Sau khi trận chiến ở Quy đảo thu được thắng lợi, mẹ trẻ không hề do dự, lập tức ra lệnh tấn công Điền Gia. Chiến bộ của Điền gia đã tổn thất hầu như không còn, nào phải đối thủ của Chu Tước doanh, nhanh chóng sụp đổ. Ngay cả lão gia tử Điền gia đang bế quan hy vọng đột phá nguyên anh cũng không thể không ra tay, cứu vớt tình thế nguy hiểm.
Song lúc này đám người Tả Mạc đã trở về, cao thủ đều xuất trận, Điền lão gia tử cho dù tu vi kim đan tam trọng thiên cũng chẳng chống lại được đám người Tả Mạc quần ẩu, đi
Chiến tranh xảy ra giữa Quy đảo và Điền gia khiế cho Hư Linh thành khiếp sợ. Điền gia nhanh chóng bị diệt khiến rất nhiều người kinh hãi, nhất là đám thương gia vốn cùng Điền gia nhắm tới Quy đảo, ai nấy đều kinh sợ khó hiểu, rất nhiều người thậm chí bỏ chạy khỏi Hư Linh thành suốt đêm.
Tiếp tục im lặng là thái độ của Hư Linh thành, chuyện lớn như vậy song Hư Linh phái không ngờ lại không có động tĩnh gì, như không hay không biết.
Tiếp nhận địa bàn và linh điền của Điền gia, Quy đảo nhanh chóng nhảy lên thành thế lực lớn thứ hai ở Hư Linh thành, trong thời gian ngắn, thanh thế như mặt trời giữa trưa.
Sau đó một tin tức truyền ra càng khiến thanh thế Quy đảo thêm vang dội.
Có người phát hiện xương cốt của Viên Tín.
Viên Tín bị phát hiện ở một hòn đảo hoang, nhục thân của hắn đã bị mai một, chỉ còn xương trắng dày đặc, nếu không phải có vật tùy thân chứng minh hắn chính là Viên Tĩn, chẳng ai liên tưởng được đống xương trắng đó với cao thủ bài danh trước một trăm ở Vân Hải giới.
Viên Tín tử trận, Ninh Nhất cùng Cố Minh Công không rõ tung tích.
Đám thương gia ở Hư Linh thành rơi vào nỗi kinh sợ trước giờ chưa từng có, những thương gia có thể thoát khoi Hư Linh thành đều bỏ trốn mất dạng, những thương gia còn lại vì đủ loại nguyên nhâ, không cách nào rời khỏi Hư Linh thành. Tin tức này như một cái bùa đòi mạng, khiến bọn hắn ban đêm cũng không dám năm mơ.
Hư Linh thành lập tức hỗn loạn.
oOo
Toàn bộ Quy đảo chìm trong cảnh vui sướng.
Trận chiến này tuy rằng vô cùng mạo hiểm song cuối cùng vẫn đạt được thắng lợi. Từ ngày hôm qua trở đi, mọi người luôn thanh lý chiến lợi phẩm, ai nấy vui mừng ra mặt.
Thu hoạch lần này phong phú vượt xa bất cứ dự đoán nào. Tài sản của Điền gia cực kỳ sung túc, quả không hổ danh gia tộc có lịch sử lâu đời, khiến Tả Mạc thấy mà hoa cả mắt, nước dãi chảy ròng ròng, lúc này hắn mới biết, bản thân mình đa coi thường những gia tộc ban địa này rồi.
Chỉ riêng tinh thạch đã có ba mươi sáu viên cấp sáu, các loại pháp bảo khác nhiều vô số kể, pháp bảo cấp sáu cũng có hai món. Ngoại trừ Hạo Quang Bảo Kinh ra không ngờ còn có một món linh thực pháp bảo cấp sáu rất hiếm thấy, Địa Linh Tái Vật thạch. Địa Linh Tái Vật thạch cướp được từ trên người Điền lão gia ử, viên đá này không biết do vật gì luyện chế thành, có thể không ngừng tỏa ra linh lực, thấm nhuần vạn vật, có thể xưng kỳ bảo!
Ngay cả Tả Mạc cũng chưa từng thấy qua pháp bảo thần diệu như vậy.
Pháp bảo cấp bốn cũng không ít, song đã khó lọt mắt Tả Mạc, hắn dứt khoát đem chúng tới làm phần thưởng cho những đội viên có chiến công lớn.
Con số lớn nhất là linh điền, linh quáng cua Điền gia!
Điền gia lấy linh thực mà lập nghiệp, linh điền cực nhiều, ngay cả Hư Linh phái cũng chẳng bằng được. Hơn nữa Điền gia còn có nhiều linh thực phu nhất, đám Linh thực phu này sớm đã được Điền gia vừa đám vừa xoa, ký giấy bán mình, giờ Điền gia chiến bại, họ cũng trơ thành chiến lợi phẩm cho Tả Mạc.
Có điều Tả Mạc cũng không định tiết lộ phù trận linh điền trên Quy đảo a ngoài, hắn không phải thằng ngốc, biết rõ hình thức linh thực phá vỡ truyền thống này nếu tiết lộ ra ngoài chắc chắn sẽ vô cùng phiền phức. Khi hắn còn chưa đủ cường đại, vậy chi có một kết quả.
Có đông đảo linh thực phu như vậy, hắn cũng chẳng cần phai lo lắng, chỉ cần phái vài người giám sát họ là được.
Đây mới đúng là gà mái không ngừng đẻ ra trứng vàng.
"Đảo chủ quả nhiên thủ đoạn cao cường!"
Ngoài đảo, tiếng Liêu Kỳ Xương vang từ xa lại.
Tả Mạc bay lên trời, đi ra ngoài đón, chỉ thấy Liêu Kỳ Xương cùng Từ Chính Uy hai người dắt tay đi tới, vội vàng chắp tay làm lễ: "Liêu tiên sinh, Từ lão. Hai người vẫn khỏe chứ!"
Từ Chính uy vội vàng trả lễ, trong giọng nói còn kèm theo chutts kính nể: "Đảo chủ. đã lâu không gặp!"
Nếu nói lúc trước hắn chẳng qua chỉ kinh sợ thực lực cá nhân của đám Tả Mạc, vậy hiện giờ lại là thực sự tôn kính từ đáy lòng. Điền gia to lớn như vậy mà chỉ trong chớp mắt đã tan thành tro bụi, thực lực cua Quy đảo thật quá đáng sợ!
Liêu Kỳ Xuơng cười ha hả nói: "Trận chiến này cua đảo chủ, quỷ thần khó tính, là trận đánh kinh điểm trong vài năm gần đây đó!"
"Cái này cũng chi là may mắn! May mắn mà thôi!" Tả mạc giả vờ khiêm tốn hai câu, trong lòng vẫn có vài phần đắc ý.
Liêu Kỳ Xương lắc đầu nói: "May mắn? Những lời này của đảo chủ không đúng rồi! Ai có thể dựa vào may mắn mà diệt nổi Điền gia? Cái này cần phải là người cực kỳ quyết đoán, thủ đoạn cao minh mới có thể làm được! Ngay cả bảng chiến bộ cũng không ngồi lên được, xếp hạng ba mươi hai, ngay cả chiến bộ Hư Linh cũng không được xếp hạng đấy.Cái tên Quy đảo này xem ra sắp truyền khắp Vân Hải giới rồi!"
Tả Mạc tuy muốn giả bộ mười phần khiêm tốn, nhưng vẫn chẳng nhịn nổi, mặt mày rạng rỡ, chẳng khác nào sắc mặt của tiểu nhân đắc chí.
Có điều hắn cũng không choáng váng đầu óc, miệng vội vàng nói: "Chuyện đó cũng chẳng tính là gì, chẳng tính là gì, hai vị lần này tới đây, chẳng hay..."
Chỉ thấy Liêu Kỳ Xương mỉm cười nói: "Lần này tại hạ tới là vì ba chuyện."
Tả Mạc ngạc nhiên hỏi lại: "Chẳng hay là ba chuyệngì?"
"Chuyện thứ nhất là tới chúc mừng đảo chủ đại thắng!"
Khuôn mặt Tả Mạc chẳng chút rung động, hỏi tiếp: "Đa tạ Liêu tiên sinh, vậy chuyện thứ hai là?"
"Chuyện thứ hai là về Thanh Cương. Lần trước đảo chủ đề cập tới Thanh Cương, tại hạ vãn luôn nhớ kỹ, tìm kiếm khắp nơi, gần đây cuối cùng cũng tìm ra, để không làm lỡ chuyện lớn của đảo chủ nên thay đảo chủ đưa tới." Liêu Kỳ Xương nói xong bèn lấy ra một cái bình lưu ly nhỏ, chỉ thấy trong bình có một áng không khí như mây mà không phải mây như sương mà chẳng phải xương, có màu xanh, đang từ từ lưu động.
Quả nhiên là Thanh Cương!
Khuôn mặt Tả Mạc lộ vẻ vui mừng. Tử Ngọ ThanH Cương trận trên đảo chỉ thiếu Thanh Cương là có thể đạt tới hoàn mỹ, lần chiến đấu này, uy lực của Tử Ngọ Thanh Cương trận cũng biểu hiện ra, nếu không nhờ Tử Ngọ Thanh Cươg Trận, chỉ dựa vào Âm Dương Lôi Vân trận, sợ là đã sớm bị người ta phá trận, giết vào trong đảo.
"Không biết Thanh Cương này bán giá bao nhiêu?" Tả Mạc hai mắt sáng quắc.
Liêu Kỳ Xương mỉm cười: "Vật này tuy rằng khó tìm nhưng giá cả lại chẳng phải cao, bình Thanh Cương này xin tặng cho đảo chur, cứ tính là hạ lễ của tại hạ, chúc mừng đảo chủ đại thắng."
Nói xong, hắn nhẹ nhàng đưa bình lưu ly qua.
Tả Mạc một tay tiếp lấy, bộp một tiếng biến mất không thấy đâu, khuôn mặt chẳng chút xấu hổ: "Vậy phải đa tạ Liêu huynh ồi."
Liêu Kỳ Xương mỉm cười: "Cái bình là Lưu Ly Tịnh Quang bình, cũng là một bình thu đồ không tồi, có thể thu lấy các loại kỳ trân mây mù lưu quang, rất thích hợp, cũng xin tặng cho đảo chủ!"
"Đa tạ Liêu huynh!" Lần này Tả Mạc ngược lại lại có vài phần ngưỡng mộ, cái khác không nói, chỉ riêng khí độ xuất thủ đó đã không phải người thường có thể làm nổi.
"Vậy chẳng hay chuyện thứ ba là?" Tả Mạc chủ động hoi, hắn cũng hiểu người ta chắc chắn sẽ không phải không có chuyện gì mà tự nhiên đem tặng pháp bảo, nói vậy chuyện thứ ba chắc chắn có việc nhờ vả. Chỉ cần khôg phải chuyện quá khó, hắn sẽ đáp ứng đối phương.
"Chuyện thứ ba này là tại hạ muốn nhờ đảo chủ một việc." Liêu Kỳ Xương chậm rãi nói.
"Nhờ việc? Nhờ việc gì?" Tả Mạc có phần khó hiểu.
Liêu Kỳ Xương khẽ thở dài: "Lúc trước tại hạ nghe nói một ít thươg gia hợp mưu với Điền gia tính kế quý đảo, trong lòng cũng biết không ôn. Song người nho lời nhẹ, bọn họ chẳng chịu nghe lọt tai lời khuyên của tại hạ. Đảo chủ đại thắng, bọn họ hoảng sợ, ngày không dám làm, đêm chẳngd ám ngủ. Vốn thấy chuyện này tại hạ cũng không định nhúng ta, đã làm thì phải chịu. Thế nhưng bọn họ ít nhiều vẫn có chút liên quan tới tạ hạ, ngày đêm thỉnh cầu, tại hạ trong lòng thực bất nhẫn, nên đành da mặt dày tới đây cầu tình đảo chủ, mong đảo chủ thả cho họ một cơ hội sống!"
Sắc mặt Tả Mạc lập tức âm trầm hẳn xuống, hắn không ngờ Liêu Kỳ Xương lại tới cầu tình thay cho đám người đó.
Đám thương gia đó ngay từ đầu đã theo chân Điền gia, liên hợp chèn ép hắn, hắn mở ban tu luyện, bọn họ cũng dùng thế cản trở, lấy thế ép người. Sau này thuê ba người Ninh Nhất Viên Tín, bọn họ cũng có phần.
Từ trước tới giờ Tả Mạc vốn chẳng phải kẻ khoan dug độ lượng gì, ngược lại, hắn là có ân báo ân, có thù báo thù! Ngay từ đầu đã thầm ghi nhớ trong lòng, chờ xong việc mới tính sổ sau!
Liêu Kỳ Xương không ngờ lại tới cầu tình cho đám người này!
Liêu Kỳ Xương cũng biết lời thỉnh cầu này đúng là làm khó người, tuy rằng trận chiến giữa Ninh Nhất và đám người Quy đảo luôn chìm trong mê hoặc, nhưng Viên Tín tử trận cũng đủ thấy hung hiểm trong đó! Không ai dễ dàng buông tha kẻ địch thiếu chút nữa đoạt mạng sống của mình!
"Bọn họ cũng đang rraats hối hận, tự biết tội này khó thoát, chuyện gia sản mỗi người đều nguyện giao cho đảo chủ xử lý, mặt khác, mười viên tinh thạch cấp sáu này kihs mong đảo chủ vui lòng nhận cho. Bọn họ chỉ hy vọng có thể giữ lại đôi chút nguyên khí cho gia tộc, mong đảo thủ chừa cho một lối thoát!" Liêu Kỳ Xương lấy từ trong lòng ra một cái túi, đưa cho Tả Mạc.
Tả Mạc sắc mặt hơi cứng lại, có điều cũng không nhận tinh thạch ngay mà nhìn Liêu Kỳ Xương nói: "Kẻ khơi mào chuyện lần này cần phải tự chịu trách nhiệm."
Liêu Kỳ Xương biết Tả Mạc nói vậy chẳng khác nào phán tử hình cho những kẻ đó. Các gia tộc kia vì bảo toàn đại cục nhất định sẽ đem đầu những kẻ này đưa tới Quy đảo, dùng chúng để dập bớt lửa giận của Quy đảo.
Hắn dứt khoát gật đầu nói: "Được."
Tả Mạc lúc này mới nhận lấy tinh thạch, nói: "Lần này coi như nể mặt Liêu huynh, thả cho ho một đường sống, nếu ngày sau họ còn có ý xấu, vậy đừng trách tại hạ không khách khí!"
"Cái đó thì tất nhiên thôi!" Liêu Kỳ Xương mỉm cười như trút được gánh nặng, hắn vốn cũng chẳng định tiếp khối khoai lang nóng này, song thực sự bị dây dưa tới mức chẳng còn cách nào nên mới đành đến đây. Có điều lần này đám phán thành công hắn cũng thu được chỗ tốt lớn, danh vọng của hắn trong đám thương gia chắc chắn sẽ tăng cao, không ai bằng được.
Trong lòng Tả Mạc cũng có phần thoa mãn, mười viên tinh thạch cấp sáu đó không khác gì một khoản trời cho, hơn nữa xử tử đám khơi mào kia cũng có thể chấn nhiếp thương gia ở Hư Linh thành.
Đây là kết quả tốt nhất.
Vừa nuốt trọn Điền gia, căn cơ Quy đao còn chưa ổn. Tuy không biết vì sao lần này Hư Linh phái chẳng chút động tĩnh gì, song đối phương chắc chắn đang âm thầm quan sát bọn họ. Làm khó dễ những thương gia nho đó không khó, nhưng bốn mặt đều có địch, đối với đám Tả Mạc mới chỉ tới thành Hư Linh, làm vậy thật thiếu sáng suốt.
Đấu đá lung tung liên tục chỉ là hành vi của kẻ lỗ mãng, gian xảo như Tả Mạc sao lại làm chuyện lỗ vốn như thế được?
Nếu đối phương đã đưa thang cho hắn xuống để biểu thị lòng kính nể, Tả Mạc tất nhiên cũng thuận theo, mừng rỡ xuống thang.
Im lặng phát tài mới thực sự là đạo lý!
Khối thịt béo Điền gia đó cũng chẳng phải chỉ một lúc là tiêu hóa xong.