Thế Giới Tu Chân

Trước mặt mọi người sáng ngời, quang mang sí mục đam vào mắt mọi người khiến không ai có thể mở nổi.
Hai tay áo của Mai trưởng lão bị nghiền nát, tóc tai bù xù, khoé miệng có vết máu cực nhỏ, nàng kinh sợ nhìn chằm chằm vào một trăm người ở đối diện. Đây…đây là kiếm quyết gì…
Kiếm quyết hợp kích nàng cũng phải chưa từng thấy, nhưng kiếm quyết hợp kích hơn trăm người đừng nói tận mắt nhìn thấy, đó là chưa từng nghe nói tới. Kiếm quyết hợp kích đối với tu giả yêu cầu độ ăn ý cực cao, nhân số càng nhiều, khả năng hoàn thành hợp kích càng giảm. Một trăm người hợp kích kiếm quyết thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng ra được.
Nàng thân là kim đan, đối diện với một kiếm kinh khủng như vậy cũng chỉ có thể né tránh.
Nhìn thấy đội ngũ trước mặt trận hình hơi có chút lộn xộn, nàng giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Nguỵ Nhiên cả người không còn chút sức lực nào, không riêng gì hắn, mỗi người ở phía sau đều thở hổn henẻ, nhưng trên mặt mỗi người đều tràn đầy chiến ý và sự kiêu ngạo! Kim đan, kim đan thì sao chứ!
Nguỵ Nhiên kích động ngửa mặt lên trời huýt dài, một kiếm đến kim đan cũng bị thương, trước đây, không ai dám tưởng tượng đến, bây giờ sự việc sờ sờ trước mặt! Nhưng hắn cố nén kích động và run rẩy ở trong lòng, hắn không quên sứ mệnh của mình.
“Tán!”
Chỉ thấy Bính bộ tu giả giống như thuỷ triều, phút chốc từ giữa tách ra.
Mai trưởng lão kinh nghi bất định, nhưng ánh mắt nàng rơi vào thông đạo kia, sắc mặt đột nhiên đại biến!
Âm thanh rung động trầm thấp, giống như tiếng gầm của viễn cổ hoang thú.
Lại có thêm một trăm người!
Lại là trùng kích giống hệt một trăm người lúc trước!
Vương trưởng lão và Tiếu trưởng lão nhất thời biến sắc, Mai trưởng lão gặp nguy rồi! Trong lòng hai người không khỏi xem xét lại, lai lịch thần bí của Kim Ô thành chủ, thủ hạ thực lực hùng hậu như vậy! Ngắn ngủi giao phong, một vòng nối một vòng, không chê vào đâu được. Ngay từ đầu, Mai trưởng lão đã rơi vào trong sắp xếp của đối phương.
Mười lăm tên tu giả lĩnh ngộ kiếm ý, bày ra cái lưới kiếm mang thật lớn, mục đích chỉ có một – giữ chân Mai trưởng lão!
Kim đan mất đi tốc độ, đối với đội ngũ trăm người dùng kiếm quyết hợp kích nhất thời bộc lộ điểm yếu. Hơn nữa, hai người phát hiện ra điều kinh khủng, đội ngũ mà Kim Ô thành chủ có không chỉ có một cái. Hơn nữa, đối phương căn bản không cho Mai trưởng lão cơ hội lấy hơi, thế tiến công giống như triều dân, một lớp tiếp một lớp.
Như vậy tiếp tục, Mai trưởng lão liền biến thành cá trên thớt.
Hai người hiểu rõ tình huống nguy cấp, lúc này không cần cố gì khác, đồng thời hướng Mai trưởng lão đánh tới. Các nàng chỉ cần Mai trưởng lão có cơ hội lấy hơi, cán cân của trận đấu này có thể lại một lần nữa cân bằng!
“Sát!”
Một âm thanh lạnh lùng mang theo mấy phần tang thương đột nhiên vang lên bên tai Vương trưởng lão.
Nguy hiểm nổi lên trong lòng, trong lòng nàng kinh hãi, lập tức không để ý gì khác, thân hình nhoáng lên, biến mất tại chỗ.
Một hắc xà to như thùng nước, hung hăng hướng vị trí cũ của nàng quét qua.
Vương trưởng lão sắc mặt ngưng trọng nhìn kĩ lại đội ngũ vừa đánh lén nàng. Một chiếc vận nô thuyền, trên thuyền đứng đầy hắc giáp tu giả! Trọng giáp tu giả? Trong lòng nàng nổi lên nghi hoặc. Trọng giáp cồng kềnh sớm đã bị lịch sử đào thảo, trước mặt lại xuất một đội ngũ trọng giáp khiến nàng không thể ngờ tới.
Nhưng, nàng không hề có chút khinh thường, trên đỉnh đầu của họ có hắc xà tráng kiện du tẩu, điều đó khiến nàng cảm giác thấy sự nguy hiểm.
Hắc ám, giết chóc, lành lạnh…
Ánh mắt nàng rơi vào hắc giáp tu giả đứng ở cao nhất, cảm có thể cảm nhận được chiến ý nồng đậm trong mắt đối phương, còn có sát ý nồng nặc!
Tả Mạc ngăn cản Tiếu trưởng lão.
“Hì hì, tiểu suất ca, ngăn nhân gia sao?” Tiếu trưởng lão cười duyên nói, cánh tay trắng mịn như tuyết khẽ che miệng, gợi cảm không nói lên lời.
Tả Mạc cảm thấy tinh thần toàn thân được khai thông, đừng thấy lúc này hắn chửi Mai trưởng lão mà cảm thấy thoải mái, kim đan trước mặt làm hắn cảm giác thấy chút khẩn trương. Hắn không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương, cùng vừa rồi khác nhau, bất luận ngôn ngữ gì cũng không có tác dụng nữa.
“Ngươi nhìn nhân gia như vậy, nhân giả cảm thấy xấu hổ à!” Tiếu trưởng lão sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chúng.
Tả Mạc không chút thả lỏng, nhưng trong lòng có chút không hiểu, nếu như mắng nhiếc gì gì đó, hắn còn có thể giải thích được nhưng nữ nhân này làm như vậy, không lẽ có âm mưu gì khác? Hắn càng thêm cảnh giác, dứt khoát không nói lời thừa, hai tay một câu một hoạ.
Hai cái dương sát cương lôi từ tay bay ra.
“Ngươi thật nhẫn tâm, đối với nhân gia mà lại động thủ, nếu bị thương ngươi bỏ được sao?”
Thanh âm ngọt mềm câu người phiêu đãng trong không trung, thân hình Tiếu trưởng lão uyển chuyển ở trên không trung như ẩn như hiện. Da thịt trơn trượt tuyết trắng, bộ ngực cao vút, nhìn vào làm người ta không tự chủ mà bị hấp dẫn.
Tả Mạc tâm lý buồn bực, không bỏ được? Làm gì không bỏ được? (Xu hướng đam mĩ rõ rệt )
Cương lôi trên tay giống như hạt mưa, kéo dài không dứt, hướng đối phương đánh tới.
Cười duyên như chuông, thân hình Tiếu trưởng lão phiêu hốt bất định, trong không khí, tựa hồ nhiều thêm một tia hương vị ngọt ngào mê người.
Tả Mạc rất đau đầu, độn pháp cảu đối phương thần diệu vạn phần, bản thân ngay cả một mảnh xiêm y cũng không “sờ” tới được.
Hương vị ngọt ngào trong không khí chui vào miệng mũi Tả MẠc, hắn bỗng nhiên cảm thấy nóng nực khó giải thích nổi, dương sát cương lôi trên tay càng thêm mau lẹ, nhưng bất luận hắn nhanh như thế nào, dương sát cương lôi cũng không thể đánh trúng đối phương.
Hắn hồn nhiên không chú ý tới, hai gò má của mình bất chợt trở nên hồng hơn.
Nhưng là Tiếu trưởng lão để ý thấy, trong lòng mừng thầm, thần thái càng thêm kiều mị, động tác xoè ra cũng càng thêm trêu người, không khí nhất thời trở nên càng thêm nóng nực. Nhưng đúng lúc này, nàng nghe thấy tiếng kêu thứ hai của Mai trưởng lão, rùng mình biết rõ nếu không tốc chiến tốc thắng, Mai trưởng lão chỉ sợ sẽ ngã xuống.
Hơn nữa, bắt giặc trước bắt vương, nếu có thể bắt được Kim Ô thành chủ, chiến thắng liền định, đến lúc đó không ai sẽ tranh đoạt với nàng Thiên Tự Giáp Nhất.
Nghĩ đến điều này, nàng không kiềm chế được, cười duyên một tiếng: “Tiểu oan gia, tới đây cùng tỷ tỷ vui vẻ nào!” Vòng eo oay nhẹ, quần áo trên người giống như cánh hoa, phiến phiến bay lượn.
Hết lần này tới lần khác thần tình của nàng đều mang theo vẻ thành kính dị thường.
“Thiên hoa truỵ”!
Không biết đã bao lâu.
Phảng phất giống như từ trong cõi mộng thật dài tỉnh lại.
Đây là cái gì? Tả Mạc mở mắt ra đánh giá xung quanh.
Vô số cánh hoa dồn dập vẩy vẩy, trong mưa hoa, một thân thể uyển chuyển mềm mại như ẩn như hiện, có biếng nhác, có thanh thuần, xinh đẹp không tả nổi, mỗi một động tác, mỗi ánh mắt có thể lay động dục vọng bản năng của nhân loại.
Tràng cảnh trước mắt, chân thực là thế, chân thực đến nỗi người ta không thể tự kiềm chế.
“Ông chủ!”
Các nàng đi tới trước mặt Tả Mạc, dồn dập hướng Tả Mạc hành lễ, nghiêng người lội ra “tảng tuyết trắng” thật lớn trước ngực, làm người ta không khỏi sinh ra ý nghĩ đưa tay ra.
“Đây là địa phương nào?” Tả Mạc vô ý thức hỏi.
Chúng nữ lộ ra thần tình không thể giải thích, một nữ trong đó đứng dậy nói: “Ông chủ, đây là gia đình của ngài!”
Tả Mạc lúc này mới chú ý tới mặt đất dưới chân, tất cả đều lát bởi tinh thạch, không những thế, trong vườn, bất luận là ghế hay bàn đều do tinh thạch chế toạ thành. Bên trong ao vang lên âm thanh ầm ầm, tất cả cũng đều là tinh thạch.
Cả khu vườn tất cả đều do tinh thạch tạo thành!
Thật nhiều tinh thạch!
Trong lòng Tả Mạc thoả mãn không gì sánh nổi, này thực sự là nhà của mình sao?
“Ông chủ, để nô tỳ hầu hạ ngài!” Một nô rỳ có chút e thẹn nói, quần dài bó sát người, đem thân hình hoàn mĩ của nàng thể hiện ra không sót chút nào, khiến cho Tả Mạc “phọt máu” chính vòng eo bên trong váy như ẩn như hiện.
“Hì hì, để chúng ta hầu hạ ngài!”
Nữ tử xung quanh cười duyên nói, các nàng liền đem áo trên người Tả Mạc cởi ra.
Tả Mạc giật nảy mình, muốn làm gì đây? Sao lại cởi y phục của ta?
Chúng nữ thấy thế càng thêm cười duyên.
“Ông chủ xấu hổ kìa!”
“Đúng vây! Thật là đáng yêu!”
“Chúng ta cởi trước vậy!”
“Ừ!”
Chỉ thấy chúng nữ trước mặt Tả Mạc đang trợn mắt há mồm cởi váy áo của chính mình, lộ ra thân thể hoàn mĩ của các nàng, hoặc e thẹn, hoặc mị hoặc mà nhìn Tả Mạc.
Thực sự làm người ta muốn “phọt máu” à!
Tả Mạc cảm thấy mũi có chút nóng, thế nhưng bỗng nhiên hắn mơ hồ cảm thấy một màn trước mắt có chút quen thuộc.
Giống như đã từng thấy ở đâu đó…
Ồ, gặp qua ở đâu chứ?
Nghĩ nghĩ, thân thể Tả Mạc cứng đờ (cứng chỗ cần cứng ), giống như bị một đạo thiểm điện đánh trúng, chốc lát, trên mặt hắn bỗng nhiên màu hồng biến mất, giận tím mặt, chỉ vào chúng nữ chửi ầm lên: “Ảo trận! Các người chỉ là ảo trận!”
Hắn cuối cùng cũng nhớ tới bản thân đã gặp qua ở đầu!
Vô Không sơn, phấn hồng giấy hạc!
Phấn hồng giấy hạc chết tiệt kia, đã từng dùng chiêu này đối phó với mình, nhưng lúc đó đã bị mình nhìn thấu!
Ảo trận cơ hồ giống nhau như đúc!
Trong lòng Tả Mạc phẫn nộ, từ từ mà chút một thoát ra.
Năm đó giấy hạc nữ làm như vậy cũng đành chịu, hắn không đánh được nàng, đành nhẫn! Các người dám dùng chiêu này lừa gạt ta sao? Sao có thể nhẫn được, không thể nhẫn! Thù mới hận cũ, đan vào nhau, nhất thời khiến Tả Mạc nhớ lại thảm trạng ngăm đó, trong lòng tà hoả càng thịnh.
“Ta ghét nhất là bị ảo trận gì gì đó!”
Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi, đằng đằng sát khí.
Ba ba ba!
Những nữ nhân trần trụi trước mặt hắn bỗng nhiên hoá thành từng đoàn yên vụ, không đợi hắn phản ứng những vật xung quanh đều hoá thành yên vụ biến mất.
Trong nồng đậm yên vụ vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tả Mạc: “Tinh thạch! Tinh thạch của ta!”
Tràng cảnh xung quanh biến đổi, Tả Mạc từ trong mộng tỉnh lại, không trung, bản thân đang đứng giữa không trung, không có vật gì xung quanh!
Đôi mắt Tả Mạc lập tức đỏ bừng, hắn cảm giác như bản thân bị lấy máu, tinh thạch, thật nhiều tinh thạch, hết thảy không còn! Vừa mới cảm thấy giàu có, trong lòng hắn lúc này bỗng nổi lên cảm giác mất mác, thật sâu kích thích hắn.
Nếu như nói, ảo trận gì gì đó khiến hắn nhớ tới hoàn cảnh bi thảm trước đây làm hắn cảm thấy phẫn nộ không nói nên lời, nhưng hắn bỗng nhiên mất đi nhiều tinh thạch như vậy thì không thể dùng từ phẫn nộ để hình dung được.
Cừu hận! Huyết hải thâm cừu! Thù không đội trời chung!
Tiếu trưởng lão khoé miệng tràn ra tiên huyết, “Thiên hoa truỵ” ăn mòn tâm thần vô hình vô ảnh, thần diệu phi thường, nhưng nếu bị phá, tâm thần nàng cũng bị thương rất nặng.
Điều then chốt là, nàng không hiểu Kim Ô thành chủ như thế nào có thể nhìn thấu “Thiên hoa truỵ”.
Lần nào cũng được, chưa bao giờ “Thiên hoa truỵ” bị phá, vậy mà giờ đây lại thua trên tay một ngưng mạch kì trẻ tuổi, đến bây giờ nàng vẫn cảm thấy không thể tin được.
Điều này sao có thể chứ!
Tả Mạc mặc kệ đối phương trong lòng đang kinh sợ cùng hoang mang, hai mắt hắn đỏ đậm, rít gào như sấm!
“Đem tinh thạch đưa hết cho ta!”
Đại Nhật ma thể, biến hoá thứ nhất, phút chốc thành hình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui