Thế Giới Tu Chân

Ầm!
Dòng nước trong suốt sát góc tường chuyển động với tốc độ cao đầy quỷ dị rôi lại đột nhiên bùng nổ. Dòng nước lập tức bị nổ thành vô số bọt nước nhỏ, rải rác khắp nơi.
Những vệt nước rải rác tren mặt đất kia bỗng như có sinh mạng chuyển động trên sàn nhà và mặt tường, chúng mau chóng tụ về một phía. Rất nhanh, chúng lại tụ lại thành một một người nước.
Trong lòng Nhâm Nhị hoảng sợ tới cực điểm, thực lực của người trước mặt thâm sâu khôn lường! Đối phương chỉ đám ra một quyền, không có quyền mang, không có tiếng gió rít, bình thường không có điểm nào đặc biệt, song cho dù hắn né tránh thế nào cũng không thoát nổi, ầm một tiếng đánh lên người, thân thể bằng nước lập tức tan nát!
Nhưng nếu như vậy hắn cũng không sợ, nước vốn vô hình vô dạng, nắm tay đối phương có mạnh mẽ cỡ nào, cho dù đánh thân thể hắn tan thành bọt nước hắn cũng có thể tụ lại, không tổn hao gì. Hắn đã từng dùng cách gần như bất tử này đánh bại không biết bao nhiêu đối thủ rồi.
Nào ngờ nắm tay đối phương thật kỳ quái, mỗi lần đánh tan thân thể nước của hắn lại có một luồng lực lượng tiến vào trong cơ thể. Luồng lực luơngj này nhỏ như tơ nhện, biến hóa kỳ lạ hiếm thấy, điều này khiến trong lòng hắn có dự cảm không ổn.
Càng không xong là hắn không tiếp cận được đối phương. Quyền của đối phương chuẩn xác tới đáng sợ, không đòn nào thất bại. Nhâm Nhị trong lòng kinh ngạc vô cùng, hắn biết tốc độ mình nhanh thế nào, phi kiếm chỉ hơi chậm một chút không cách gì chạm vào hắn được.
Thiền tu trẻ tuổi trước mắt thật không đơn giản.
Nhâm Nhị nhìn chằm chằm vào đối thủ, sát khì tràn ngập trong mắt, thầm hạ quyết tâm dù có liều mạng thụ thương cũng phải giết chết kẻ trước mắt!
Chưa từng có ai dám dẫm lên người Nhâm gia như vậy! Chưa từng có ai dám động tới một đầu ngón tay của Nhâm gia!
Nghĩ tới cái chết của Nhâm Tịnh, trong lòng lại đau đớn vô cùng! Ba huynh đệ họ chỉ có một đứa cháu như vậy, giờ lại bị người ta giết mất!
Đáng chết!
Những kẻ này, tất cả đều đáng chết!
Thủy ý toàn thân vận chueyern như ý lạ thường, Khúc Hoa Tiêu Quyết luyện tập nhiều năm không ngờ lại có dấu hiệu đột phá. Song Nhâm nhị không hề mừng rỡ, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ là giết chết đối phương!
Ngay lúc này bỗng nghe bên Nhâm Tam ầm ầm nổ lớn, ngọn lửa đỏ rực quay cuồng bùng lên thu lại, trước ngực hắn đột nhiên đau nhức!
Lão tam chết rồi!
Khóe mắt Nhâm Nhị như muốn nứt, phát ra tiếng rít gào thê lương như dã thú!
"Đi chết đi!"
Bỗng dưng, thân thể hắn cứng đờ, vẻ mặt cứng lại. Nước bao quanh thân thể hắn cũng ngừng lưu động. Từng sợi dây nhỏ như tơ máy từ từ nổi rõ trên thân thể nước của hắn.
Ánh mắt hắn nhanh chóng trở nên mơ hồ, âm thanh cũng dần xa.
Ý thức mơ hồ!
