiên cứu linh thú của mình, nghe nói đang tới giai đoạn mấu chốt.” Công Tôn Sai tìm một tảng đá ngồi lên bên cạnh Tả Mạc, vươn thân vặn lưng: “Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi chút, ở Tiểu Sơn giới, đệ ngủ không an giấc chút nào.”
“Huynh còn nghĩ ngươi là phần tử cuồng chiến không cần phải nghỉ ngơi chứ.” Tả Mạc lườm hắn một cái nói.
“Ồ, chủ yếu là mới lên tay được không lâu.” Công Tôn Sai thẹn thùng cười, Tả Mạc biểu tình hung hãn.
“Vì sao để cho bọn họ đi?” Giọng Công Tôn Sai trở nên nghiêm túc.
Tả Mạc đảo cặp mắt trắng dã: “Nuôi không nổi. Ngươi biết nuôi nhiều người như vậy thì áp lực lớn thế nào không? Ừ, tại Tiểu Sơn giới có thể cướp đoạt nhưng ở địa phương khác thì không làm thế được. Không lo việc nhà không biết quý củi gạo dầu muối, cái khác không nói, Chu Tước doanh mỗi ngày tiêu dùng hết bao nhiêu trong lòng người cũng biết. Dù sao, mọi người kề vai tác chiến, có hợp có tan.”
Tiêu dùng của Chu Tước doanh Công Tôn Sai biết rất rõ, hắn cũng hiểu, nếu giữ mọi người lại khẳng định không thể được.
Thiên Thuỷ giới so với Tiểu Sơn giới thì phồn vinh hơn nhiều, thế nhưng địa bàn sớm đã được chia sạch, nếu như muốn nhúng tay vào nhất định phải động thủ với thế lực khác. Công Tôn Sai không sợ chiến đấu, nhưng như thế bọn họ sẽ trở thành công địch của toàn bộ Tiểu Sơn giới, điều này không ổn.
“Phỏng chừng sẽ đi không ít người.” Công Tôn Sai nói: “Tới Thiên Thuỷ giới rồi, lòng người cũng dao động à.”
“Như vậy cũng tốt.” Tả Mạc nói.
Hai ngươi nhất thời rơi vào trầm mặc.
Một lát sau, Công Tôn Sai nhìn thoáng qua Tả Mạc ở bên, lại liếc mắt nhìn A Quỷ đang ngồi ngay ngắn bên cạnh: “Kế tiếp, chúng ta đi đâu? Ừ, không cần nói những lời vô nghĩa.”
Tả Mạc trong lòng ấm áp, nói: “Huynh muốn đi tìm Thuỷ Vân Thai.”
“Thuỷ Vân Thai?” Công Tôn Sai nhìn thoáng qua A Quỷ: “Vì A Quỷ sao?”
“Ừ!” Tả Mạc gật đầu: “Huynh cũng không biết quan hệ giữa huynh và A Quỷ rốt cuộc là cái gì. Nhưng nàng vì cứu huynh mà thành ra như vậy, huynh không thể không làm gì được.”
“Đây là đúng đắn.” Công Tôn Sai vẻ mặt tán thành, ngay lập tức hứng thú nảy sinh, gào to: “Vì A Quỷ!” Chúng ta đi tìm Thuỷ Vân Thai!”
Tả Mạc trong lòng cảm động khó giải thích được, trên mặt không khỏi nở nụ cười.
“Hắc hắc, tốt nhất gặp thêm chút ít chiến đấu! Chỉ suy nghĩ cũng làm người ta kích động a!” Công Tôn Sai thản nhiên nói.
Quả nhiên là phần tử cuồng chiến à…
“Ơ, Thuỷ Vân Thai rốt cuộc tìm ở đâu? Có thể mua được không?” Công Tôn Sai hỏi.
“Không biết.” Tả Mạc lắc đầu, hắn nhìn thoáng qua A Quỷ, nói: “Từ từ tìm hiểu đi.”
Bỗng nhiên trong lòng khẽ động, hắn từ trong giới chỉ lấy ra âm khuê. Ánh mắt Công Tôn Sai bị hấp dẫ, rất kinh ngạc: “Sư huynh luôn mang theo thứ này à! Lâu lắm rồi không được nghe!”
“Đúng vậy, lâu rồi không được nghe.” Tả Mạc quán nhập linh lực vào trong âm khuê.
Thanh âm du dương từ trong âm khuê bay ra, thân thiết nói không nên lời.
Dưới ánh trăng, Tả Mạc cùng Công Tôn Sai thích thú ngồi nghe âm khuê, A Quỷ ngồi ở bên, yên tĩnh dị thường.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Đêm tối đã qua, đối với rất nhiều người mà nói đó thật sự rất gian nan. Rất nhiều người mắt đầy tơ máu, lộ ra vẻ trầm trọng. Người trong doanh địa so với bình thường giảm đi rất nhiều.
Công Tôn Sai biểu tình rất nhẹ nhàng, Chu Tước doanh không một ai đi. Đi nhiều nhất chính là Đông Tây lưỡng doanh, lưỡng doanh hai nghìn người chỉ còn lại bảy tám trăm tên nòng cốt.
“Chu Tước doanh vẫn đủ.” Công Tôn Sai cười nói.
Chu Tước doanh không đi, Vệ Doanh không đi, Đông Tây doanh tán đi phân nửa cũng không ngoài dự liệu của Tả Mạc, khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là luyện khí bộ. Tu giả luyện khí bộ không ai đi.
Tả Mạc nhìn xuống, trong lòng rất cảm động.
Mở miệng thiên ngôn vạn ngữ đến bên mép lại không biết nên nói gì.
“Đâm đầu vào đây làm gì? Để làm gì!”
Lời kêu gọi của Tả Mạc khiến mọi người ở dưới được một trận cười, sự thương cảm bởi chia tay lúc trước đã tan đi rất nhiều.
Dung Vi tận mắt nhìn thấy điều này, trong lòng sinh ra rung động. Nàng càng cảm thấy nhìn không thấu thành chủ Kim Ô, ngày hôm qua nghe thấy thành chủ Kim Ô cho phép mọi người li khai, nàng thất kinh. Như nào lại có người muốn suy giảm thực lực của bản thân chứ?
Mà việc trước mắt, nhìn thấy ánh mắt kiên định của đám tu giả thành Kim Ô, trong lòng nàng đã hiểu.
Đội ngũ trước mắt càng thêm gắn bó, càng thêm đoàn kết, cho dù bọn họ gặp phải nguy hiểm càng lớn cũng tuyệt đối không dễ dàng bỏ cuộc!
Thành chủ Kim Ô nhìn như suy yếu lực lượng của chính mình nhưng trên thực tế chủ lực không tổn hại gì, kết cấu càng thêm tinh thuần, thực lực trái lại càng tăng thêm một bậc, năng lực sinh tồn càng mạnh!
Nhìn khuôn mặt trẻ tuổi kia, Dung Vi cảm thấy có chút không ngờ. Thoạt đầu liếc nhìn qua Tả Mạc cũng không có chỗ nào xuất chúng, nhưng những gì người trẻ tuổi này đều thành thục hơn xa người bình thường.
Nàng bỗng nhiên ý thức được, cho dù thành chủ Kim Ô không có môn phái thần bí đằng sau lưng, với năng lực của hắn cũng sẽ không phai mờ trong lòng mọi người.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, bỗng nhiên Tả Mạc quay sang: “Dung cô nương, không biết thành thị đứng đầu Thiên Thuỷ giới ở chỗ nào?”
Dung Vi thu liễm tâm thần, mỉm cười nói: “Thiên Thuỷ giới có hai mươi tám trọng trấn, phồn hoa nhất phải kế tởi Minh Thuỷ thành. Không biết thành chủ có tính toán gì không?”
“Ồ, trong tay ta có một số lượng lớn đồ vật muốn thanh lý, thuận tiện mua thêm vài thứ nữa.”
“Nói vậy thì thành Minh Thuỷ là vô cùng thích hợp. Mấy cửa hàng đứng đầu Thiên Thuỷ giới tất cả đều ở thành Minh Thuỷ.” Dung Vi lập tức mỉm cười nói: “Tệ phủ cũng ở thành Minh Thuỷ, cùng mấy nơi đó cũng có chút giao tình, có thể tận lực một hai phần tâm lực.”
Tả Mạc vội vàng cảm tạ: “Đa tạ Dung cô nương!”
Tô Nguyệt xem hết giấy hạc do Cao Kiếm Đình truyền đến, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Tô Nguyệt phong tư yểu điệu, ở Bách Hoa Minh mỹ nữ như mây cũng là một nữ nhân sáng giá. Nàng chưởng quản Bách Hoa Minh đã hai mươi năm, bản tính khôn khéo, cùng các môn phái có quan hệ rất tốt. Đệ tử dưới tay cũng có nhiều người kết duyên với các đệ tử kiệt xuất của các môn phái, căn cơ thâm hậu.
“Việc này tạm thời không nên vọng động.” Tô Nguyệt trầm ngâm nói: “Xem rốt cuộc lai lịch của bọn hắn là gì.”
“Vâng!” Đệ tử phía dưới cung kinh nói.
“Bọn họ bây giờ đến đâu rồi?”
“Ngày hôm qua chạng vạng đã đến ngoài thành.” Nữ đệ tử lưu loát đáp: “Là do Dung Vi cô nương dẫn bọn hắn tới.”
“À.” Tô Nguyệt có chút bất ngờ, ngay lập tức lộ ra biểu tình trầm tư, nàng có chút không hiểu, Dung Vi rốt cuộc cùng vị thành chủ Kim Ô kia quan hệ như thế nào.
Ô Hậu Phủ phủ sâu như biển, ngoại nhân khó nhìn thấy đáy nhưng Bách Hoa Minh cơ sở ngầm vô số, am hiểu nhất chính là tìm hiểu tin tức, Tô Nguyệt cũng có thể nhìn thấy ít nhiều. Nếu như luận các thể lực ở Minh Thuỷ thành thì Tô Nguyệt kiêng kị nhất chính là Ô Hậu Phủ.
Ô Hậu Phủ tuy rằng xưa nay ít tiếng, không hỏi thế sự, bản thân Ô Hậu cũng chuyên tâm tu luyện. Nhưng tất các dấu hiệu đều chỉ ra rằng đằng sau Ô Hậu có bối cảnh rất sâu đậm. Trước đây, Tô Nguyệt đã nhận ra điểm này nhưng mấy năm nay, vô luận nàng điều tra như thế nào cũng không thể có kết quả.
Mà Dung Vi lại đúng là người đứng đầu Ô Hậu Phủ mấy năm nay.
Tô Nguyệt cảm thấy có chút gì đó không bình thường.
Ngay khi nhìn thấy Minh Thuỷ thành, Tả Mạc hơi chút chấn động. So với Đông Phù, quy mô của thành Minh Thuỷ còn lớn hơn vài chục lần, toàn bộ bầu trời độn quang như mưa, như nước chảy. Bầu trời thành thị, phập phù to nhỏ hàng trăm đảo nhỏ, những phòng óc được xây dựng ở trên mây cũng muôn màu muôn vẻ, các loại cấm chế, phù trận quang mang như ẩn như hiện.
Thiên Thuỷ giới so với Thiên Nguyệt giới thì phồn hoa hơn nhiều.
Những người khác còn tốt, Tả Mạc, Công Tôn Sai, Thuần Vu Thành ba huynh đệ chưa từng nhìn qua bộ mặt thành thị mỗi người đều mắt chữ a, mồm chữ o, vẻ mặt ngạc nhiên.
Vi Dung luôn quan tâm đến bọn họ trong lòng âm thầm buồn bực, biểu hiện của ba người này như nào cũng không giống từ những đại môn phái đi ra.
Nhưng nàng cũng không nghi ngờ, rất nhiều đệ tử của các đại môn phái vì chuyên tâm tu luyện, chưa bao giờ đi ra ngoài. Có người thậm chí vài chục năm chưa từng bước qua sơn môn một bước.
Nàng không những không toát ra vẻ khó chịu mà còn nhiệt tình giới thiệu.
“Minh Thuỷ thành là tinh hoa của Thiên Thuỷ giới, bản giới có bốn thành linh mạch tụ tập tại đây, động tiên nhiều nhất. Nếu thành chủ muốn ở đây phát triển không ngại mua mấy động tiên dùng cho việc tu luyện là vô cùng thích hợp.”
Động tiên đối với Tả Mạc không có chút hấp dẫn, thân thể hắn là ma thể có thể tự động hấp thu linh lực trong thiên địa, hơn nữa có thể loại bỏ tạp chất, không cần động tiên.
Những người khác đối với động tiên cũng không có hứng thú.
Trong lòng Dung Vi càng thêm chắc chắn thành chủ Kim Ô thành xuất thân từ đại môn phái, đối với tu giả phổ thông mà nói, động tiên là nơi bọn họ ưa thích, cũng là nguyện vọng đầu tiên của họ. Rất nhiều tu giả mục tiêu phấn đấu cả đời là có được một toà động tiên.
Chỉ có đệ tử đại môn phái mới có thể không vì động tiên mà buồn phiền.
Đoàn người Tả Mạc trùng trùng điệp điệp, doanh địa đóng quân ở một chỗ đất hoang ngoài thành. Điều khiến Tả Mạc buồn phiền là đát hoang ở ngoại thành Minh Thuỷ đều đã có chủ. Chỉ khi Dung Vi đứng ra mọi chuyện mới ổn thoả.
Bọn Thúc Long đối với việc đi dạo thành không có chút hứng thú, Thúc Long đối với tu luyện cuồng nhiệt khiến Tả Mạc cảm thấy thẹn thùng. Hắn gương mẫu như thế khiến mỗi người trong Vệ Doanh đều tu luyện điên cuồng.
Người của luyện khí bộ cũng lưu lại doanh địa, chỉ có Tôn Bảo và Cát Vĩ đi theo. Ngoài ra, Bao Dịch cũng không thể thiếu. Sau khi cân nhắc Công Tôn Sai còn dẫn theo ba bộ tu giả, Thiên Phong khúc cũng cùng đi.
Nhưng ngay cả như vậy, đoàn người cũng cực kì nổi bật.
Nhất là sát khí của Chu Tước doanh trải qua chiến hảo rèn luyện cùng những hộ vệ phổ thông là hoàn toàn khác biệt. Những kẻ sáng mắt nhìn thấy tự nhiên không tránh khỏi có chút suy đoán.
Cũng may Dung Vi ở Minh Thuỷ thành có nhiều người biết đến, chỉ thấy thỉnh thoảng có người tiến đến chào hỏi.
Bỗng nhiên, tâm thần Dung Vi khẽ động, ngẩng đầu nhìn thấy một hạc giấy bay tới.
Hạc giấy nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay nàng, nàng mở ra, sau khi đọc xong lại lộ ra vẻ ngỡ ngàng.
Hậu gia không ở bên trong phủ!
Nàng được Phủ Vệ trong phủ hồi tin, Hậu gia nửa tháng trước đi ra ngoài đến nay chưa về. Dung Vi có chút tiếc nuổi, nàng vốn muốn đem thành chủ Kim Ô đi gặp Hậu gia, Hậu gia kiến thức rộng rãi, nói không chừng có thể tìm ra lai lịch của họ.
Trước mắt, đành phải thôi vậy. Trong lòng nàng thấp thỏm, liền hướng Tả Mạc hạ thấp người xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, Dung Vi không biết Hậu gia ra ngoài nửa tháng, đến nay chưa về. Bên trong phủ có chút việc hỗn loạn, Dung Vi trước tiên cáo từ, xin thành chủ đừng trách.”
Tả Mạc nghe vậy, vội vàng nói: “Dung cô nương đã giúp chúng ta rất nhiều, chúng ta cảm kích vạn phần, cô nương cừ tuỳ tiện! Chúng ta có thể tuỳ tiện mua sắm!”
Dung Vi lo lắng tình huống bên trong phủ nên cáo từ ly khai.
Đoàn người đi dạo không bao lâu, thần sắc Tả Mạc khẽ động, bỗng nhiên dừng bước, có người đi theo bọn họ!