Hoang Bình là một sườn núi cực kì hoang vắng, nơi đây cỏ dại mọc lan tràn, nhìn qua thấy toàn đá sỏi, không có bất cứ thế lực nào nảy sinh hứng thú với mảnh đất cằn cỗi này, đây chính là nơi định cư của Thiên Nam Đằng Thị.
Nam Nguyệt giống như bình thường rất nhanh lướt qua. Xung quanh nơi này không có nguồn nước nào nên không khí rất khô ráo. Hoàn cảnh như vậy không thích hợp chút nào cho họ sinh sống, Đằng thị thích sinh hoạt tại nơi rừng rậm ẩm ướt. Nhưng địa phương như vậy dù không có tài nguyên nào khác cũng là mục tiêu cho người ta cướp đoạt.
Đằng thị chỉ có người già và trẻ nhỏ, sức chiến đấu còn được bao nhiêu chứ?
Nhìn bãi đá sỏi không ngừng vụt qua, tâm tình Nam Nguyệt không khỏi trở nên nặng nề. Trong lòng nàng thầm hạ quyết tâm, bản thân nhất định phải sớm đột phá, tăng cấp lên yêu giám. Chỉ có ở đẳng cấp yêu giám mới có thể đem theo tộc nhân của mình tới thành thị. Hoàn cảnh sống bên trong thành thị so với cuộc sống bên ngoài tốt hơn rất nhiều.
Nàng nhớ tới bản thân đang tu luyện “Thiên Nam tiễn thuật”, tràn ngập tin tưởng đối với thời gian sắp tới!
Với tốc độ tiến bộ như bây giờ không lâu nữa nàng có thể thoả mãn lấy được đẳng cấp yêu giám.
“A Nguyệt về rồi! A Nguyệt về rồi!”
Tộc nhân nhìn thấy Nam Nguyệt nhất thời vô cùng hưng phấn, Nam Nguyệt là yêu trẻ tuổi xuất sắc nhất Đằng thị và cũng là hi vọng của bộ tộc. Nếu không phải do nàng còn quá trẻ, tộc trưởng đã sớm nhường vị trí của mình cho nàng, trong nhóm người trẻ tuổi nàng tuyệt đối là người đứng đầu. Nàng mà xuống dốc, tất cả mọi người đều xuống theo.
Nam Nguyệt cười đầy chân thành nói: “Mọi người có khoẻ không?”
“Rất tốt à! A Nguyệt không cần phải lo lắng cho chúng ta!”
“Đúng vậy, a Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta luôn luôn nỗ lực tu luyện mà!”
Đoàn người ồn ào nói, nghe các tộc nhân kể sự tình phát sinh trong khoảng thời gian gần đây, trong lòng Nam Nguyệt đầy hạnh phúc. Nàng từ trong vòng tay Tảo Hạch lấy ra một đống đồ dùng sinh hoạt, những lúc không tu luyện nàng làm thêm để mua chúng.
“A Nguyệt thật là khổ cực!”
Các trưởng lão trong tộc than thở, trong đôi mắt đục ngầu của họ ánh lên sự hổ thẹn, bây giờ toàn tộc đều là do a Nguyệt chống đỡ.
“Việc nên làm mà.” Nam Nguyệt cười cười, khuyên giải an ủi nói: “Đây cũng là một loại tu luyện mà! Các thúc thúc thiếu cái gì cứ việc nói với ta.”
Khi nàng còn nhỏ, cha mẹ cùng mất, chính những trưởng bối này đã nuôi nàng lớn khôn. Đây là chuyện rất bình thường bên trong tộc, bây giờ toàn tộc có mười một người, ngoại trừ hai trưởng lão còn lại toàn là trẻ con. Bọn chúng đều là do những trưởng lão này khổ cực nuôi nấng mới có thể sinh tồn đến bây giờ. Chính loại sinh hoạt gian khổ như này lại khiến toàn tộc cực kì đoàn kết.
Các trưởng lão trong tộc tu vi thấp kém, bọn họ không có khả năng gì để mưu sinh, chỉ có thể ở nơi đá sỏi này trồng chút hoa màu, miễn cưỡng buộc bụng.
Sau khi cùng các trưởng lão nói chuyện, nàng liền đứng dậy, vỗ vỗ tay, triệu tập tất cả hài tử.
“Mọi người tu luyện thế nào rồi?”
Bọn nhỏ líu ríu, ồn ào, Nam Nguyệt kiên trì kiểm tra từng đứa, rất nhanh, trên mặt nàng lộ ra vẻ vui mừng. Có ba hài tử có thể điểm hoả từ xa, đã bước vào tinh hoả kì, bọn chúng có thể ngưng xuất đằng tiễn, có sức chiến đấu cơ bản nhất. Tất cả đều phải quy công cho “Thiên Nam tiễn thuật”. “Thiên Nam tiễn thuật” quả nhiên không hổ là yêu thuật nhất mạch truyền của Đằng thị, đây giống như là yêu thuật vì bọn họ mà tạo ra, là thích hợp nhất để bọn họ tu luyện.
Nàng biểu dương mất hài tử tiến bộ nhanh nhất, lại kiên trì giảng giải những khó khăn bọn chúng gặp phải trong tu luyện. Nhưng, nàng không truyền dạy yêu thuật công kích trong “Thiên Nam tiễn thuật” cho bọn chúng, nàng dạy chúng chính là tiểu yêu thuật.
Nàng đem tất cả những gì Tả Mạc nói lại một lần nữa.
Đại nhân đã nói nhất định là đúng đắn!
Nhìn xuống phía dưới, những khuôn mặt nhỏ nhăn đang tập trung lắng nghe, trong lòng Nam Nguyệt tràn đầy cảm giác mong đợi.
-----------------------
Vẻ mặt Mạc Như Hoả đầy âm trầm, vừa rồi hắn cảm ứng được ấn kí yêu thuật mà mình đưa vào người Thương Lâm đã bị phá giải!
Tên gia hoả mắt không tròng này! Dám nhàn rỗi quản việc của hắn sao!
Muốn chết!
Hắn lộ ra nụ cười thèm sát, hắc hắc, đã lâu rồi không gặp phải tên nào đáng để động thủ, bây giờ khai trương cũng tốt! Hơn nữa vừa đúng lúc hắn mới đột phá, lòng tin đạt tới đỉnh cao, có tên mù đưa tới cửa để thử nghiệm thì còn gì tốt đẹp hơn?
Đại phủ của ta đang khó chịu, chỉ muốn uống no máu!
Chỉ tiếc, đây là Thập Chỉ Ngục, không có cách nào ngửi được mùi máu, hắn có chút tiếc nuối chép chép miệng. Mặt hắn đầy râu, cứng như châm, hốc mắt hãm sâu, đôi mắt đỏ sậm đầy quỷ dị, mũi ưng càng khiến hắn thêm vài phần giả tạo.
Hắn phi hành tạo thành một đường lửa, không có chút ý tứ thu liễm nào, thần thái ngạo mạn hung hăn. Dọc đường các yêu khác trông thấy đường lửa này không khỏi sắc mặt đại biến, kinh hoảng thất thố mà tránh đi. Hung danh của Mạc Như Hoả ở quanh đây ai ai cũng biết.
Từ trong hoả tuyết truyền tới tiếng cười đầy đắc ý, tiếng lửa thiêu đốt phần phần trong gió lan truyền khắp nơi!
Trong vòng vây của liệt hoả, Mạc Như Hoả híp mắt nghĩ tới vẻ mặt của đối phương khi trông thấy mình? Hắn đã gặp qua rất nhiều tên tự coi mình là cao thủ, trông thấy hắn thì sắc mặt vàng như đất. Thực là mong đợi quá đi! Mỗi lúc như này, hắn đều cảm thấy cực kì thú vị, hắn giống như con mèo đang thoả thích trêu chọc con chuột.
Cuộc sống thật đẹp biết bao!
Hắn tham lam tán thán, một chút nữa phải giày vò tên gia hoả không may kia như nào? Ồ, dùng yêu thuật mình mới lĩnh ngộ ra à? Đây thật là ý hay!
Một đoàn liệt hoả kèm theo khí thế ầm ầm với tốc độ kinh người lướt qua.
Tiến nhập ngục thứ nhất, hắn rất nhanh phát hiện ra tung tích của đối phương, ấn kí yêu thuật của hắn sau khi bị phá sẽ phát ra một ấn kí cực kì yếu ớt. Ấn kí này không gây bất cứ thương tổn nào nhưng có thể dẫn hắn tìm được đối phương.
Chọc hắn, chưa từng có ai bình yên vô sự cả! Chưa từng có!
Không phí chút sức lực nào, hắn đã đến nơi, xa xa nhìn lại một bóng người đang đứng một mình. Mạc Như Hoả đột nhiên trở nên hưng phấn, vừa nghĩ đến, một chút nữa, đối phương chịu sự thống khổ từ yêu thuật của mình, máu trong người hắn như muốn sôi lên.
Một cảm giác rất "yomost"!
Hắn không chút do dự tăng tốc độ, bóng người ngày càng gần, càng ngày càng rõ. Đối phương không có chút ý tứ nào muốn chạy trốn, chờ chút, hắn giống như đang cố ý đứng chờ mình! Bỗng nhiên, nhân ảnh ở xa xa ngẩng đầu, nhìn về phía này, Mạc Như Hoả ngửi thấy mùi bất thường.
Khoảng cách giữa song phương ngày càng gần, tướng mạo của đối phương ngày càng rõ. A, người kia, sao mình nhìn quen quen vậy?
Lẽ nào trước đây đã từng đánh nhau rồi? Mạc Như Hoả hơi nghi hoặc, hắn nhíu mày, nghĩ lại cẩn thận xem đã gặp đối phương ở đâu chưa? Nhưng tốc độ của hắn không hề giảm xuống, liệt hoả bao quanh Mạc Như Hoả vẫn hướng thẳng đến Tả Mạc phóng đi.
Khi còn cách đối phương khoảng ba trượng, trong đầu Mạc Như Hoả đột nhiên nảy ra một cái tên, chớp mắt, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, đôi mắt màu đỏ đầy sát khí trong nháy mắt chuyển thành sợ hãi, sự sợ hãi đã thấm sâu vào trong xương tuỷ!
Tiếu Ma Qua!
Hắn là Tiếu Ma Qua!
Trái tim Mạc Như Hoả như bị một bàn tay vô hình không hề có dấu hiệu báo trước bóp thật chặt, cảm giác hít thở không thông khiến cả người hắn như nhũn ra. Trong nháy mắt, đầu óc hắn trở nên trống rỗng, ánh mắt đột nhiên dại đi, sự sợ hãi tràn ngập khắp đầu hắn!
Hung đồ! Đây mới chân chính là hung đồ! Một hơi trảm liền hai mươi sáu yêu! Một chiến yêu của quân đội mất đi quang thải của bản thân! Nghĩ đến thân ảnh bao bọc bởi hoả diễm không thể đỡ nổi, cả người Mạc Như Hoả run lên!
So với Tiếu Ma Qua, hắn bất quả chỉ là một con cừu đội lốt sói, rất ngoan ngoãn, thuần lương vô hại! (PT rất khán nộn, tả nvphụ rất kinh khủng, nhưng gặp nvc rồi thì co vòi vào )
Trải qua dao mổ của Tiếu Ma Qua có Ngọc Tử Châu, Mạc Như Hoả đã từng nghe qua thiên tài này và cũng biết mấy vị chiến yêu đã từng tham gia lôi đài. Những yêu tần kia chỉ nhắc qua mấy người khiêu chiến nhưng Mạc Như Hoả biết, trong đó có một vị quan hệ với hắn không sơ chút nào!
Những kẻ này đều thích hoạt động trong bóng tối, bọn chúng giết người không chớp mát, tàn nhẫn vô cùng, đều là những tên gia hoả mà Mạc Như Hoả phi thường kiêng kị. Nhưng bọn họ đều không ngoại lệ, tất cả đều ngã xuống dưới đao của Tiếu Ma Qua, tuy chỉ là ở Thập Chỉ Ngục.
Nhưng những thứ này không phải là thứ khiến hắn cảm thấy sợ hãi nhất.
Ngày hôm qua, vị quan hệ tối mật thiết với hắn đã chết tại gia. Quan hệ giữa Mạc Như Hoả cùng vị này không thân mật lắm nhưng cũng gặp gỡ vài lần. Vị này tìm tới hắn, kết quả Mạc Như Hoả đành phải chạy về, thu liễm thi thể. Nhìn qua thì do bởi vết thương cũ tái phát, giống như thụ thương thần thức. Vết thương chí mạng chính là do thần thức bị công kích quá mạnh.
Đây mới là nguyên nhân chính gây ra cái chết của hắn.
Một đao kia của Tiếu Ma Qua không chỉ làm thần thức của hắn bị thương, ngay cả ý chí cũng bị phá huỷ toàn bộ!
Tên gia hoả kia trước khi chết đã nói với hắn như vậy, Mạc Như Hoả thật không dám tin vào lỗ tai mình nữa!
Những người chết trong tay tên gia hoả kia không dưới ba mươi người, ý chí tuyệt đối kiên định như bàn thạch, huyễn thuật phổ thông đối với gã đều không có tác dụng gì, tàn nhẫn hung bạo như Mạc Như Hoả còn cảm thấy sợ hãi. Thế mà tên gia hoả kia lợi hại vậy nhưng lại bị một đao của Tiếu Ma Qua kết liễu.
Còn là ở Thập Chỉ Ngục.
Thật quá kinh khủng!
Từ đó về sau, trong lòng Mạc Như Hoả, Tiếu Ma Qua chính là hiện thân của ma thần, khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, được liệt vào những nhân vật đệ nhất không thể trêu chọc.
Dạ Minh Nguyệt là gì, Cơ Lệ Ngữ là gì, hết thảy đều đi gặp quỷ đi!
Thường ngày Mạc Như Hoả rất xem thường những thiên tài kia, trong mắt hắn, những thiên tài kia chỉ là hoa trong phòng ấm, bất luận như thế nào cũng chỉ đẹp mắt, trông được không dùng được.
Không có trải qua máu và nước mắt, bọn họ bất quả chỉ là đám gà mờ mà thôi, Tiếu Ma Qua lại giống như một mãnh thú từ trong biển lửa của địa ngục bò ra.
Bản thân vậy mà lại chạy tới Tiếu Ma Qua để gây phiền phức… Trong đầu hắn xuất hiện một câu…Sợ sống quá lâu rồi…
Bản thân chán sống rồi sao…
Đầu óc hắn trống rỗng, mất đi khả năng nói, mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn Tiếu Ma Qua, từng tấc xương tuỷ, từng tấc cơ nhục đều như căng ra.
Đến ngày chết rồi sao?
Khi tinh thần hắn hồi phục lại, hắn chỉ còn cách Tiếu Ma Qua không đến một trượng.