Thế Giới Tu Chân

Tả Mạc chậm rãi bay lên khỏi mặt đầy, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lợi hại như kiếm tạo nên áp lực khiến người ta hít thở không thông.
Sắc mặt mọi người trắng bệch, vô thức ngẩng đầu nhìn Tả Mạc, ánh mắt đầy sợ hãi mờ mịt.
“Ai lui về sau, giết! Ai kháng lệnh, giết! Ai nhiễu loạn nhân tâm, giết!”
Ba chữ giết giống như một dòng nước lạnh chảy khắp thành Thái An. Ánh mắt mọi người đầy sợ hãi nhìn thân ảnh hơi gầy đang đứng trên bầu trời kia.
“Nắm chặt ma binh trong tay, chiến đấu tiếp theo còn khốc liệt hơn thế, càng kịch liệt sẽ càng có nhiều người chết.”
Giọng Tả Mạc đầy lãnh đạm, hắn không an ủi mọi người mà đối xử như với thuộc hạ của mình, chỉ nhắc nhở rằng chiến đấu chỉ mới bắt đầu, sau đó sẽ càng thêm kịch liệt. Nhưng không biết vì sao, lời hắn nói tựa như mang theo một sức mạnh nào đó làm lòng người đang xao động, vẻ sợ hãi trên mặt giảm đi không ít.
Trong mắt họ, Tiếu Ma Qua bình tĩnh thong dong không có chút kinh hoảng thất thố, không chút sợ hãi. Tâm thần mọi người vừa bị làm cho khiếp sợ liền tìm được chỗ dựa, dần bình tĩnh lại.
“Vừa rồi chúng ta đã giết chết ba ngàn Minh phỉ.”
Mọi người lại loạn lên, rất nhiều người cảm thấy sửng sốt, một số gia hỏa gan lớn lại cảm thấy vô cùng hưng phấn! Ba ngàn! Minh phỉ tổng cộng có hai vạn người, tổn thất ba ngàn người đối với Minh phỉ có thể coi như là động tới gân cốt rồi.
“Bọn họ sẽ sợ hãi, sẽ khủng hoảng, sẽ phẫn nộ, công kích tiếp theo sẽ càng thêm mãnh liệt.” Giọng Tả Mạc vừa bình thản vừa lạnh lùng.
Càng ngày càng nhiều người hiểu ra, ánh mắt bọn họ từng chút một sáng lên, sự sợ hãi được thay bằng hưng phấn, vẻ mặt đầy kích động. Đột nhiên bọn họ phát hiện ra, Minh phỉ cũng là con người bằng xương bằng thịt!
Bỗng bọn họ cảm thấy thắng lợi cũng không phải là thứ gì đó quá xa xỉ.
Vài lần như thế nữa chẳng phải Minh phỉ sẽ xong đời sao?
Một lần nữa mọi người lại nhìn thấy được hi vọng, vẻ mặt đầy kích động.
“Kiên trì chiến đấu, chúng ta sẽ thắng!”
Tả Mạc không dõng dạc, không bi tráng kêu gào, giọng hắn đầy bình tĩnh nhưng tràn ngập lòng tin vang vọng khắp thành Thái An.
Một lần nữa mọi người yên lặng lại, không tự chủ mà nắm chặt ma binh trong tay, ánh mắt mỗi người đều trở nên sáng ngời, tràn ngập hi vọng.
-----------------------------
Ánh mắt Minh Huy đầy âm trầm.
Lời nói của Tả Mạc hắn nghe thấy hết và hắn cũng không định tiếp tục phát động công kích. Trên mặt những Minh phỉ khác lộ ra vẻ hồi hộp, vừa đối mặt mà ba ngàn người không ai có thể trốn thoát, chuyện như vậy là lần đầu tiên bọn họ gặp phải.
Vừa rồi công kích phô thiên cái địa như dời nút lấp biển, ngay cả mặt trời cũng buồn bã thất sắc. Sơn dương trong mắt Minh phỉ đột nhiên lộ ra nanh vuốt, nhất thời chấn nhiếp bọn họ.
“Người này chắc hẳn là Tiếu Ma Qua, quả nhiên là kẻ có dũng có mưu.” Ánh mắt Minh Huy nhìn vào nghịch long trảo trên lưng Tả Mạc, con ngươi không khỏi co rút lại.
Trên mặt Minh Vũ Vi cũng lộ ra vẻ khiếp sợ nhưng nàng để ý tới không phải nghịch long trảo trên lưng Tả Mạc mà là những lời hắn nói. Nghe những lời nói vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh của Tả Mạc, tận mắt nhìn thấy đám người kia từ trong kinh hoảng dần bình tĩnh lại, ý chí chiến đấu tựa hồ so với trước còn mạnh hơn mấy phần.
Cảnh tượng dễ dàng phá vỡ cũng không xuất hiện như trong dự đoán.
Đúng là một nhân vật lợi hại!
“Chiến trận bọn họ bố trí có rất nhiều chỗ độc đáo.” Minh Vũ Vi đầy ngưng trọng nói. Nàng là chiến tướng xuất sắc nhất của Minh phỉ, phán đoán của nàng xưa nay luôn được Minh Huy coi trọng.
Lúc này mọi người mới chú ý tới, chiến trận phía dưới tựa như những khối chắp vá.
Bọn họ đều là hạng người thân kinh bách chiến, lúc trước nhất thời không nhìn kĩ, bây giờ được Minh Vũ Vi nhắc nhở nên xem lại lập tức phát hiện ra được chỗ huyền diệu trong đó.
“Tiếu Ma Qua quả nhiên rất xảo trá!”
Trong tiếng tán thưởng thỉnh thoảng còn kèm theo những tiếng hít thở dồn dập.
Minh phỉ đứng từ trên cao nhìn xuống, bố trí phía dưới bọn họ nhìn rất rõ. Lúc này họ mới chú ý tới, Tiếu Ma Qua đã tốn rất nhiều tâm trí vào việc bố trí chiến trận.
Chiến trận chi chít dày đặc tựa như một con nhím. Bất luận bọn họ tấn công từ góc độ nào đều sẽ phải đối mặt với ít nhất hai mươi chiến trận công kích đánh trả.
Do đối phương không phải là chiến bộ nên không có chiến tướng tổng hợp chiến lực, nhưng hai vạn người trở lên đồng thời công kích cũng đủ để cho bất kì gã chiến tướng nào cũng cảm thấy đau đầu.
Chiến thuật biển người!
Trong đầu mọi người đều hiện lên bốn chữ này, chúng tướng hai mặt nhìn nhau không biết phải làm như nào cho đúng. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải tình huống như này, nhưng kinh nghiệm từ quá khứ nói cho họ biết, người có nhiều đến mấy khi đối diện với chiến bộ tinh nhuệ cũng đều giống như sơn dương đợi làm thịt. Chỉ cần bọn họ cố gắng giảm bớt tổn thương, tấn công trực diện vào mặt đối phương thì đám ô hợp này lập tức sẽ sụp đổ, sau đó rất nhanh cục diện sẽ bị phá.
Thế nhưng cảnh tượng trước mặt so với bất cứ kinh nghiệm nào trước đây của họ đều không giống nhau.
Bọn họ đã mất ba ngàn người nhưng đối phương cũng mất bảy tám ngàn người, theo lý thuyết thì đối phương hẳn phải sớm sụp đổ trước mới đúng!
Nhưng đối phương không sụp đổ, thủ đoạn tàn nhẫn quyết đoán của Tiếu Ma Qua không những chấn nhiếp được dân chúng thành Thái An mà còn khiến Minh phỉ cảm thấy khiếp sợ. Càng khiến họ không ngờ tới chính là dân chúng thành Thái An lại vì mấy câu nói bâng quơ của Tiếu Ma Qua mà vực lại tinh thần.
Từ khi nào những người thường này lại có tố chất tâm lý bình tĩnh đáng sợ như vậy chứ?
Tuy Minh phỉ chém giết thành thần nhưng cũng không thể lý giải nổi cảnh tượng trước mắt!
Sau đó được Minh Vũ Vi chỉ ra huyền diệu trong cách bố trí của đối phương khiến mọi người càng thêm dè chừng và sợ hãi Tiếu Ma Qua thâm sâu khó lường kia.
“Có cách gì không?” Minh Huy trầm giọng hỏi. Hắn biết muội muội của mình rất thông minh, bình thường ở phương diện chiến trận cũng rất được nể trọng.
Minh Vũ Vi nhìn chằm chằm vào chiến trận khổng lồ phía dưới, không nói gì.
Tất cả mọi người đều biết rõ nàng đang suy nghĩ cách phá giải, sợ làm kinh động đến nàng nên không ai dám to tiếng.
Một lúc lâu sau, hai mắt nàng sáng rực lên, miệng nói: “Quần chiến trận này quả nhiên có chỗ độc đáo, nhưng cũng không phải là không thể phá được!”
Tinh thần mọi người đều rung lên, vểnh tai nghe.
“Nhân số bọn họ tuy nhiều nhưng không phải là chiến bộ chính thức, không có phối hợp nên không thể chiến đấu lâu dài được. Chúng ta chỉ cần dùng tiểu cổ chiến bộ, không ngừng ở phía ngoài tuần tra, hư hư thực thực, tiêu hao sức mạnh của họ, thời gian dài bọn họ sẽ không kiên trì nổi. Đến lúc đối phương đã nhũn ra thì chúng ta sẽ cắm thẳng vào hạch tâm của họ. Chỉ cần bắt được Tiếu Ma Qua thì bọn họ sẽ tự động sụp đổ!”
“Có đạo lý!”
“Không tồi không tồi! Chúng ta dùng liền đi, bọn họ đánh cũng không được, không đánh cũng không được, khẳng định là sẽ tức tới thổ huyết!”
“Biện pháp hay!”
Chúng tướng đồng loạt tán thưởng, Minh Huy cũng tỏ vẻ vui mừng. Kế hoạch này của Minh Vũ Vi chỉ thẳng vào yếu điểm của đối phương, chiến thuật biển người tuy uy lực rất cường đại nhưng đối phương đều là những người dân bình thường nên nhược điểm kia là không cách nào thay đổi được.
“Được! Cứ làm thế đi!” Minh Huy ra lệnh.
Chúng tướng nóng lòng muốn thử.
----------------------------
Nhìn đối phương giống như cá chạch, vừa đụng là chạy, ven theo phía ngoài của quần trận không ngừng quấy rầy tới lui tuần tra, còn công kích từ trong chiến trận bay ra không ngừng thất bại, sắc mặt nhiều người đã trở nên cực kém.
“Minh phỉ quả nhiên không phải hạng người tầm thường!” Sắc mặt Tín công chúa rất kém.
Trên mặt Hà công chúa cũng hiện lên chút ưu phiền: “Bọn họ đang tiêu hao sức mạnh của chúng ta.”
Không riêng gì các nàng, cơ hồ tất cả mọi người đều có thể nhận ra được ý đồ của Minh phỉ. Thế nhưng nhìn ra thì cũng vô dụng, không ai có biện pháp gì tốt cả. Minh phỉ nhìn ra được nhược điểm của bọn họ, ý đồ công kích không chút che giấu.
Ánh mắt mọi người vô thức lại nhìn về phía Tả Mạc cách đó không xa.
Khi nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh của Tiếu Ma Qua, tâm tình bọn họ không biết vì sao lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hắn nhất định có biện pháp!
Không hẹn mà gặp, trong lòng rất nhiều người đồng thời có ý nghĩ này.
-----------------------------
“Cứ tiếp tục thế này là không ổn!” Chu Khả đứng cạnh Tả Mạc nhịn không được nói. Trên mặt mọi người không khỏi hiện lên vẻ phiền muộn, nếu cứ thế này, chiến trận bên ngoài sẽ không thể kiên trì được, rất có khả năng sụp đổ.
Một khi bắt đầu sụp đổ thì sẽ rất nhanh dẫn tới toàn quân sụp đổ.
Nếu là chiến bộ đã trải qua huấn luyện, lúc này hoàn toàn có thể thay phiên nhưng trước mặt chỉ là một đám gà mờ được huấn luyện có hai ngày, dưới tình huống khẩn trương thế này mà thay phiên lập tức sẽ tạo nên một trận hỗn loạn.
Nhưng lúc này nếu không thay phiên thì sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian.
Tả Mạc gật đầu, không nói gì, hắn xoay người ra lệnh cho Miêu Quân.
Rất nhanh, chiến trận bên ngoài chậm rãi lui về sau, còn chiến trận bên trong thì chậm rãi tiến về phía trước.
Với những chiến bộ đã trải qua huấn luyện thì việc đổi trận cũng không phải chuyện đơn giản gì, còn đối với những người dân bình thường chỉ huấn luyện hai ngày thì điều đó không hiện thực cho lắm.
Sự hỗn loạn lặng lẽ lan ra.
Minh phỉ nhạy cảm nắm bắt được cơ hội, bọn họ gào thét lao xuống, tiếng rít gào vang vọng không trung, sát ý phô thiên cái địa ầm ầm đánh tới!
Chiến trận bên ngoài nhất thời càng thêm hoảng loạn.
Hoảng loạn lan tràn, vốn quần chiến trận đã không vững chắc giờ càng thêm hỗn loạn.
Đúng vào lúc này, mắt vị chiến tướng Minh phỉ sáng ngời, tim đập như trống trận! Hắn để ý thấy, không biết từ khi nào, một lộ tuyến công kích như ẩn như hiện hiện ra trước mắt hắn.
Mục tiêu của lộ tuyến công kích kia chính là Tiếu Ma Qua! Trong đám người xung quanh Tiếu Ma Qua có cả mấy vị công chúa!
Hắn hưng phấn đến mức nín thở, ông trời đã rủ lòng thương ban tặng cho hắn một cơ hội tuyệt vời!
Chỉ cần bắt được đám người này thì chiến đấu sẽ kết thúc!
Một khối thịt mỡ béo ngậy đang được đặt trước mặt hắn, nếu có thể ăn được thì công lao của hắn tuyệt đối xếp hàng đầu trong trận chiến này!
Ánh mắt hắn rực lửa!
Không nói hai lời, hắn hạ lệnh: “Hướng kia xông tới!”
Không hổ là chiến bộ tinh nhuệ, nghe vậy không chút do dự liền tấn công vào chỗ chiến tướng đã chỉ!
Khi Minh phỉ xông tới nhất thời làm những người dân kia không dám tấn công, sợ ném chuột vỡ bình. Mà dân chúng sao có thể là đối thủ của đám Minh phỉ như sói như hổ này chứ?
Huyết nhục tung tóe, tiếng kêu rên vang lên!
Chiến bộ này của Minh phỉ tựa như một thanh đao sắc bén nóng hổi, xoẹt qua một lượt nhất thời tiến thẳng về chỗ Tiếu Ma Qua!
Trên bầu trời hai mắt Minh Huy bỗng rực sáng, trên mặt hiện lên vẻ phấn khích, chỉ vào sơ hở càng ngày càng lớn kia, quát lên: “Toàn quân tấn công!”
Minh phỉ đã sớm không thể kiềm chế được nữa, ầm ầm tuân mệnh!
Sát ý tràn ngập!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui