Người mặt lửa bĩu môi: “Cũng chỉ có ngươi mới đi hứng thú với mấy thứ cấp thấp này. Bất quá…” Khuôn mặt hắn lộ vẻ đắc ý: “Thủ đoạn của ta cũng không tệ chứ hả.”
“Thấp kém tới cực điểm.” Thiên Lưu không hề do dự lên tiếng đánh giá.
“Nhưng rất có hiệu quả.” Vẻ đắc ý trên mặt người mặt lửa không hề suy giảm.
Thiên Lưu cũng lười nói tiếp, nhìn chăm chăm vào ngục chiến trường.
oOo
Hòe Ca Nhi cảnh giác chú ý nhìn xung quanh.
Chấp sự của liên minh thiên tài được thiết lập theo giới, mỗi giới có một chấp sự. Hòe Ca Nhi năm nay cũng chỉ mới hai mươi đã có thể trở thành chấp sự của liên minh thiên tài, thực lực, thiên phú đều không cần nghi ngờ. Bất quá Hòe Ca Nhi cũng không ngờ mình lại phát động cuộc chiến phá ngục, tiến vào Bàn Cờ Hoang Thú có tám vị chấp sự, luận về thực lực hắn chỉ có thể xếp trung bình.
Bất quá hắn cũng nhanh chóng phản ứng lại, cực kỳ phấn chấn, đây quả là cơ hội tốt để được nhận thưởng!
Quy củ trong liên minh thiên tài cũng không nhiều song có công ắt được thưởng, điều đó vẫn được chấp hành nghiêm ngặt. Liên minh thiên tài từng xuất hiện chín vị thiên yêu, trong đó có năm vị từng lưu lại yêu thuật trong liên minh thiên tài. Thêm vào các loại kỳ công dị thuật mà các đời minh chủ cất dấu, tất cả đều được cất vào trong một gốc cây yêu thuật ở yêu cảnh trung tâm. Gốc cây này vượt xa bất cứ gốc cây yêu thuật của phủ yêu thuật nào.
Đó là nơi mà mọi yêu đều ao ước, Hòe Ca Nhi cũng không ngoại lệ. Hòe Ca Nhi xuất thân từ Ứng Phong Hòe Thị, là đại tộc số một tại địa phương, thế nhưng phóng rộng tầm mắt nhìn khắp toàn bộ yêu cảnh vẫn chỉ có thể xếp vào hạng trung lưu. Thanh Bí Thứ Thuật của Ứng Phong Hòe Thị là một yêu thuật không tồi, song Hòe Ca Nhi vẫn không thỏa mãn.
Hắn có thể trở thành chấp sự của liên minh thiên tài khi còn trẻ tuổi, chí hướng cực lớn. Trong lịch sử của gia tộc Hòe Thị, chẳng có ai tu luyện Thanh Bí Thứ Thuật mà đạt tới thiên yêu, sao hắn có thể thỏa mãn được? Gia tộc vì bồi dưỡng hắn cũng dốc hết lực lượng, dùng mọi loại thủ đoạn mà sưu tập các loại yêu thuật lợi hại cho hắn, nhưng mỗi bộ yêu thuật đỉnh cấp đều vô cùng trân quý, đã quy nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
Trận chiến phá ngục, cho dù thế nào cũng phải thắng! Hòe Ca Nhi thầm hạ quyết tâm.
Công lao này hẳn có thể đổi lấy một bộ yêu thuật không tệ.
Đi thôi!
Ánh mắt Hòe Ca Nhi lóe sáng, ý chí chiến đấu sục sôi.
oOo
Đội thuyền nhanh chóng lướt tới trong sát vụ, không chút tiếng động.
Năm chiếc thuyền vận nô, thuyền của Kim Ô doanh ở chính giữa, phù văn trên thân thuyền tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Xích Sát đỉnh cuồn cuộn không ngừng chuyển hóa sát vụ thành linh lực, truyền vào các phù trận khắc trên thân thuyền.
So với khi mới được tạo thành, Xích Sát đỉnh lúc này đã nhỏ đi rất nhiều. Điều này là bởi nó vận chuyển ngày đêm không nghỉ, không lúc nào ngừng lại. Xích Sát đỉnh là pháp bảo cấp năm, chuyển hóa linh lực không những cuồn cuộn không ngừng mà phẩm chất cũng là thượng thừa. Vận chuyển suốt ngày đêm như vậy, những linh lực tinh thuần dư thừa như những ngọn lửa nhỏ không ngừng luyện hóa thân đỉnh.
Xích Sát đỉnh là sản phẩm do tập hợp toàn bộ lực lượng của Kim Ô doanh, có thể nói là sáng tạo trước giờ chưa từng có, song nó bị giới hạn trong tu vi của đám người Tôn Bảo Cát Vĩ. Có rất nhiều nơi trên Xích Sát đỉnh không tránh khỏi lộ ra vẻ hỗn tạp, mà được linh lực luyện hóa một thời gian dài khiến cho những tạp chất khiếm khuyết của Xích Sát đỉnh từ từ bị luyện hóa, phẩm chất tăng lên, thể hình ngược lại lại thu nhỏ đi nhiều.
Tả Mạc đứng trên đầu thuyền vận nô, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía trước. Phù trận trên thân thuyền lóe lên ánh sáng, chiếu rọi khuôn mặt căng thẳng lúc hiểu lúc không. Bên cạnh hắn, A Quỷ nâng cằm, cũng bắt chước Tả Mạc nhìn ra xa.
Thương thế của A Quỷ rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp, khuôn mặt nàng đã dần lộ ra chút biểu tình, tuy rằng vẫn còn rất khô khan.
Vù vù vù.
Không ngừng có khổ vệ mặc giáp đen thân hình như điện, đi tới đi lui ở khu vực bên ngoài để cảnh giới, thần sắc bọn họ đều rất cảnh giác, tất cả đều là khổ vệ đã hóa binh. A Văn đi ở trước nhất, ngọn mâu đen trong tay, dải thương đỏ tươi lay động như ngọn lửa.
Những Vệ doanh tinh nhuệ hoàn thành hóa binh này đi trong sát vụ có thể nói như cá gặp nước, bọn họ cũng trở thành sức chiến đấu chủ yếu nhất.
Công Tôn Sai thống lĩnh Chu Tước doanh, Thúc Long thống lĩnh Vệ doanh, Tạ Sơn áp trận ở phía sau cùng một chiếc thuyền vận nô, trên một chiếc thuyền vận nô còn lại, Ma PHàm ngồi xếp bằng trên đỉnh thuyền, đám người Thiên Phong khúc rải rác khắp mọi nơi trên mấy coi thuyền. Ma Phàm từ sau lần giác ngộ trước, kiếm ý đã tiến thêm một bước, đạt tới cảnh giới hóa hình, cũng ít bị sát vụ kiềm chế nhất.
Tất cả mọi người đều như gặp phải đại địch, thần sắc ngưng trọng, trong đội ngũ, một cỗ khí tức ớn lạnh trầm ngưng bốc lên, tựa như một con cự thú không nhanh không chậm đi tiến sát mặt đất.
Tuy rất nóng lòng tìm kiếm người trong sát vụ kia nhưng Tả Mạc cũng hiểu trong sát phụ nguy cơ bốn bề, không dám coi thường hay liều lĩnh. Ở nơi nguy hiểm như vậy chỉ cần hơi vô ý có thể khiến toàn quan bị diệt.
Tháp nhỏ cùng Tiểu Hỏa khẩn trương tiến vào trong lòng A Quỷ, Tiểu Hắc treo mình trên tóc A Quỷ. Chim ngốc vẫn lộ vẻ thờ ơ, cục diện trước mắt như dây cung kéo căng song cũng không khiến nó có chút phản ứng nào. Thập Phẩm lơ lửng trên râu đen của Song Tử điệp, khuôn mặt lạnh lùng nhỏ nhắn lộ vẻ nóng lòng muốn thử.
Nói cũng thật lạ, trên cọng râu trắng của Song Tử điệp vẫn luôn là một màn sương trắng nhàn nhạt, không hề có dấu hiệu ngưng tụ thành thực thể.
Thập Phẩm là Song Tử điệp hấp thu huyền sát khí mà sinh ra, không những không kinh sợ đối với sát vụ mà ngược lại cảm thấy vô cùng thân cận. Chẳng qua trực giác của nó đối với nguy hiểm cũng nhạy bén hơn so với tu giả bình thường, chỗ sâu trong sát vụ mang tới cảm giác vô cùng nguy hiểm, khiến nó không dám tiến vào. Tuy rằng nó có ngạo khí nhưngkhoong ngốc, mấy ngày nay lại theo Tả Mạc và Công Tôn Sai “câu cá”, Thập Phẩm lại càng có lý giải trực quan đối với nguy hiểm trong sát vụ.
Đương nhiên quan trọng nhất là con chim hung ác dã man không nói lý ở bên cạnh…
Khóe mắt Thập Phẩm khẽ liếc sang chim ngốc đang nghỉ ngơi, vô thức rụt cổ lại.
“Ở nơi chim không thèm ỉa này mà cũng có người sao?” Lôi Bằng nói, có phần không hiểu nổi.
“Có lẽ là hậu duệ do thượng cổ tu giả lưu lại.” Niên Lục chỉnh lại mái tóc, phát huy sức tưởng tượng của mình.”
“Hậu duệ của thượng cổ tu giả…”
Đám người xung quanh đều đầu đầy hắc tuyến, tên này chắc là xme quá nhiều các ghi chép về kỳ văn dị sự rồi.
Ánh mắt Lôi Bằng chuyển sang đám khổ vệ thân hình nhanh thoăn thoắt kia, lộ vẻ ước ao: “Nơi chết tiệt này thật đúng là muốn đè chết chúng ta, ngược lại, Vệ Doanh thật quá dễ chịu! Thực khiến ta muốn đi tu luyện Khổ Vệ!”
Bọn họ dù có tu luyện Sát Linh nhưng thời gian quá ngắn, khó khăn lắm mới đủ để có thể ngăn sát vụ ăn mòn. Đối với sát vụ đầy nguy hiểm này, Vệ Daonh không những không chịu hại mà ngược lại lại cực có lợi. Điều này sao không khiến đám người đã quen xung kích phía trước vô cùng đỏ mắt.”
“Không cần hâm mộ người ta.” Niên Lục chhinrh lại quần áo, miệng nói: “Ngươi có thể học đội trưởng cơ mà, chỉ cần kiếm ý tu tới cảnh giới hóa hình, vạn tà bất xâm, cho dù là sát vụ cũng không thành vấn đề.”
Lôi Bằng im bặt.
Xung quanh người Ma Phàm như có một bức tường vô hình, sát vụ màu đỏ đen từ đầu đến cuối không cách nào tiến tới gần hắn. Mọi người không cảm giác được chút ba động nào của linh lực, điều này cũng nói nên rằng đội trưởng không hề sử dụng linh lực, đây chỉ là kết quả hình thành do kiếm ý hóa hình.
Bất quá so với việc chuyển sang tu luyện Khổ Vệ, tu luyện kiếm ý tới cảnh giới hóa hình còn khó hơn nhiều. Trừ phi bọn họ tu luyện tới kim đan kỳ, còn ở ngưng mạch kỳ đã có kiếm ý hóa hình, đây không phải là biến thái bình thường nữa rồi. Cho dù là từ ngưng mạch lên kim đan, độ khó trong đó cũng…
“Con bà nó!” Lôi Bằng rủa một câu.
Bất quá tuy mọi người cảm thấy có hơi ủy khuất do không thể xung phong trước nhất nhưng vẫn có phần chờ mong. Nếu trong sát vụ thực sự có tu giả vậy cũng đồng nghĩa với việc bọn họ cũng có thể phát huy toàn bộ thực lực trong sát vụ. Bọn họ vẫn đang kiêm trì không ngừng tu luyện Sát Linh, song cần luyện tới tầng thứ ba mới có thể trực tiếp hấp thu sát vụ chuyển thành linh lực.
Mà trước lúc đó, tuy bọn họ cũng có thể hấp thu sát vụ chuyển hóa thành linh lực song tốc độ cực kỳ chậm chạp, thời điểm tu luyện còn dễ dàng song nếu ở trong chiến đấu cũng đồng nghĩa với việc linh lực của họ căn bản không thể bổ sung.
Rất nhiều người trong số họ đã đem hy vọng ký thác vào tu giả ở sâu trong sát vụ.
Binh!
Một tiếng va chạm thanh thanh thúy đột nhiên vang lên bên ngoài.
Mọi người đều biến sắc, có địch!
Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên bọn ọ gặp phải tập kích. Sắc mặt mọi người cũng không quá tốt, bọn họ chẳng qua chỉ mới tiến sâu vào trong sát vụ năm mươi dặm đã gặp phải hung vật không rõ tấn công, phía trước nguy hiểm tới mức nào có thể biết.
Gặp phải kẻ địch chính là A Văn.
A Văn nhìn chăm chăm vào hung vật không rõ trước mặt, con hung vật này nhìn như hổ báo, thể hình thoan dài đầy vẻ đẹp, toàn thân bảo phủ bởi lân giáp cứng như sắt, tầng tầng lớp lớp, tỏa ra ánh sáng âm u lạnh lẽo. Trong bàn chân chấm đất, trảo sắc như móc, không cần cố sức cũng có thể ấn sâu vào trong bùn đất. Viền mắt hõm sâu, khớp xương nổi lên, nhưng trong viền mắt cũng không có con ngươi, chỉ có một ánh đỏ.
Ánh mắt A Văn tiếp xúc với ánh đỏ trong mắt hung vật, chỉ cảm thấy thân thể căng ra, trong lòng không khỏi run rẩy.
Ánh mắt Tả Mạc hạ xuống người hung thú, nhớ tới lời Bồ yêu nói với mình hôm qua, hỏi: “Đây là sát hồn thú?”
“Đúng.” Ngữ khí Bồ yêu không còn vẻ không cho là đúng như trước mà vô cùng ngưng trọng: “Sát hồn thú này thật lợi hại! Phiến sát vụ này không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, độ đậm đặc của huyền sát khí ta cũng chưa từng thấy qua, thậm chí chưa từng nghe nói. Con sát hồn thú này cũng vượt qua bất cứ con sát hồn thú nào ta từng biết. Ngươi phải cẩn thận.”
Tả Mạc kinh ngạc, ngữ khí thận trọng như vậy đối với Bồ yêu mà nói thật sự rất hiếm thấy.
Cảm giác vô cùng nguy hiểm dâng lên, song Tả Mạc cố gắng kiềm chế lại, hắn tính toán trước hết cứ xem xem con sát hồn thú này rốt cuộc lợi hại tới mức nào.
oOo
A Văn là người sống sót trong đấu trường, trải qua vô số trận chiến tàn khốc. Sát hồn thú trước mắt tuy tạo thành áp lực rất lớn đối với hắn nhưng vẫn không khiến bước chân hắn rối loạn.
Ngọn mâu đen truyền tới cảm giác lạnh lẽo, hắn bỗng nhiên dâng lên một lòng tin. Năm đó ở đấu trường, hắn chiến thắng rất nhiều đối thủ mạnh hơn hắn nhiều, mà giờ đây hắn càng cường đại hơn so với lúc trước!
Thần sắc trên khuôn mặt thanh tú yên lặng biến đổi, sát khí bốc lên, hai mắt nheo lại, một luồng khí đen nồng nặc từ nơi bàn tay đang nắm ngọn mâu của hắn tỏa ra, như một con rắn đen uốn lượn quấn lấy ngọn mâu đen.
Khí thế của hắn đột nhiên tăng mạnh, đôi mắt trợn lên, miệng khẽ quát một tiếng: “Giết!”
Ngọn mâu đen trong tay phóng ngang, không chút hoa xảo đâm về phía trước.