Thế Giới Tu Chân

“Ác Quỷ, chúng ta sắp đi Vân Hải giới rồi.” Tả Mạc nhẹ nhàng nói với Ác Quỷ ở bên cạnh. Ác Quỷ như con rối ngây ngốc không chút sinh cơ, yếu ớt tới mức khiến người ta đau xót. Mỗi khi nhớ tới lần Ác Quỷ liều mình đỡ đòn ngay trước mắt mình ở ngoài thành Kim Ô, trong lòng Tả Mạc đều cảm thấy run rẩy.
Tiểu Hắc vẫn ngủ say, tháp nhỏ và Tiểu Hỏa vô tư chơi đùa, chim ngốc dùng thái độ khác thường yên tĩnh đứng đó, hơi nghiêng nghiêng về phía Ác Quỷ, lông chim màu xám khe khẽ rung động.
Đám người Công Tôn Sai, Thúc Long, Tạ Sơn đều tụ tập trên chiếc thuyền vận nô này, Tạ Sơn sau khi tiến lên kim đan đã rời khỏi Thiên Phong khúc về thủ hộ bên người Tả Mạc. Thiên Phong khúc giờ do Ma Phàm cai quản, Niên Lục cùng Lôi Bằng đảm nhiệm phó thủ. Khoảng thời gian vừa qua liên tục chiến đấu khiến cho thực lực mọi người đều tăng lên rõ rệt, Chu Tước doanh lại có thêm mười tám tu giả lĩnh ngộ kiếm ý. Quân số Thiên Phong khúc bởi vậy không giảm mà tăng, đạt tới ba mươi người.
Quãng thời gian này bộ luyện khí cũng không rảnh rỗi, vì mọi người đều sử dụng hỏa Kim Ô nên cái tên Kim Ô doanh được mọi người nhất trí đồng ý. Trong Kim Ô doanh cũng phân rõ các chức trách, bộ luyện khí là thành phần quan trọng nhất, ngoài ra còn có bộ luyện đan. Năm chiếc thuyền vận nô có tới hai chiếc là chia cho Kim Ô doanh, dùng để lập các phòng chuyên luyện đan và luyện khí.
Theo kinh nghiệm không ngừng tích lũy, mọi người cũng dần dần sáng tạo ra một hệ thống hữu hiệu.
Tạ Sơn đang đả tọa nhập định bỗng mở mắt, liếc về phía xa, trong mắt thoáng hiện một luồng sáng: “Đám này đúng là kiên nhẫn.”
Từ khi bọn họ xuất phát, dọc đường luôn có người bám theo từ xa.
“Không cần để ý.” Tả Mạc nói, bọn họ tuy vẫn dùng mọi khả năng ẩn nấp hành tung nhưng không thể gạt được người có chủ ý. Những kẻ dò xét này cũng rất biết điều, không tới gần, chỉ đứng từ xa quan sát.
Lại bay tiếp hai canh giờ, địa hình bên dưới cũng từ đồi núi hóa thành bình nguyên, một phù trận thật lớn tiến vào tầm mắt mọi người.
“Ồ, lớn quá!”
“Lợi hại! Truyền tống trận thật lớn!”
Mọi người trên thuyền vận nô lập tức hưng phấn, ai nấy vươn đầu ra, nhìn về truyền tống trận cực lớn bên dưới.
Thiên Thủy truyền tống trận, bán kính hơn mười dặm, đây là một trong những truyền tống trận đứng đầu Thiên Thủy giới. Trong bóng tối, truyền tống trận khổng lồ thi thoảng lại lập lòe ánh sáng, khiến nó trông càng thêm mê người.
Tả Mạc vẻ mặt khiếp sợ, truyền tống trận xưa nay nổi danh vì độ khó cao trong các loại phù trận, bố trí truyền tống trận khổng lồ như vậy có độ khó cực cao, thực khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi. Truyền tống trận ở Thiên Nguyệt giới so với truyền tống trận ở đây chẳng khác nào món đồ chơi của đứa trẻ. Thiên Thủy giới vốn phồn vinh, mạnh mẽ hơn Thiên Nguyệt giới, truyền tống trận này cũng là một minh chứng.
“Hạ xuống đi.”
Năm chiếc thuyền vận nô từ từ hạ xuống, Chu Tước doanh tản ra cảnh giới, phòng ngừa có kẻ tiếp cận.
Tả Mạc nhanh chóng ra khỏi thuyền, bay tới trên truyền tống trận quan sát những phù văn phức tạp trên nó, trong lòng tán thưởng không thôi. Tả Mạc cũng nhanh chóng phát hiện trên phù trận này không ngờ có rất nhiều điểm hắn xem không hiểu, nhưng hắn cũng không nóng lòng mà lấy ra một ngọc giản còn trống, ghi chép lại mọi phù văn trên truyền tống trận trước mắt lại để sau này tham khảo.
“Đúng là lãng phí. Mấy thứ của tu giả các ngươi rõ là có hoa không có quả.” Giọng nói của Bồ yêu vang lên trong đầu Tả Mạc, hắn đầy mê hoặc nói: “Tiểu Mạc Mạc, tới học yêu thuật đi, trong yêu thuật có rất nhiều thứ đó.”
Tả Mạc không thèm để ý tới mà hỏi ngược lại: “Bồ, ngươi xem hiểu không?”
Bồ yêu lập tức như bị dội một chậu nước lạnh: “Xem không hiểu…” Song hắn lập tức giở giọng nói: “Ta là yêu, cần gì xem hiểu phù trận của các ngươi?”
“Xem không hiểu thì im.” Tả Mạc lập tức phản kích, trong lòng lại thoáng hiện chút nghi hoặc, sao tên Bồ yêu dạo này luôn đầu độc mình học yêu thuật? Cùng với nghi hoặc, trong lòng hắn cũng không khỏi cảm khái, xem ra kim đan quả nhiên là đại bổ, Bồ gần đây hoạt bát hơn trước không ít.
Nếu ăn thêm vài viên kim đan không biết Bồ yêu có trở nên lắm mồm không?
Tả Mạc rùng mình, quyết định phải đề phòng điểm này, không thể lạm dụng.
Sau khi bay mấy vòng trên bầu trời của truyền tống trận, Tả Mạc hạ xuống, tuy trên truyền tống trận này còn rất nhiều chi tiết hắn còn chưa hiểu rõ nhưng để vận dụng ra sao thì không làm khó được hắn.
Năm chiếc thuyền vận nô bay vào trong trận, Tả Mạc bắt đầu khảm tinh thạch vào trong trận, tròn một trăm hai mươi viên tinh thạch cấp bốn, trong lòng Tả Mạc cũng nhỏ không ít máu.
Một trăm hai mươi viên tinh thạch cấp bốn khảm vào trong trận, từng viên từng viên sáng ngời lên như những ngôi sao được thắp sáng giữa bầu trời. Sau mười hơi thở, toàn bộ chỗ tinh thạch đều đã sáng lên, nếu nhìn từ trên bầu trời xuống sẽ như từng ngôi sao rực sáng. Ánh sáng xuất phát từ mỗi viên tinh thạch chảy xuôi theo những phù văn.
Nhìn những phù văn phiền phức bên dưới từ từ sáng lên, mọi người đều cảm thấy vô cùng hiếu kỳ và mới mẻ.
Toàn bộ phù văn trên đại trận đều đã được kích hoạt, dày đặc di chít tới hoa cả mắt. Bỗng dưng, ánh sáng rời khỏi phù văn, từ từ bay lên không trung.
“Mọi người chú ý, sắp đi rồi!”
Tả Mạc hưng phấn, không nhịn được hô lớn một tiếng.
Lời còn chưa dứt, xoát một tiếng, mọi người trong trận đều biến mất. Ánh sáng mỹ lệ cũng hóa thành vô số mảnh nhỏ như hạt mưa, bị gió thổi tan mà rào rào phủ xuống, cảnh tượng mê ly.
Một lát sau, hai người xuất hiện bên cạnh đại trận, trong đó một người rõ ràng là Nghiêm Dương.
Sắc mặt Nghiêm Dương phấn khích dị thường, khi hắn tra xét tung tích đám người Tả Mạc đã biết bọn họ đang đi về hướng Thiên Thủy truyền tống trận. Bọn họ chạy trước tới đó, ngấm ngầm cải biến đại trận, ám toán thành công Tả Mạc một lần. Nghiêm Dương cố kiềm chế sự vui mừng trong lòng, cung kính hành lễ với người bên cạnh: “Đa tạ sư thúc đã ra tay!”
“Không có gì, ta vốn cũng ưa Cao Tú, cứ coi như vì nó báo thù đi.” Người này thản nhiên nói: “Bất quá ngươi không nên động tới thành Tiểu Sơn. Thiên Thủy giới mà loạn mọi người đều chẳng có lợi lộc gì, những môn phái khác cũng sẽ không ủng hộ.”
“Đệ tử lĩnh giáo.” Nghiêm Dương không nhịn được hỏi: “Bọn chúng sẽ bị truyền tống tới đâu?”
“Ba ngàn thế giới như bầu trời đầy sao, bọn họ đi đâu chỉ có trời mới biết.”
Người này vung tay áo lên, điểm điểm sáng bay ra, nhập vào trong truyền tống trận, những phù văn lặng lẽ biến đổi.
“Mọi chuyện xong rồi, đi thôi.”
“Vâng.”
Tả Mạc nhìn về phía trước, bầu trời như nhiễm máu, trong lòng bỗng nảy sinh dự cảm không rõ ràng. Sắc mặt đám người Công Tôn Sai, Tạ Sơn cũng nhanh chóng trở nên ngưng trọng, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra đã xảy ra chuyện.
“Đây không phải Phạm Hoa giới!” Tả Mạc trầm giọng nói.
Thiên Thủy giới không có truyền tống trận đi thẳng tới Vân Hải giới vì vậy bọn họ cần tới Phạm Hoa giới trước. Trong bản đồ các giới của Tả Mạc có miêu tả về Phạm Hoa giới, nơi này bốn mùa như xuân, khí hậu ấm áp.
Song trước mắt…
Không khí đầy khí tức lạnh lẽo, bầu trời mang theo ánh đỏ quỷ dị, mặt đất bên dưới không một ngọn cỏ.
Tả Mạc phản ứng nhanh nhất, cúi đầu ngắm nghía bên dưới rồi sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Không hay, truyền tống trận bị người ta động tay vào rồi!” Truyền tống trận bên dưới vỡ nát không chịu nổi, hơn nữa hiển nhiên rất nhiều năm không được dùng qua, rất nhiều chỗ đã bị bào mòn.
Mọi người đều biến sắc, khi di chuyển giữa các giới sợ nhất là gặp chuyện này. Đột nhiên rơi vào một giới xa lạ hoang vắng, cuối cùng thường chỉ có một kết quả, bị vây khốn đến chết.
“Bồ yêu, có biết đây là đâu không?” Trong lòng Tả Mạc ôm lấy hy vọng cuối cùng.
“Không biết. Phải cẩn thận, nơi này…. Có điểm không thích hợp!” Ngữ khí Bồ yêu nghiêm trọng hiếm thấy khiến lòng Tả Mạc không ngừng trầm xuống.
Chết tiệt! Không cần nghĩ Tả Mạc cũng đoán được đại khái là ai động tay động chân vào, chẳng qua lúc này nghĩ ra ai giở trò sau lưng mình cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lần đầu rơi vào hoàn cảnh như vậy, Tả Mạc cũng không khỏi khẩn trương. Trước đây cho dù là Tiểu Sơn giới hay Thiên Thủy giới, dù tình huống có tồi đến đâu hắn cũng chưa từng khẩn trương như giờ. Hắn không biết phía trước là cái gì, nơi này có người không? Có gì nguy hiểm?
Không biết gì cả.
Không biết là điều mà người ta sợ nhất trong đáy lòng.
Sự khẩn trương và bất an lan tràn trong đoàn, Tả Mạc cố ép mình trấn tĩnh trở lại, hắn biết lúc này mình nhất định không được phép loạn. Hắn hít một hơi thật sâu, cố giữ cho ngữ khí của mình thật bình tĩnh: “Chúng ta tiến về phía trước, mọi người chuẩn bị tùy thời chiến đấu.”
Nỗ lực của Tả Mạc không hề lãng phí, mọi người thấy hắn vẫn giữ được bình tĩnh, như tìm được một chỗ dựa, lập tức yên ổn hơn không ít. Lúc này Thúc Long và Công Tôn Sai cũng phản ứng, nhanh chóng tỉnh táo lại.
Đội ngũ bắt đầu vận chuyển đâu vào đấy, năm chiếc thuyền vận nô lại bay lên trên không, bắt đầu chậm rãi phi hành về phía trước.
Càng bay, sắc mặt mọi người càng thêm ngưng trọng.
Hoang vắng, hoang vắng tới mức khiến người ta tuyệt vọng, bay hơn trăm dặm bọn họ vẫn không trông thấy bất cứ thứ gì sống được. Mặt đất đen kịt ánh lên chút màu máu song không có một ngọn cỏ, ngọn núi cũng trụi lủi, cái gì cũng không có.
Trong lòng Tả Mạc khẽ động, thôi động linh lực rồi lập tức biến sắc, quay sang nói với Công Tôn Sai: “Lệnh cho họ tiết kiệm linh lực, nơi này linh khí quá thưa thớt.”
Công Tôn Sai nghe vậy lập tức biến sắc, hắn hiểu điều này có ý nghĩa gì. Chu Tước doanh vốn tản ra nhanh chóng trở về thuyền vận nô.
Mọi chuyện tồi tệ tới mức như vậy nhưng Tả Mạc ngược lại hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn nói với Thúc Long: “Ngươi xem xem nơi này có ảnh hưởng gì tới các ngươi không.”
Thúc Long vội vàng thôi động ma công, khuôn mặt hắn nhanh chóng lộ vẻ vui mừng: “Đại nhân, nơi này rất thích hợp để chúng ta thi triển ma công, tựa hồ… tựa hồ…” Hắn không biết phải hình dung ra sao.
“Huyền Sát khí ở đây rất nặng.” Bồ yêu lại mở miệng: “Rất có lợi với bọn Thúc Long.”
“Huyền Sát khí?” Trong lòng Tả Mạc khẽ động.
“Ừ, một loại sát khí đặc thù, thường xuất hiện ở một số chiến trường. Nơi này có khả năng là một chiến trường cổ. Chẳng qua…” Bồ yêu chợt ngừng lại.
“Chẳng qua cái gì?” Tả Mạc gấp gáp hỏi.
“Huyền Sát khí nặng như vậy nói nên hai điều. Một là nơi đây hẳn đã từng là một chiến trường, một chiến trường quy mô rất lớn, từng xảy ra chiến đấu với quy mô kinh người. Điều còn lại là thời gian, muốn hình thành Huyền Sát khí dày đặc như vậy cần thời gian rất dài.”
“Cần thời gian bao lâu?”
“Vạn năm trở lên!”
Huýt, Tả Mạc không khỏi hít một hơi lạnh.
Một vạn năm…
“Chiến trường cổ từ vạn năm trước…” Tả Mạc thì thào tự nói, cảnh vật hoang vắng trước mắt trong mắt hắn càng hoang tàn thê lương! Tạ Sơn, Thúc Long bên cạnh nghe vậy đều biến sắc, Tạ Sơn còn lộ vẻ không dám tin tưởng.
“Thế nhưng…” Bồ yêu muốn nói lại thôi.
“Nhưng cái gì?” Tả Mạc giật mình hỏi.
“Nếu nơi đây thực sự là chiến trường vậy nhất định đã từng xảy ra một trận đại chiến kinh thế. Đại chiến như vậy có thể đếm trên đầu ngón tay, ta không thể không biết!” Bồ yêu trầm giọng nói: “Thế nhưng nơi này không có liên hệ với bất cứ chiến trường nào mà ta từng biết.”
Tả Mạc nghe vậy sắc mặt trắng bệch, một luồng khí lạnh xuất hiện từ đáy lòng, tay chân cũng lạnh đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui