Khi nghĩ tới đối phương rất có khả năng xuất hiện trước khi mình bị mạt dung cải thức, Tả Mạc cảm thấy có chút xao động.
Do ba ngày sau phải bắt đầu luyện chế ma binh nên sự ‘bảo hộ’ của Thang gia đối với hắn cũng buông lỏng hơn nhiều, ngoại trừ một số ít tên đứng làm hộ vệ thì bình thường Tả Mạc đều chỉ mang theo A Quỷ.
Bây giờ Tả Mạc đã là nhân vật nổi tiếng mà cả Bất Chu thành ai cũng biết, nhất là lời tuyên bố phách lối luyện chế ma binh đã sớm trở thành đề tài nóng hổi được mọi người chém gió.
Cho nên khi Tả Mạc đi trên đường thỉnh thoảng lại có người bắt chuyện với hắn, đương nhiên cũng không tránh được có người chỉ trỏ sau lưng.
Đầu óc Tả Mạc bây giờ tràn ngập những ý nghĩ kia.
Có lẽ, bản thân nên tìm một cơ hội âm thầm điều tra lai lịch của nữ tử kia?
Bỗng, một gã hộ vệ nói: “Đại sư, đây là chợ tài liệu lớn nhất của Bất Chu thành, nhưng đa số tài liệu đều là thứ phổ thông.” Trong lòng hắn vô cùng nghi ngờ, chợ tài liệu phổ thông như vậy người tới đa phần là những ma binh sư có thực lực bình thường, bọn họ không đủ ma bối để mua những tài liệu quý hiếm.
Muốn có một kiện ma binh tốt thì tiền đề của nó phải có tài liệu tốt.
Ma binh sư có lợi hại đến đâu cũng không thể dùng tài liệu phổ thông để luyện chế ra một kiện địa ma binh được. Cho nên khi Tiêu Vân Hải đại sư yêu cầu bọn họ dẫn tới chợ chuyên bán tài liệu phổ thông thì trong lòng hắn tràn ngập nghi hoặc. Trong mắt gã thứ đại sư cần chắc chắn phải là những tài liệu đỉnh cao nhất mới phải, hắn không phải muốn luyện chế địa ma binh hay sao?
Nhưng phía trên đã phân phó, bất luận đại sư đưa ra đề xuất gì, chỉ cần bọn họ có thể làm được thì đều phải phối hợp để hoàn thành.
Tạp niệm trong đầu Tả Mạc biến mất, hắn gật đầu: “Đi vào thôi.”
Đi vào chợ nhất thời một loạt tiếng ầm ầm vọng tới. Từng hàng bán hàng rong sắp hàng chỉnh tề, vô số tài liệu được bày ra dưới mặt đất. Tiếng trả giá, tiếng tranh cãi, tiếng mắng chửi không dứt bên tai, nhìn bất cứ đâu cũng có thấy được người đang tranh cãi tới đỏ mắt tía tai.
Hộ vệ không khỏi nhíu mày, thân là hộ vệ tinh nhuệ của Thang gia, nơi hắn đi vào đều là chỗ xa hoa với tiếng oanh lời yến, nơi bẩn thỉu hỗn loạn như thế này đã quá lâu hắn chưa ghé qua.
Hắn khẽ nhìn thoáng qua đại sư một cái thì thấy vẻ mặt của đại sư rất tự nhiên, không có chút gì là không vui cả.
Thực tế, Tả Mạc không những không mất tự nhiên, chứng kiến cảnh tượng quen thuộc hắn lại cảm thấy có chút phấn khích, tạp niệm trong lòng sớm đã vất lên chín tầng mây.
Hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn, hai mắt đỏ rực, chiến ý trong lồng ngực dâng trào.
Ép giá! Tiếp nữa! Tiếp tiếp nào!
“Một trăm tám mươi ma bối? Ông chủ, ngươi đang nói đùa sao? Phẩm chất phổ thông rấte nhiều, này, còn có ba chỗ hỏng, chỉ có thể coi là hàng thứ đẳng vậy mà ngươi cũng dám báo một trăm tám mươi ma bối? Một trăm ma bối? Đừng đùa nữa, nhiều nhất ta chỉ có thể trả cho ngươi tám mươi…”
“Mười lăm ma bối, ta muốn một trăm, bán hay không? Không bán? Đi!”
“Đã nói rồi, ngươi vẫn còn lãi mà, đừng cho là ta không biết…”
…
Thủ lĩnh hộ vệ thấy vậy thì trợn mắt há mồm, dọc đường đại sư đều trả giá mặc cả, đánh đâu thắng đó. Hắn đều không tin được những gì đang diễn ra trước mắt, đường đường là đại sư vậy mà lại vì mấy ma bối mà tranh cãi với người khác tới đỏ mặt tía tai, cái này cái này cái này…
Các đại sư không phải đều đến những nơi cao quý, uống rượu cao cấp, mỹ nữ vây quanh, ưu nhã mà lựa chọn thiên tài địa bảo sao?
Tả Mạc ép giá tới quên cả xung quanh, chỉ cảm thấy vô cùng thống khoái.
Nhưng dần dần hắn phát hiện ra mọi việc có chút không hợp lý.
“Mười ma bối bán không?”
“Bán bán bán!”
Tả Mạc có chút nghi hoặc nhìn lão bản, vẻ mặt lão bản đầy kích động giống như chỉ hận không thể lập tức bán đi. Không đúng, hắn mới chỉ trả mười ma bối, tuyệt đối là giá gốc, đang chờ đối phương trả giá cao hơn một ma bối, không ngờ lão bản lại đồng ý ngay lập tức, thật cổ quái!
Chẳng lẽ hàng này có vấn đề?
Tả Mạc cẩn thận kiểm tra một hồi thì nghi hoặc trong lòng càng nặng, kệ nó đi!
Kiềm chế nghi hoặc trong lòng, hắn nhanh chóng lấy đi hai trăm kiện. Mắt hắn lại nhìn vào một kiện tài liệu khác: “Cái này bảy ma bối bán không?”
“Bán bán bán!” Lão bản gật đầu lia lịa.
Tả Mạc ngẩng đầu nhịn không được chửi ầm lên: “Ngươi có biết buôn bán không đó? Bảy ma bối cũng bán? Điên à? Cái này giá thành tối thiểu phải mười ma bối, đầu óc có vấn đề hả?”
Lão bản vừa cười vừa gật đầu.
Tả Mạc sửng sốt, tên gia hỏa này điên thật hay điên giả? Hắn nhìn quanh và lập tức phát hiện được dị dạng xung quanh, chợ vốn lộn xộn giờ đây vô cùng yên tĩnh.
Có chuyện…
Tả Mạc vội vàng nhìn xung quanh, khi hắn nhìn thấy ánh mắt mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào hắn thì hắn mới có phản ứng. Khụ khụ khụ, hắn vội vàng giả bộ làm tịch, ưỡn ngực ngẩng đầu chỉ vào đống đồ ở dưới mặt đất rồi nói với hộ vệ: “Mấy thứ này đều thu lại cho ta.”
“Vâng!” Thủ lĩnh hộ vệ mặt nóng bừng, thật quá mất mặt! Hắn ngẩng đầu nhìn đại sự, sắc mặt đại sư vẫn như thường, giống như chưa từng có sự việc gì phát hiện ra. Đại sư quả nhiên không hổ là đại sư, da mặt so với người bình thường còn muốn dày hơn nhiều!
Bỗng có một gã trung niên tiến tới, vẻ mặt vô cùng kích động: “Đại sư tôn kính! Hoan nghênh ngài! Ngài đến đây đã làm chúng ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh!”
“Chào ngươi!” Tả Mạc tươi cười nói.
“Đại sư cần tài liệu gì chỉ cần cho chúng ta danh sách, mặc dù chúng ta không có thứ gì tốt nhưng tài liệu cấp thấp phẩm chất đều không tệ!” Trung niên nhân cung kính nói.
Sở dĩ Tả Mạc đi tới đây là do có một số tài liệu cấp thấp cần dùng, trước khi tới hắn cũng đã chuẩn bị danh sách nhưng không nghĩ tới lúc này lại sử dụng tới nó. Mặc dù không thể hưởng thụ khoái cảm trả giá mặc cả nhưng cũng tiết kiệm được không ít công sức, Tả Mạc đưa danh sách cho trung niên nhân.
Tựa hồ trung niên nhân ở đây rất có danh vọng, lập tức đưa danh sách cho người hầu phía sau, người hầu rất nhanh liền đi thu gom tài liệu.
“Không biết đại sư có cần trợ thủ không?” Trung niên nhân hỏi thăm dò.
Thủ lĩnh hộ vệ lúc này không đồng ý mở miệng nói: “Hừ! Các ngươi cũng xứng làm trợ thủ cho đại sư sao?”
Ma binh sư đứng quanh không khỏi trầm mặc, mặc dù lời nói của thủ lĩnh hộ vệ rất khó nghe nhưng đó đúng là thực tế, đã đi tới đây thì trình độ của ma binh sư đều không tốt lắm.
Trong lòng Tả Mạc chợt động: “Nếu có thiên phú chưa chắc đã không thể theo ta học tập.”
Những lời này của hắn vừa đủ uy vọng nhưng cũng mang lại hiệu quả rất tốt.
Ma binh sư xung quanh nhất thời trở nên vô cùng kích động, rất nhiều người trong mắt lộ vẻ hi vọng, ngay cả trung niên nhân cũng có chút kích động nhưng rốt cuộc hắn đã trải qua việc đời nên cũng không vì thế mà có hành động lỗ mãng, vẫn giữ bình tĩnh nói: “Không biết thiên phú mà đại sư nói làm sao để đánh giá được?”
Suy nghĩ một chút Tả Mạc liền nói: “Dùng ma binh để nói, không câu nệ phẩm giai, cầm tới cho ta nhìn qua là được.”
Thr lĩnh hộ vệ không muốn thế nhưng hắn không tiện mở miệng làm mất thể diện của đại sư. Ma binh sư ở đây đều là những kẻ tầm thường, ma binh sư có thiên phú chân chính ở Bất Chu thành đều đã bị Thang gia chiêu mộ hết.
Những con cóc này cũng muốn ăn thịt thiên nga sao?
Đúng là si tâm vọng tưởng!
Gã không hiểu tại sao sự việc buồn chán như vậy mà đại sư lại có thể đáp ứng được?
Thang gia không biết có bao nhiêu ma binh sư đang muốn đảm nhiệm vai trò trợ thủ cho đại sư, mặc dù đại sư này có chút hơi khoác lác nhưng hắn vẫn là đại sư!
Gã không thể nào hiểu được ý nghĩ của Tả Mạc.
Rất nhanh đã có một đống ma binh đặt trước mặt Tả Mạc. Thủ lĩnh hộ vệ nhìn qua liền không khỏi phì cười, ma binh ở đây vậy mà lại ngay cả một kiện ma binh giáo giai cũng không có.
Tả Mạc không để ý tới nụ cười đểu của thủ lĩnh hộ vệ, ánh mắt hắn đảo qua những ma binh này.
Bỗng, ánh mắt hắn dừng lại ở trên một thanh ma binh chủy thủ.
Hắn rút thanh chủy thủ này ra, đưa lên hỏi: “Thanh ma binh này là do ai luyện ra?”
Từ trong đám người một gã thiếu niên mặt có hơi tái bước ra, lúc này mặt hắn đỏ ửng, vô cùng kích động nói: “Đại sư, cái này là do ta luyện chế!”
Tả Mạc lập tức hỏi hắn mấy vấn đề, thiếu niên này trả lời rất lưu loát, Tả Mạc lập tức xác định được thanh chủy thủ này là do hắn luyện chế ra.
Tả Mạc gật đầu: “Từ hôm nay trở đi ngươi chính là trợ thủ của ta.”
Xì xào!
Mọi người ở dưới đều vô cùng ngạc nhiên, thiếu niên kia đén giừo vẫn không thể tin nổi, mừng rỡ như muốn phát điên. Trung niên nhân cũng vô cùng kích động, hắn tiến lên ôm thiếu niên một cái, trịnh trọng dặn dò: “Nha Tử, theo đại sư học cho tốt!”
Một người bạn liền tiến lên chúc mừng hắn, mọi người đều hiểu rằng cơ hội trước mắt sẽ thay đổi vận mệnh của Nha Tử.
Sắc mặt thủ lĩnh hộ vệ có chút không tốt, hắn không ngờ tới đại sư lại thực sự tuyển được một trợ thủ ở dây. Hắn thân là hộ vệ Thang gia tự nhiên phải lấy lợi ích của Thang gia làm trọng. Nhiều ma binh sư đang kiễng chân mà đợi ở Thang gia lại bị một tên ngoại nhân chiếm mất tiên cơ, mặc dù không phải sai lầm của hắn nhưng bản thân hắn cũng tự thấy có quan hệ trong đó.
“Đại sư, việc này có đúng hay không…” Hắn nhịn không được mở miệng.
Mặt Tả Mạc trầm xuống: “Chẳng lẽ việc ta làm phải bẩm báo với ngươi sao?”
Thủ lĩnh hộ vệ nghe thấy như vậy thì trong lòng run lên, vội vàng nói: “Đại sư nói đùa, tiểu nhân nào dám. Chỉ là đại nhân thân phận tôn quý, phải lấy an toàn làm đầu, lai lịch của người này lại bất minh…”
Sắc mặt Nha Tử trắng bệch ra.
Tả Mạc không kiên nhẫn nổi phất phấte tay với thủ lĩnh hộ vệ: “Ta tự có chừng mực!”
Thủ lĩnh hộ vệ cắn răng nói tiếp: “Nếu vạn nhất đại sư có chuyện gì, gia chủ trách phạt xuống, tiểu nhân…”
“A Quỷ, đá hắn ra ngoài.” Tả Mạc thản nhiên nói.
A Quỷ vẫn luôn yên lặng đứng ở bên cạnh Tả Mạc cả người đột nhiên biến mất.
Thủ lĩnh hộ vệ hoảng hốt, chưa kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào thỉ cả người đã không còn chút sức lực nào nữa, véo, cả người như đạp mây cưỡi gió bay ra khỏi chợ, ầm, đập mạnh xuống mặt đấte, rất lâu sau vẫn chưa thể bò dậy nổi.
Sắc mặt mấy tên hộ vệ khác đại biến, đang muốn động thủ thì pháte hiện A Quỷ vẫn giống như bình thường không có chuyện gì xảy ra, lúc này mặt bọn chúng trắng bệch ra, ý định chiến đấu vừa mới sinh ra liền biến mất sạch sẽ.
Thần lực của A Quỷ có một đặc tính tuyệt hảo, vô quang vô sắc, có tính ẩn dấu.
“Ngươi tên là gì?” Lúc này Tả Mạc mới hỏi tới Nha Tử.
Nha Tử cố lấy dũng khí: “Đại sư, tiểu nhân không tên, được mọi người gọi là Đậu Nha cho nên có tên là Nha Tử.”
“Không tên, cha mẹ ngươi đâu?” Tả Mạc hỏi.
“Đều chết rồi.” Nha Tử thấp giọng nói.
Tả Mạc có chút bất ngờ, bỗng hắn nghĩ tới bản thân, tâm sinh cảm xúc nhưng rất nhanh hắn liền ngẩng đầu vỗ vỗ bờ vai gầy yếu của Nha Tử: “Suy nghĩ của ngươi không tồi, nhưng vẫn có mấy chỗ sai lầm. Nơi này có tiểu ma binh trì không?”
Trung niên nhân biết rõ Tả Mạc muốn chỉ điểm cho Nha Tử nên vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: “Có có có!”
Tả Mạc nhìn thoáng qua những vị ma binh sư đang vô cùng khát vọng, nhoẻn miệng cười nói: “Đều đến xem đi.”
Toàn bộ ma binh sư cùng nhau kêu lên!
Tả Mạc tuyệt không nghĩ tới, lần hành động vô thức này của hắn lại mang tới…