Những sợi máu như mạng nhện trên người hắn bỗng nhiên hóa sáng lên.
Xoẹt!
Khối nước hóa thành một luồng hơi nưới máu trắng, bốc thẳng lên trên. Khi hơi nước tan đi, chỗ vừa rồi là người nước trống không không còn gì.
Vẻ hờ hững trong mắt Tông Như nhanh chóng rút đi, khẽ thở hổn hển, giữa tràn toát ra vẻ mệt mỏi khó thấy được. Trong lòng hơi cảm thán, mình vẫn quá yếu, chỉ loại Đạt Già Kim Thân sơ đẳng nhất này mà mình đã suýt nữa không chịu nổi rồi. Có điều vừa rồi vẫn là nguyện lực thật hữu dụng, nếu không nhờ nguyện lực sợ là trong thời gian ngắn không thể làm gì được Nhâm Nhị.
Hắn bay tới bên cạnh Tả Mạc, không nói một lời, nhắm mắt điều tức.
oOo
Trong chớp mắt, Nhâm gia tam lão đã bị giết hai, Từ Chính Uy sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Sợi máu quỷ dị kia là gì?
Trong lòng Từ Chính Uy úa lạnh, may quá, vừa rồi mình không giúp Nhâm gia tam lão. Theo thế cục trước mắt, Nhâm gia sắp xong đời rồi. Tuy rằng Nhâm Đại vẫn còn giằng co với kiếm tu trẻ tuổi kia song vẫn còn một người của đối phương chưa ra tay, ai hơn ai kém vừa nhìn là biết.
Đám người trẻ tuổi này thật quá mức lợi hại, không biết là ở đâu tới, ai nấy thâm sâu khôn lường. Bị kích thích, đầu óc Từ Chính Uy xoay chuyển rất nhanh, Nhâm gia bị hủy, hắn chẳng có chút đồng cảm, Nhâm gia vốn trước giờ ngang ngược, đã đắc tội với không ít người.
Chỉ không biết đám người trẻ tuổi này sẽ ở lại lâu dài hay chỉ đi ngang qua, nếu ở lại lâu, vậy sợ rằng kết cấu bên trong của Hư Linh thành sẽ lại thay đổi rồi!
Sống lâu ở Hư Linh thành, Từ Chính Uy hiểu, chỉ cần đừng náo động quá mức, Hư Linh phái sẽ không quản.
Trong lòng thầm hạ quyết tâm, nếu đối phương ở lại lâu vậy chắc chắn phải giữ quan hệ thật tốt với họ. Về phía Vân Các hắn không lo, với hiểu biết của hắn về ông chủ Vân Các, chắc chắn sẽ không ngu ngốc làm kẻ địch với đám người hung hãn lai lịch bất minh song thực lực cường đại này.
Ngay lúc Từ Chính Uy đang suy nghĩ, tình thế trong trận lại xảy ra biến hóa.
Trong mắt Vi Thắng lộ vẻ thất vọng tràn trề, nhẹ nhàng lắc đầu: "Đáng tiếc."
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, không một tiếng động, cây cỏ đang điên cuồng sinh trưởng trong Vô Không kiếm ý lập tức biến thành tro bụi, hóa thánh hư vô với tốc độ kinh người.
Khi kiếm ý lặng lẽ hư vô, phá hủy một điểm xanh lục cuối cùng.
Kiếm ý như kịch độc bắt đầu lan tràn dọc theo các sợi đằng cững cỏi, nơi nào nó đi qua, sợi đằng đều hóa thành hư vô. Nhâm Đại không kịp phát ra bất cứ âm thanh gì, không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì, hắn như bức tượng đất, bị kiếm ý cắn nuốt hóa thành hư vô ngay trước mắt mọi người.
Leng keng!
Một cái nhẫn rơi xuống mặt đất!
Cho dù đã chuẩn bị sẵn để kết giao, Từ Chính Uy vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Khuôn mặt đám hộ vệ và chưởng quỹ của Vân Các đều không còn chút máu, run như cầy sấy trong góc. Nhất là bọn họ nhìn thấy đám người này không coi ai ra gì quét dọn chiến trường, thu thập chiến lợi phẩm, môi họ cũng không khỏi run lên.
Thần thái tự nhiên như vậy, không phải hung đồ chui ra từng trong vô số mưa máu gió tanh, vậy tuyệt đối không làm được!
oOo
Khi Thương Vị Minh tỉnh lại bỗng phát hiện trên người mình không chút thương tổn, khuôn mặt dại ra. Còn khi hắn biết được Nhâm gia tam lão bị giết, đầu óc ông lên một tiếng, lập tức trống rỗng.
Tả Mạc không cho hắn thời gian để tiêu hóa, trực tiếp hỏi: "Nhâm gia ở đâu?"
Chiến lợi phẩm chiếm được trên người ba lão ít tới mức đáng thương, ngoài ba tấm ngọc giản ra, những thứ khác Tả Mạc đều nhìn không vừa mắt. Đánh một trận gian khổ như vậy không có thu hoạch sao được?
"Ở đảo mây họ Nhâm." Tâm thần bị chấn động kịch liệt, Thương Vị Minh vô thức đáp lại. Lời vừa ra khỏi miệng hắn bỗng tỉnh táo lại, mặt lập tức biến sắc!
Thật tàn nhẫn!
Từ Chính Uy trong lòng cũng thầm run rẩy, có điều hắn không kinh ngạc như Thương vị Minh. Chiến đấu sống chết như vậy, kết quả cuối cùng đều thường như vậy.
"Đảo mây họ Nhâm?" Hai mắt Tả Mạc sáng bừng, vôi vàng ỏi: "Lớn cỡ nào?"
"Hơn bốn vạn mẫu, gần năm vạn mẫu, đây là đảo cỡ trung đứng đầu ở gần đây!" Thương Vị Minh vội vàng đáp: "Vị trí của đảo mây họ Nhâm rất tốt, tơ tằm lưu vân do đảo này sản xuất khá nổi tiếng ở vùng này!"
Nước bọt Tả Mạc chảy thẳng xuống đất!
Hơn bốn vạn mẫu, vậy cũng là hơn bốn vạn tinh thạch cấp ba đấy!
Tả Mạc vốn cần địa điểm đóng quân, giờ lập tức kích động!
"Đi đi đi! Giờ ra đó xem một chút!
oOo
Đảo mây họ Nhâm cách đảo lớn khoảng hai giờ bay. Tả Mạc dứt khoát mang theo thuyền Hắc Quy, cùng bay về phía đảo mây họ Nhâm.
Khi bay đến đảo mây họ Nhâm mới phát hiện nó khác với những đảo mây khác đôi chút. Trên không trung của nó trôi nổi rất nhiều đám mây, những áng mây này gần như bao phủ toàn bộ đảo mây lại, mọi thứ bên trong đều không thấy được.
Tả Mạc thấy thú vị bèn muốn tới gần xem thử.
Vừa tới gần, những áng mây này như bị kích thích, rung chuyển kịch liệt. Trong chớp mắt, những đám mây vốn trắng như bông giờ lại đột nhiên đen kịt như mực!
Xẹt xẹt xẹt!
Trong đám mây đen kịt, từng luồng điên lượn lờ uốn éo, thi thoảng lại lấp lóe ánh sáng, tiếng sấm nặng nề mơ hồ truyền ra trong mây đen dầy đặc.
Tả Mạc giật nảy mình, Minh Hư Dực vội vàng phát động, thoát khỏi vị trí vừa rồi.
Ầm!
Một đạo sấm sét lớn cỡ miệng chén lướt qua vị trí vừa rồi của hắn, chiếu rọi khuôn mặt trắng bệch của Tả Mạc.
Nếu bị đạo sấm sét lớn như vậy bắn trúng, vậy cái mạng của mình chắc chắn tiêu tan hơn nửa.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người đều trở nên căng thẳng, ngay cả sắc mặt Công Tôn Sai cũng có phần khó coi. Tấn công một hòn đảo mây như vậy sẽ phải trả giá cực lớn.
Thương Vị Minh vội vàng nhắc nhở: "Ông chủ, dùng thẻ bài của đảo!" Tìm được đường sống trong chỗ chết từ tay Nhâm gia, hắn vô cùng cảm kích Tả Mạc. Hắn biết, nếu thực sự rơi vào tay Nhâm Tịnh, vậy chắc chắn sẽ sống không bằng chết. Cũng bởi vì trong lòng cảm kích nên hắn mới tận tâm tận lực giúp đỡ.
"Thẻ bài của đảo?" Tả Mạc sứng sốt, lại chợt nhớ tới trong đống chiến lợi phẩm quả thực có ngọc bài, vội vàng lấy ra.
Trên ngọc bài khắc một áng mây, phía sau là phù văn dày đặc.
Tâm thần Tả Mạc đảo qua thẻ bài, lập tức hiểu rõ. Thẻ bài này chuyên dùng để khống chế phù trận trên đảo mây, chỉ thầy Tả Mạc thầm vận linh lực, miệng hét lớn một tiếng: "Mở!"
Thẻ bài trong tay bỗng bắn ra một luồng sáng, chìm vào tầng mây dày đặc kia.
Tầng mây vừa rồi còn sấm sét cuồn cuộn lập tức yên tĩnh lại, mây đen lại hóa thành trắng, tầng mây dồn sang hai bên, trước mắt mọi người xuất hiện một con đường lớn.
Tả Mạc vô cùng vui sướng, bay xuống trước tiên, những người khác thấy thế cũng vội đuổi theo.
Đám người Tả Mạc tới khiến đảo mây họ Nhâm rối loạn một hồi. Có điều khi Thương Vị Minh lớn tiếng tuyên bố Nhâm gia tam lão đã chết, đảo mây họ Nhâm dổi chút, những người này ngược lại lại bình tĩnh xuống. Đa số họ là công nhân được thuê chứ không phải người hầu trong nhà, chẳng qua chỉ là đổi ông chủ mà thôi, nếu ông chủ này không tốt, cùng lắm thì họ rời đi.
"Đại nhân, từ nay về sau chúng ta sẽ ở đây à?" Lôi bằng ấp úng hỏi.
"Sao? Không thích à?"
"Thích chứ! Thích quá chứ!" Lôi bằng xoa xoa tay, mặt đầy vẻ hưng phấn: "Ngày nào cũng chết nghẹn trong thuyền, bọn thuộc hạ cũng sắt ngột chết rồi! Ở lại đây càng hay..."
Mọi người đều vô cùng vui vẻ, bọn họ có địa bàn mới rồi!
Đám người hiếu chiến này vô cùng khao khát địa bàn, chẳng khác nào khát vọng của nam nhân với nữ nhân. Tòa thành ở Tiểu Sơn giới lúc trước cũng từng khiến họ vô cùng lưu luyến, sau này phiêu bạt khắp nơi, chém giết không ngừng. Giờ vất vả lắm mới có nơi cư trú, trong lòng bọn kích động ra sao, nghĩ là hiểu!
Không cần Tả Mạc nói gì, đám người này lập tức tung tay tung chân, chạy như điên khắp nơi.
Tả Mạc ngẩng đầu, trời quang mây tạnh, không khỏi lấy làm kỳ. Từ ngoài nhìn vào trong đảo mây, mây trắng cuồn cuộn, không thấy được gì. Song từ trong đảo mây nhìn ra lại không có chút gì che chắn.
Quả nhiên là một chỗ tốt!
Tả Mạc vô cùng đắc ý!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui