Thế Giới Tu Chân

Không biết vì sao trong lòng Tả Mạc thoáng hiện lên một cảm giác quen thuộc rất quái dị.
Ánh mắt hắn không tự chủ được mà nhìn qua đội ngũ đằng sau Hi công tử, bỗng, ánh mắt hắn dừng lại trên người một nữ tử.
Nữ nhân này…
Tả Mạc dám can đoan bản thân chưa từng gặp qua nữ nhân này. Hắn thậm chí không thể tìm thấy được chút cảm giác quen thuộc nào trên người nàng, cảm giác quen thuộc kia bao gồm cả tướng mạo, hành vi cử chỉ, khí chất, vân vân… đều cực kì xa lạ. Tả Mạc khẳng định bản thân chưa bao giờ gặp qua đối phương.
Thế nhưng cảm giác quen thuộc kì quái kia vẫn quanh quẩn ở trong lòng hắn, không thể nào xóa nhòa được.
Thực là kì quái.
Tả Mạc kiềm chế cảm giác cổ quái trong lòng, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường, mỉm cười bắt chuyện với Hi công tử: “Thật vinh hạnh được gặp người.”
Trên mặt Hi công tử cũng xuất hiện nụ cười: “Ta đi trên đường đã nghe chuyện đại sư luyện được một thanh địa ma binh, trong lòng Hi rất ngứa ngáy, ngày đêm kiêm trình mong có thể một lần nhìn thấy dung mạo của đại sư để không uổng công chuyến đi này!”
Thang Thần cố ý phẫn nộ: “Nguyên lai hiền chất không phải đến thăm lão phu, lão phu tự mình đa tình rồi!”
Mọi người xung quanh nghe vậy không khỏi cười lớn.
Trên mặt Thang Thần cũng hiện lên mấy phần tiếu ý, hắn nói: “Ngươi và đại sư niên kỷ tương đương, rất có khả năng hòa hợp. Hiền chất nên thỉnh giáo đại sư cho tốt, nhất định sẽ mang lại rất nhiều lợi ích.”
“Thúc thúc nói phải.” Hi công tử cung kính trả lời.
Tả Mạc cười nói: “Thang gia quá khen rồi.” Trong lòng hắn cảm thấy kì quái, Thang Thần đối xử với Hi công tử như với cháu trai ruột vậy, quan hệ giữa hai nhà này quả thật không đơn giản.
Ánh mắt Hi công tử chuyển hướng nhìn về thiên xà thập tướng mâu đang trưng bày ở giữa sảnh, nhịn không được nói: “Đây có phải là tác phẩm mới có đại sư không?”
“Nó tên là thiên xà thập tướng mâu.” Trung niên ma tộc ưu nhã tiếp lời: “Hi công tử sao không thử xem?”
“Ta có thể thử sao?” Hi lộ vẻ mừng rỡ.
“Đương nhiên!” Trung niên ma tộc đưa tay ra mời: “May mắn có được sự ưu ái của đại sư nên thiên xà thập tướng mâu đã được tệ đường đoạt mất. Công tử có thể tùy ý thưởng thức.”
Người mù cũng có thể nhìn ra, trung niên ma tộc đang bày tỏ hảo ý với Hi công tử.
Hi công tử hưng phấn, nóng lòng muốn thử.
-----------------------------
Lê Tiên Nhi đang âm thầm đánh giá Tả Mạc. Nàng vô cùng nhạy bén mặc dù Tả Mạc đã cố gắng không để nàng phát hiện ra ánh mắt của mình nhưng Lê Tiên Nhi vẫn nhạy cảm nhận thấy được Tả Mạc đang chú ý tới nàng.
Mặc dù nàng đã thay đổi dung mạo, tuy cũng tính là xinh đẹp nhưng so với dung mạo chân thực của nàng thì còn kém mấy lần. Với thân phận của Hi công tử, người hầu xung quanh ai mà không thiên sinh lệ chất? Dung mạo như vậy mà ở trong đội ngũ này thì hẳn phải không gây chú ý mới phải chứ.
Không nghờ Thang Thần chú ý tới nàng, Tiêu Vân Hải cũng chú ý tới nàng.
Trong lòng nàng rất hiếu kì với Tiêu Vân Hải.
Ma binh đại sư tuổi còn trẻ như thế đúng là không tầm thường. Lê Tiên Nhi xuất thân từ Thiên Hoàn, đủ loại thiên tài nàng đều đã gặp qua nhưng ở vào độ tuổi như này mà đã đạt được thành tựu như vậy thì thật là hiếm có.
Dường như nhận ra ánh mắt của nàng, đại sư trẻ tuổi mỉm cười với nàng.
Tên gia hỏa này có chút cổ quái!
Trong lòng Lê Tiên Nhi thầm nghĩ.
------------------------------
Ánh mắt Thanh Hoa Tuyết đang nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, hai mắt nàng sáng ngời như những vì sao trong đêm, trong lòng nàng khó mà giữ được bình tĩnh.
Chính là hắn!
Không sai, chính là hắn!
Trong lòng Thanh Hoa Tuyết vô cùng kích động khó mà kìm chế.
Nàng vừa gặp đã nhận ra ngay Tả Mạc, mặc dù tướng mạo và tên tuổi đều vô cùng xa lạ nhưng cử chỉ lời nói của hắn thì không thể nào tránh được đôi mắt của Thanh Hoa Tuyết. Nàng quá quen thuộc với Tiếu Ma Qua rồi, không những tự mình đối chiến, hơn nữa nàng còn sưu tập toàn bộ hình ảnh trên thị trường về Tiếu Ma Qua.
Chính là hắn!
Tiếu Ma Qua!
Hội trường luôn ầm ĩ khiến nàng không vui nhưng giờ lại vô cùng tươi đẹp, đôi mắt của Thanh Hoa Tuyết không nhìn đi chỗ khác dù chỉ một lần.
“Nhìn cái gì vậy?” Một người bạn ngồi bên cạnh khều khều nàng, người đó tên là Ninh Hinh Nhi, là một trong những nữ tử có tướng mạo xinh đẹp nhất của Ninh gia, do vậy nên lần này nàng đã được chọn đi.
Thanh Hoa Tuyết như người từ trong mộng tỉnh lại, trên mặt nhất thời giống như mặt trời mới mọc vậy.
“Ồ, lẽ nào ngươi nhìn trúng Tiêu Vân Hải?” Ninh Hinh Nhi trêu chọc nàng nói: “Mặc dù người nhìn không được đẹp trai lắm nhưng tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể trở thành đại sư thì tiền đồ sau này nhất định không thể đong đếm được. Hì hì, ngươi nếu có thể cưới được hắn thì Thanh Hoa gia chỉ sợ sẽ cười đến phát điên mất.”
Thanh Hoa Tuyết rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, Ninh Hinh Nhi liếc nhìn nàng rồi nói: “Ngươi không phải vẫn không quên được hình bóng của Tiếu Ma Qua sao?”
“Tiếu Ma Qua?” Ninh Hinh Nhi tự giễu nói: “Ta vẫn muốn chứ. Nhưng có đệ nhất mỹ nhân của chúng ta ở đây thì sao đến lượt chúng ta được chứ, ân tâm làm tốt phận sự của mình đi.”
Trong giọng nói mang theo một chút thương tâm cũng có chút mất mát.
Thanh Hoa Tuyết trầm mặc, nàng có thể hiểu được tâm trạng của Ninh Hinh Nhi. Trong chuyến đi lần này chỉ có nàng là không cam tâm tình nguyện. Trước mặt Cơ Lệ Ngữ, các nàng đều buồn bã thất sắc, mọi người đều cảm thấy nếu như Tiếu Ma Qua động tâm vậy khẳng định phải là với Cơ Lệ Ngữ. Đa số các nàng đều xuất thân từ trực hệ của gia tộc, những đệ tử theo đuổi rất nhiều, trong đó không thiếu những đệ tử chính thống, ai lại mong muốn đi xa cả ngàn dặm để làm lót nền chứ?
“Ngược lại ta cảm thấy Tiếu Ma Qua chưa chắc sẽ vì Cơ tiểu thư mà động tâm.” Thanh Hoa Tuyết bỗng nhiên nói.
“Có lẽ thế.” Ninh Hinh Như bĩu môi: “Hắn ngay cả đệ nhất mỹ nhân cũng không động tâm vậy càng không để ý tới chúng ta.”
Thanh Hoa Tuyết yên lặng.
Ninh Hinh Nhi nghiêng đầu rồi bỗng hưng phấn nói: “Trái lại Tiêu Vân Hải này là mục tiêu không tồi, có thể câu dẫn được ma binh đại sư có tiền đồ vô lượng như thế, ta thấy phía trên nhất định sẽ đồng ý. Không tồi không tồi!”
“Vậy ngươi đi thử đi.” Thanh Hoa Tuyết cười như không cười.
“Vậy là được rồi, mặc dù hắn không đẹp trai lắm.” Ninh Hinh Nhi lẩm bẩm: “Vị Hi công tử kia vừa phóng khoáng lại vừa có khí chất! Gia thế gì gì đó đều rất tốt!”
Thanh Hoa Tuyết nghe vậy không khỏi cười mỉm.
Nhưng đúng vào lúc này bỗng nàng nghe Tiêu Vân Hải mở miệng: “Các vị.”
Toàn trường lập tức yên tĩnh, trong mắt mọi người đều tràn ngập sự hiếu kì, ở đây mọi người đều cảm thấy vô cùng tò mò đối với vị ma binh đại sư mới thành danh này, càng không phải nói tuổi đời của hắn còn rất trẻ.
Tiêu Vân Hải mỉm cười, không cút luống cuống, nói năng rõ ràng.
“Đầu tiên phải cảm tạ Thang gia chủ đã đáp ứng yêu cầu vô lý của ta, vì ta mà tổ chức yến tiệc long trọng như này, cảm tạ Vật Hi đường đã hỗ trợ ta. Những lời vô dụng không nói nhiều nữa, lần này mời mọi người tới đây là ta mong mọi người có thể giúp đỡ Tiêu mỗ!”
“Đại sư có việc gì cứ nói, chỉ cần Vật Hi đường chúng ta có thể làm được thì sẽ không từ chối.” Trung niên ma tộc cười đầy nhã nhặn, giọng không lớn nhưng toàn trường đều có thể nghe thấy rõ.
Hai mắt Thang Thần không khỏi lóe sáng, Vật Hi đường lại dám đi trước dành của hắn làm hắn vô cùng không vui. Hắn biết rõ, cái này chỉ sợ chính là phản kích về việc hắn cưỡng bức Tiêu Vân Hải về Thang gia.
Đại sư mà, có chút đòi hỏi cũng là bình thường.
Trên mặt hắn vẫn nở nụ cười như trước: “Đại sư cứ nói đừng ngại, Thang gia không tính là gia tộc quyền thế gì nhưng mà việc không làm được cũng không có nhiều lắm.”
Những lời này mặc dù rất lãnh đạm nhưng khí phách trong đó lại được thể hiện rất rõ, phía dưới vốn còn định ca thán vài câu nhưng lập tức thức thời ngậm miệng lại.
Hội trường lớn như vậy mà vô cùng yên lặng.
Tả Mạc không bị ảnh hưởng chút nào, nhìn bốn phía, vẻ mặt đầy nghiêm túc: “Tại hạ cần một gốc cây gọi là tố ảnh hồn ti thảo, nếu ai có thì một gốc cây đổi một kiện địa ma binh.”
Xào xào!
Phía dưới nhất thời nổ tung!
Có người nhịn không được hỏi: “Đại sư, những lời vừa rồi là thật chứ?”
Tả Mạc không chút do dự đáp: “Đương nhiên là thật!”
“Thứ đổi chính là thiên xà thập tướng mâu?” Có người nhịn không được hỏi tiếp: “Không phải đã bán cho Vật Hi đường rồi sao?”
Trên mặt trung niên ma tộc lộ vẻ ngoài ý muốn, hắn đã sớm đoán được Tiêu Vân Hải có mục tiêu của mình nhưng không ngờ, hắn lại công nhiên cầu mua tố ảnh hồn ti thảo, hơn nữa còn bỏ ra một giá rất cao là địa ma binh.
Tố ảnh hồn ti thảo hắn biết rõ nhưng đây là vật chỉ có ở U Tuyền giới, mặc dù sản lượng không nhiều nhưng cũng không phải là vật quá quý hiếm. Bỏ ra nhiều như vậy quá thực khiến người ta không thể nào chống lại được, trong lòng hắn lập tức đưa ra quyết định, tan tiệc sẽ hạ lệnh lập tức sưu tầm tố ảnh hồn ti thảo.
Nhưng khi nghe có người hỏi tới thiên xà thập tướng mâu thì hắn phản ứng cực nhanh: “Vật Hi đường nguyện ý lấy thiên xà thập tướng mâu ra làm vật bảo đảm.”
Địa ma binh mặc dù trân quý nhưng nếu bỏ ra một kiện địa ma binh mà có thể tạo được mối quan hệ tốt với một vị đại sư, làm ăn như thế tuyệt đối không lỗ!
Tả Mạc cảm thấy rất ngạc nhiên, hắn nhìn trung niên ma tộc, ánh mắt đầy thân thiện.
Trong lòng trung niên ma tộc lập tức cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt tái mét của Thang Thần, hắn lại càng đắc ý về đòn phản kích vừa rồi. Thang Thần hành sự quá mức bá đạo, với thủ đoạn như vậy mà muốn bức bách một vị đại sư tiền đồ vô lượng thì tên gia hỏa này đầu óc có vấn đề sao? Trung niên ma tộc với vấn đề này không cho là đúng.
Nhưng lời tiếp theo của Tiêu Vân Hải khiến hắn sứng sốt.
“Cảm ơn Vật Hi đường đã chiếu cố nhưng thanh ma binh kia đã bán cho Vật Hi đường thì nó là của Vật Hi đường, tại hạ có thể lấy thứ khác ra để đổi.
Trên mặt Tả Mạc tràn ngập niềm tin, giọng hắn không lớn nhưng lại chấn nhiếp được toàn trường, mỗi lời nói đều tràn ngập sức mạnh.
“Ba ngày sau, ta sẽ một lần nữa luyện chế một thanh ma binh!”
Vẻ mặt Tả Mạc đầy kiên định, nói năng rất có khí phách.
“Nếu như vận khí không tồi, luyện thành địa ma binh thì sẽ đem gửi tại Vật Hi đường, công khai cho mọi người chỉ cần bất cứ kẻ nào lấy được một gốc tố ảnh hồn ti thảo thì có thể đổi được thanh ma binh này! Phiền phức cho quý đường rồi!”
Trung niên ma tộc há hốc mồm, vẻ mặt như dại đi nhưng rất nhanh hắn đã có phản ứng trở lại, vội vàng gật đầu nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề!”
Thang Thần vẻ mặt âm trầm như nước, Tiêu Vân Hải quăng ra quả bom này khiến hắn trở tay không kịp.
Nhưng rất nhanh hắn đã bình thường trở lại, khóe miệng nhếch lên, tràn ngập sự mỉa mai.
Đúng là thanh niên!
Có một chút thành tựu đã không biết trời cao đất rộng là gì, thực sự cho rằng bản thân không gì không làm được sao?
Nhưng cứ như vậy đối với Thang gia lại là một việc rất tốt. Hắn muốn nhìn thấy lúc Tiêu Vân Hải không thể luyện được địa ma binh sẽ có kết cục như nào?
Ở Bất Chu thành, ngoại trừ Thang gia không người nào có thể cứu vãn được hắn! Vật Hi đường cũng không thể!
Ánh mắt Thang Thần đầy lạnh lùng.
Mọi người trong hội trường đều đang ngây ra, bọn họ bị lời nói của Tả Mạc làm cho sững sờ không biết nói gì nữa.
Một lần nữa luyện chế ra địa ma binh? Nói đùa sao? Hắn cho rằng địa ma binh là cái gì chứ? Tưởng muốn luyện là luyện được sao?
Tiêu Vân Hải điên rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui