“Ồ.” Một vị ma tộc với thân hình cao to bỗng xoay người lại, trên gương mặt gầy hai gò má màu đỏ nhô cao trông như hai chiếc lưỡi liềm vậy. Con ngươi màu lam nhạt hơi hơi nheo lại, hắn ngồi trên một chiếc vương tọa được điêu khắc một cách hoa mỹ.
Môi hắn nở nụ cười nhưng không ai có thể thấy được chút cảm xúc nào bên trong nụ cười đó.
“Huyền Không tự thật sự chẳng đáng một xu. Đến bây giờ vẫn chạm tới được ngưỡng cửa của thần lực, vậy mà còn muốn đánh nhau với chúng ta. Chẳng lẽ một ngàn năm qua tu giả đã xuống dốc thê thảm vậy sao?”
Điệu cười của hắn càng thêm mỉa mai, giọng thì đầy lạnh lẽo.
“Có lẽ bởi bọn họ là người chiến thắng.” Một giọng nói khác từ trong góc truyền tới, người nói được bao phủ bởi một lớp giáp dày và nặng, vóc người hắn rất lực lưỡng, trên trán có một chiếc sừng tê giác, vẻ mặt đầy uy nghiêm, giọng nói hồn hậu trầm thấp.
“Không còn cách nào khác, chúng ta là người thất bại mà, ngươi thất bại luôn nghĩ ra trăm ngàn cách để cướp lại những gì đã bị mất.”
Một vị thiếu niên ma tộc nửa nằm nửa ngồi giữa không trung tiếp lời, chỉ là vẻ mặt hắn như không để ý tới, vừa nói vừa nếm một quả nho màu đỏ vào trong miệng, vô cùng tự đắc, trong miệng lẩm bẩm không rõ: “Đừng nghĩ để ta đi, gần đây chứng lười biếng lại nổi lên, không muốn làm cái gì cả, cảm giác thật tệ, chợt thấy thật tệ…”
Ma tộc đang ngồi trên vương tọa vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, đành phải chuyển hướng nhìn tê ma trong góc.
“Ta đi thôi.” Tê ma trầm giọng nói, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Năm nay đúng vào dịp kỉ niệm thần điệm thành lập được hai trăm năm. Nếu có thể đưa đám gia hỏa kia tới hiến tế, uy tín của thần điện chắc chắn sẽ tăng mạnh, có thể hấp dẫn càng nhiều bộ tộc hơn. Đã đến lúc thần điện của chúng ta xuất hiện trước ánh mặt trời rồi!”
Càng nhiều tín ngưỡng thì càng có nhiều thần lực.
“Nói không sai.” Ma tộc ngồi trên vương tọa híp mắt cười khẽ một tiếng: “Nếu bọn họ không đồng ý ra mặt thì thời đại thần lực sẽ bắt đầu từ chúng ta đi.”
Bóng người khôi ngô biến mất.
-------------------------------
Giang Triết bại!
Tin tức này như mọc cánh vậy, nó nhanh chóng tràn lan khắp các ngóc ngách của tam giới. Nếu như nói Biệt Hàn tập kích Lãnh Sơn giới giống như độc chủy đâm vào bụng Giang Triết thì vị chiến tướng Công Tôn Sai không ai biết tên lại có thể nắm chắc được kẽ hở của Giang Triết, dùng răng nanh của mình cắn Giang Triết khiến hắn khắp mình đầy vết thương, mất sạch máu mà chết.
Biết rõ đường lui bị chặn, Giang Triết cố gắng suất lĩnh chiến bộ chủ lực đột phá vòng vây.
Nhưng Công Tôn Sai không cho Giang Triết có bất cứ cơ hội nào. Có người nói Công Tôn Sai tựa như một con sói giảo hoạt, bám chặt lấy chiến bộ của Giang Triết, thấy cơ hội liền nhào tới cắn một miếng.
Nhưng người tận mắt nhìn thấy trận chiến này lại không đồng ý với quan điểm đó.
Trong mắt họ, Công Tôn Sai giống như một thanh yêu đao vô cùng sắc bén, bọn họ lúc ẩn lúc hiện, mỗi lần xuất hiện đều khiến chiến bộ của Giang Triết bị bị mất đi một lớp da thịt và vô số máu huyết, làm đối phương cảm thấy rất đau đớn mà không nguy hiểm gì tới tính mạng.
Chiến bộ của Giang Triết càng ngày càng suy yếu.
Nhược điểm khi tác chiến ở địa bàn xa lạ lúc này đã được bộc lộ hết sức rõ ràng. Dọc đường không có bất cứ ma tộc nào ra tay trợ giúp Giang Triết, ngược lại, khắp nơi là những tiểu đội ma tộc, bọn họ tự động công kích những tu giả Huyền Không tự đơn độc. Ngay cả những chiến bộ nhỏ bọn họ cũng dám đánh, không chút sợ hãi.
Giang Triết như rơi vào vũng lầy không có điểm cuối, càng đáng sợ hơn là trong vũng lầy này ẩn dấu một thanh yêu đao đáng sợ.
Giang Triết chết trong tay Biệt Hàn.
Trận chiến cải biến thế cục chiến sự của thiên hạ đến lúc này rốt cuộc đã hạ màn. Dư âm của nó vẫn ảnh hưởng rất lớn tới thiên hạ.
Nhưng không ai nghĩ tới, chỉ vẻn vẹn mấy ngày sau, toàn bộ sự tập trung của thiên hạ lại bị một sự việc khác hấp dẫn.
Cái tên Ma Thần điện đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.
Ma Thần điện có một vị ma thần, mang theo bảy vị ma vệ thần điện tru sát hai mươi bảy vị trưởng lão của Huyền Không tự.
Nhưng càng khiến người ta giật mình chính là vị ma thần này lập tức tuyên bố, sẽ dùng hai mươi bảy vị trưởng lão của Huyền Không tự kia để tế tự thần điện.
Cùng lúc đó vị ma thần này tuyên bố, Hắc Đàm giới được sự bảo vệ của thần điện, bất cứ hành vi khơi mào chiến tranh ở Hắc Đàm giới đều bị coi là khiêu khích Ma Thần diện.
Toàn bộ thiên hạ đều bị Ma Thần điện ngang trời xuất thế làm cho tắt tiếng.
Phản ứng đầu tiên của mọi người khi nghe thấy tin tức này là hoài nghi việc hai mươi bảy vị trưởng lão của Huyền Không tự là thật hay giả, nhưng rất nhanh, hình ảnh thi thể của hai mươi bảy vị trưởng lão cùng pháp bảo của bọn họ đã được Ma Thần điện công khai.
Lúc này mọi người mới phát hiện ra điều đó là sự thực.
Huyền Không tự xong rồi!
Mặc dù bọn họ còn có trưởng lão phản hư kỳ nhưng bọn họ đã mất đi Giang Triết, mất đi chiến bộ chủ lực, trưởng lão đoàn toàn bộ bị diệt, bất luận là ai cũng không thể cứu được họ khỏi số phận diệt vong.
Ngươi hơi biết chuyện đều sẽ đưa ra kết luận này. Nhưng vào lúc này đã không còn ai quan tâm tới Huyền Không tự nữa, kẻ thất bại vĩnh viễn bị chìm vào trong quên lãng. Cho dù nó từng lại một trong bốn con quái vật khổng lồ, lúc nó ầm ầm sụp đổ, mọi người đều cảm khái thổn thức nhớ lại cảnh tượng năm xưa cường đại của nó, nói cái gì vật còn người không còn, vân vân… Nhưng trong nháy mắt, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào kẻ chiến thắng. Người thất bại sẽ trở thành vật làm nền để thể hiện rõ sự thành công của kẻ chiến thắng, chỉ là cái nền này quá xa xỉ hoa lệ bắt mắt mà thôi.
Mọi người đều bị sự xuất hiện của Ma Thần điện làm cho chấn động.
Hai mươi bảy vị trưởng lão Huyền Không tự, đội ngũ xa hoa khổng lồ như thế nếu đặt ở ma giới cũng không có thế lực nào cam đoan có thể bắt giữ được.
Toàn bộ bị giết!
Đằng sau những chữ kia để lộ ra rất nhiều tin tức.
Đối với người thường mà nói có lẽ họ sẽ khiếp sợ thực lực cường đại mà Ma Thần điện thể hiện ra nhưng trong mắt những thế lực lớn, bọn họ chú ý ở hai chữ khác, thần điện!
Bọn họ biết rất rõ hai chữ đã dần mai một do năm tháng kia đại biểu cho điều gì.
Thần lực!
Ma Thần điện có thể tru sát toàn bộ hai mươi bảy vị trưởng lão của Huyền Không tự nhất định là do uy lực của thần lực!
Mọi người đều tin chắc vào điểm này.
Bất luận yêu ma hay là tu giả, môn phái bộ tộc hơi lâu đời đối với thần lực đều thèm nhỏ dãi. Nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa nghe nói ra ai tìm ra được phương pháp tu luyện thần lực. Lúc trước bảo các Thái An huyên náo sôi sục, trong đó khiến người ta đỏ mắt nhất chính là tấm bia đá vô danh, nghe nói nó là chìa khóa để mở ra thần lực.
Sự hấp dẫn của thần lực biến mất.
Thần điện, nguyên lai điểm quan trọng của thần lực là thần điện!
Rất nhiều ma tộc bừng tỉnh đại ngộ.
Sau đó tình báo về Ma Thần điện càng ngày càng nhiều. Mọi người mới giật mình phát hiện ra, Ma Thần điện ở Hắc Đàm giới hẻo lánh đã tồn tại được hai trăm năm, cho dù ở tại Hắc Đàm giới ngươi biết rõ thần điện cũng không nhiều, nó cực kì bí ẩn.
Trước đây có ai biết tới Hắc Đàm giới?
Lao tâm khổ tứ hai trăm năm, bất ngờ xuất hiện trên sân khấu, đằng sau đó đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Ngay sau khi tế tự, Ma Thần điện đột nhiên tuyên bố sẽ tổ chức khảo hạch, người trúng tuyển sẽ được chọn vào thị vệ đoàn của Ma Thần điện và sẽ được học tập thần lực.
Tuyên bố này vừa được truyền đi giống như một cây đuốc ném vào trong thùng dầu đang sôi.
Thần lực!
Đây là lần đầu tiên Ma Thần điện tuyên bố bọn họ nắm giữ phương pháp tu luyện thần lực.
Nhất thời Hắc Đàm giới trở thành thánh địa mới, vô số ma tộc như bị hút hồn chạy về Hắc Đàm giới.
Đây chỉ là ngòi nổ.
Rất nhanh, phòng tuyến trận doanh tu giả hoàn toàn bị diệt. Chỉ trong vòng một đêm, vốn vẫn đang chiếm thượng phong, tu giả đột nhiên mất đi toàn bộ lợi thế. Vị thế giữa song phương nhanh chóng đảo ngược, điều này càng khiến cho uy danh của Ma Thần điện tăng mạnh.
Tâm trạng bi quan lan tràn khắp các tu giả.
Thần lực, ma tộc đã tìm ra biện pháp tu luyện thần lực rồi!
-----------------------------
Ước mơ trở thành cha đẻ thần lực của Bồ yêu đã tan thành bong bóng, Ma Thần điện đã tồn tại từ hai trăm năm trước. Sự ẩn nhẫn này ngay cả là Vệ cũng phải cảm thán không thôi.
Tả Mạc tận mắt nhìn thấy ma thần đánh nhau với trưởng lão đoàn, tận mắt nhìn thấy sự cường đại của vị ma thần kia.
Thực sự quá mạnh!
Tả Mạc hoài nghi đối phương đã đạt tới đẳng cấp địa giai.
Không ai hiểu rõ ý nghĩa của việc đạt tới địa giai hơn Tả Mạc, khi thần lực đạt tới địa giai sẽ phát sinh biến hóa về chất, ba lực không thể nào chống lại được.
Cho dù là soái giai ở trước mặt thần lực địa giai cũng không có bất cứ chút sức lực nào để chống lại.
Tận mắt nhìn thấy ma thần đánh nhau với hai mươi bảy vị trưởng lão của Huyền Không tự dễ như cắt dưa, thái rau. Các loại pháp quyết pháp bảo đánh lên người ma thần tựa như pháo hoa, không thể làm thương tổn hắn, tay chân Tả Mạc không lạnh mà run.
Mà vị ma thần kia trước khi đi còn liếc nhìn hắn khiến hắn hít thở cũng khó khăn.
Trong nháy mắt đó, đầu óc hắn trở nên trống rỗng.
Cho tới khi ma thần đi đã rất lâu rồi hắn mới có thể dần bình thường trở lại.
Cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu hắn, lông tơ khắp người đều dựng đứng hết cả lên.
Thật đáng sợ!
Đây là thần lực địa giai sao?
Thật quá đáng sợ!
Ngay cả Bồ yêu cũng trầm mặc một hồi không nói, lực lượng như vậy đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn. Đối phương hiển nhiên đã vượt xa bọn họ, điều này khiến Bồ yêu cảm thấy thất bại và vô cùng uể oải.
Nhưng khiến Bồ yêu không ngờ tới chính là, ngay sau khi bình thường trở lại, việc thứ nhất Tả Mạc làm chính là bắt đầu tu luyện, giống như thường ngày không có gì xảy ra.
Bồ yêu nhịn không được nói: “Bọn họ dùng thần điện đó!”
“Ừ.” Tả Mạc không ngừng, tiếp tục tu luyện.
“Phương pháp của bọn họ so với chúng ta thì hữu hiệu hơn nhiều, bọn họ trọng tổ tín ngưỡng, tốc độ tu luyện của bọn so với chúng ta càng nhanh hơn.” Bồ yêu tiếp tục nói.
“Ừ.” Tả Mạc vẫn không có ý định dừng lại.
“Ừ? Ngươi có thể bình thường hơn chút được không? Phương pháp của bọn họ so với chúng ta thì đơn giả hiệu quả hơn, bọn họ…”
Tả Mạc vung tay cắt đứt lời Bồ yêu: “Phương pháp của bọn họ cho dù tốt cũng không thích hợp với ta, ta không có khả năng thành lập thần điện. Chúng ta nếu đã đi trên con đường khác vậy cứ đi tiếp thôi. Về phần cái nào ưu, cái nào nhược, không quan trọng nữa.”
“Không quan trọng?” Bồ yêu trợn tròn mắt tựa như đang nghe thấy một điều gì không bình thường.
“Ta tu luyện thần lực không phải vì đánh bại bọn họ.” Tả Mạc liếc nhìn Bồ yêu, lẩm bẩm tự nói với bản thân: “Ta là vì A Quỷ, vì phá bỏ bất tử thần phạt của A Quỷ, ta vì chính mình.”
Bồ yêu giật mình.
“Hơn nữa, hắn khiến ta vô cùng tin tưởng, địa giai đã cường đại như vậy, khi ta tu luyện đến địa giai nói không chừng có thể phá được bất tử thần phạt trên người A Quỷ!” Hai mắt Tả Mạc rực sáng như hai ngôi sao, hắn không kìm được mà nắm chặt tay.
Tả Mạc bỗng nhiên quay sang, nụ cười như tỏa nắng.
“Hơn nữa, ta tin tưởng thần quyết mà Bồ yêu ngươi hoàn thiện nhất định sẽ không kém người khác! Ngươi chính là Bồ mà!”