Phong Tín Tử nghe thấy tiếng bàn đổ chén vỡ từ trong phòng truyền ra, không biết làm sao chỉ cười cười rồi rời đi.
Trong mắt hắn, Cơ Lệ Ngữ xinh đẹp chỉ giống như một con khổng tước kiêu ngạo đang xòe đuôi, ngoại trừ mấy chiếc lông chim rực rỡ thì trí tuệ của nàng lại tỉ lệ nghịch với vẻ đẹp. Ngược lại, Thanh Hoa Tuyết bình tĩnh thong dong càng khiến Phong Tín Tử tán thưởng.
Để Thanh Hoa Tuyết lại bên người Tiêu Vân Hải, hắn không biết đây có phải là một nước cờ hay không nữa.
Nữ hài này thật sự khiến hắn nhìn không thấu.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy trận chiến đó thì Phong Tín Tử tuyệt đối không nghĩ tới một người thường ngày vẫn im hơi lặng tiếng như Thanh Hoa Tuyết lại có thực lực cường hãn như thế. Phong Tín Tử luôn tự nhận bản thân biết rõ sự việc xung quanh mình cũng phải thừa nhận lần này bản thân đã nhìn sai rồi.
Nhưng hắn không lo Thanh Hoa Tuyết sẽ làm ra việc nào đó ngu xuẩn. Thanh Hoa gia dù có thực lực nhưng trước mặt trưởng lão hội vẫn không có khả năng kháng cự. Thanh Hoa Tuyết chắc chắn sẽ không làm việc gì mà không suy nghĩ cho Thanh Hoa gia.
Ngược lại hắn hi vọng Thanh Hoa Tuyết có biểu hiện tốt một chút, yêu tộc không cần có ma binh đại sư nhưng nếu có thêm một vị ma binh đại sư thì trưởng lão hội sẽ có thêm lợi thế. Lợi thế này nếu dùng để đàm phán với bất cứ thế lực ma tộc nào cũng đều rất hấp dẫn.
Phong Tín Tử giống như ngày thường tiến vào trong thập chỉ ngục.
Khi hắn nhìn thấy bóng dáng Minh Nguyệt Dạ thì không kìm chế được mà bước nhanh hơn. Chính vì bóng dáng mỹ lệ kia mà Phong Tín Tử cam tâm tình nguyện dốc sức làm việc.
Minh Nguyệt Dạ xoay người, khuôn mặt tuyệt mỹ không bị khói lửa nhân gian làm hỏng hiện ra trong mắt Phong Tín Tử, trái tim Phong Tín Tử không khỏi khẽ đập mạnh hơn.
“Khổ cho ngươi rồi.” Minh Nguyệt Dạ mỉm cười.
Phong Tín Tử cố gắng thả lỏng bản thân, trêu chọc nói: “Kì thực cũng thoải mái mà, đi đường có ăn có uống, có mỹ nữ làm bạn, ha ha, đi du lịch như này thật sự quá dễ chịu thoải mái.”
Minh Nguyệt Dạ khẽ mỉm cười nhưng rất nhanh liền ngừng lại, ngón tay trắng khẽ búng, một quang cầu từ tay nàng bay ra.
“Ồ, gần đây lại có tiến bộ rồi.” Phong Tín Tử lẩm bẩm nói, thuận tay nhận lấy quang cầu, tin tức như nước chảy hiện ra trong đầu hắn.
Trong giây lát trên mặt hắn liền hiện ra vẻ kinh ngạc: “Tiếu Ma Qua đang ở Bất Chu thành? Đúng vậy không?”
“Đúng vậy.” Minh Nguyệt Dạ gật đầu, khẳng định đầy chắc chắn.
Phong Tín Tử không hỏi tiếp, Minh Nguyệt Dạ đại nhân đã xác định, vậy thông tin này chắc chắn một trăm phần trăm. Hắn tiếp tục xem, khi hắn nhìn thấy dòng chữ tiếp theo thì nhịn không được thất thanh hô lớn: “Tiêu Vân Hải?”
“Đúng vậy, mặc dù lai lịch của Tiêu Vân Hải không rõ ràng nhưng thân phận ma binh đại sư của hắn có thể lợi dụng được. Tiếu Ma Qua nếu đang ở Bất Chu thành nhát định sẽ tìm Tiêu Vân Hải để chữa trị nghịch long trảo. Nghịch long trảo là thiên ma binh chỉ cần có chút khả năng Tiếu Ma Qua nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Minh Nguyệt Dạ vừa nói tới chính sự liền phát ra một loại khí thế không thể cưỡng lại được, đôi mắt đẹp kia sáng lên như sao sáng trong đêm.
Có người trời sinh ra để làm thủ lĩnh.
Vô số cao thủ bị khí tức cường đại này của Minh Nguyệt Dạ khuất phục, bây giờ cao tầng còn đồn đại rằng nàng rất có khả năng trở thành đại trưởng lão, trở thành người nắm thực quyền của trưởng lão hội.
Trí tuệ của nàng được đại đa số trưởng lão tán thưởng, ở trong giới trẻ không ai có thể so với nàng.
“Nói vậy giờ đây ta lại phải tạo mối quan hệ với Tiêu Vân Hải.” Phong Tín Tử trầm ngâm nói.
“Ồ, người này thế nào?” Đôi mắt đẹp của Minh Nguyệt Dạ chớp động, nàng rất hứng thú.
“Nhìn không thấu nông sâu.” Phong Tín Tử cười nói: “Lệ Ngữ trước mặt hắn cũng phải ăn quả đắng. Nhưng hiện giờ người làm ta cảm thấy ngạc nhiên nhất chính là nha đầu của Thanh Hoa gia.”
“Thanh Hoa gia? Ta nhớ rõ nàng ta tên là Thanh Hoa Tuyết.” Minh Nguyệt Dạ đã gặp qua thì không quên, hơi suy nghĩ chút liền nói ra tên nàng.
“Chính là nàng, thực là xấu hổ, ngay cả ta cũng nhìn lầm. Nữ nhân này thâm tàng bất lộ, nàng chắc chắn là người trẻ tuổi có thực lực mạnh nhất của Thanh Hoa gia. Ta đoán tám chín phần mười Thanh Hoa gia đã nhìn lầm, bằng không tuyệt đối sẽ không để nàng rời đi.” Mặt Phong Tín Tử đầy vẻ giễu cợt.
“Là lỗi của ta, trước đó đã không tìm hiểu rõ ràng.” Minh Nguyệt Dạ thản nhiên thừa nhận sai lầm.
“Điều này ai có thể nghĩ được chứ? Nàng ta ẩn dấu cực sâu, nếu không nhờ có trận chiến trước đó ta cũng không nhận ra được.” Phong Tín Tử vội vàng nói: “Nàng ta vừa can đảm vừa cẩn trọng, lại vô cùng bình tĩnh. Dường như nàng đối với Tiêu Vân Hải có chút hảo cảm, nghĩ cách để tiếp cận hắn vậy nên ta dứt khoát để nàng tạm thời đi theo Tiêu Vân Hải, không ngờ sai lại càng sai.”
“Ngươi cần chú ý Tiêu Vân Hải hơn nữa. Ta hoài nghi, Thang Thần rất có khả năng cũng biết được Tiêu Vân Hải mới là điểm mấu chốt để Tiếu Ma Qua mò tới.” Minh Nguyệt Dạ tiếp tục căn dặn: “An toàn vẫn là trên hết, việc của Tiếu Ma Qua không nên quá cưỡng cầu. Ma Thần điện đã cho chúng ta không ít chỉ dẫn, về việc tìm hiểu thần lực đã có manh mối. Chờ ngươi về chắc là đã có kết qủa rồi.”
Trong lòng Phong Tín Tử cảm thấy rất ấm áp, vui sướng nói: “Chúc mừng đại nhân!”
Hắn biết rõ đằng sau Minh Nguyệt Dạ có một tổ chức cực kì thần bí, thành viên trong đó đều là những trưởng lão không màng thế sự và có thực lực rất mạnh. Tổ chức này được xây dựng với mục đích phá giải bí mật của thần lực. Bây giờ xem ra đã có tiến triển rồi.
Công lao này không ai có thể lay động được!
Hơn nữa nắm giữ bí mật của thần lực thì trong tay Minh Nguyệt Dạ lại có thêm một lợi thế quan trọng, điều này làm khả năng lên nắm quyền của nàng tăng cao hơn.
Trong lòng Phong Tín Tử thầm hứa, bằng mọi cách phải đem Tiếu Ma Qua về yêu giới.
Dường như nhận ra tâm tư của Phong Tín Tử, Minh Nguyệt Dạ mỉm cười nói: “Ngươi không cần sốt ruột, tình hình hiện giờ rất có lợi cho chúng ta. Mặc dù Ma Thần điện lợi hại nhưng phương pháp tu luyện của bọn họ có thiếu sót.”
“A!” Phong Tín Tử thất kinh nhưng ngay sau đó hắn liền hiểu ra: “Ta còn cảm thấy kì quái tại sao bọn họ sau khi giết chết Huyền Không tự lại không thừa cơ mở rộng, hóa ra là phương pháp tu luyện của bọn họ còn có thiếu sót! Thảo nào!”
Quang mang chớp động trong mắt Minh Nguyệt Dạ, nàng giống như vầng trăng tròn trong đêm, rực rỡ khiến tất cả các ngôi sao xung quanh đều buồn bã thất sắc.
“Phương pháp tu luyện của chúng ta không có thiếu sót như vậy.”
Giọng Minh Nguyệt Dạ tràn ngập niềm tin.
“Chúng ta có thời gian!”
------------------------------
Trong mắt Lê Tiên Nhi tràn ngập sợ hãi, hạc giấy trong tay nàng giống như một ngọn lửa có thể thiêu cháy người ta.
Rất lâu sau sự khiếp sợ trên mặt nàng mới bớt đi, một lần nữa nàng bình thường trở lại, trong tay xuất hiện một ngọn lửa trong nháy mắt liền đốt cháy hạc giấy.
Nhìn hạc giấy trong tay hóa thành tro bụi, tâm Lê Tiên Nhi không thể nào bình tĩnh giống như vẻ bên ngoài của nàng được.
Thật sự tin tức hạc giấy vừa truyền tới quá mức chấn động.
Côn Luân đã nắm được bí mật của thần lực!
Tin tức này khiến nàng vô cùng sốc. Tiếu Ma Qua sử dụng thần lực thì mọi người chỉ bàng quan và có chút kì quái thôi. Khi Ma Thần điện tàn sát trưởng lão đoàn của Huyền Không tự thì mọi người đều rất bất ngờ và nhận ra rằng một thời đại mới đang tới.
Nhưng khi biết Côn Luân đang nắm giữ bí mật của thần lực thì Lê Tiên Nhi cảm thấy như đang có một con dao dí vào sau lưng mình, nàng có thể cảm nhận rõ hơi lạnh thấu xương phát ra từ nó.
Thiên hoàn thần hoa văn mới chỉ tìm hiểu được lớp vỏ ngoài.
Vốn tứ cảnh đang ổn định nhưng từ khi Huyền Không tự đổ nát, Tây Huyền tuột dốc không phanh thành ra giờ đây chỉ còn Côn Luân và Thiên Hoàn hai nhà độc đại.
Từ xưa đến nay chỉ có tồn tại ba thế lực mới có thể tưỡng hỗ át chế lẫn nhau mà đạt được sự cân bằng. Hai thế lực cùng tồn tại thì chỉ có một kết quả, một nhà sẽ bị nhà còn lại nuốt chửng.
Tình cảnh không ổn chính là Côn Luân lại đang đi trước bọn họ!
Trong hạc giấy gia gia nàng gửi cũng thể hiện sự lo lắng đồng thời nhắc nhở nàng bất luận dùng biện pháp gì cũng phải tìm được truyền thừa thần lực hoàn chỉnh.
Toàn bộ Thiên Hoàn giờ đã lui lại, tất cả lực lượng đều đang cố gắng tìm hiểu thần hoa văn.
Truyền thừa thần lực!
Lê Tiên Nhi hít sâu một hơi, bây giờ đầu óc nàng chỉ nghĩ tới bốn chữ này. Người đầu tiên nàng nghĩ tới chính là Tiếu Ma Qua, Ma Thần điện nàng không dám trêu vào, nhìn người ta giết tinh anh của Huyền Không tự như cắt dưa, thái rau như thế thì cũng có năng lực làm như thế với Thiên Hoàn.
Cho tới bây giờ mọi người đều biết chỉ có ba người có được truyền thừa thần lực, tất cả họ đều có liên quan tới Tiếu Ma Qua.
Tên chết tiệt Tiếu Ma Qua kia chạy đi đâu rồi?
-----------------------------
Nằm dưới mái hiên, Tả Mạc đang nhìn Lê Tiên Nhi ở trong phòng, tinh thần xao động, đối phương lại là một tu giả!
Mặc dù hắn đã phát hiện ra khí tức trên người đối phương rất quen thuộc với mình nhưng trăm triệu lần hắn không ngờ tới đối phương lại là tu giả. Không thể không nói, Lê Tiên Nhi ngụy trang rất tốt, ngoài ra lúc đầu Tả Mạc cũng không nghĩ tới tu giả nên hắn không thể nào phát hiện ra được.
Nhưng hỏa diễm trong tay Lê Tiên Nhi đã nói ra thân phận của nàng.
Thiên Hoàn?
Nghi hoặc trong lòng Tả Mạc càng sâu.
Chẳng lẽ trước khi bị mạt dung cải thức mình và Thiên Hoàn có liên quan?
Tả Mạc thầm lắc đầu, hắn cảm thấy khả năng này còn không lớn bằng việc Thiên Hoàn dùng một loại bí pháp nào đó để theo dõi mình. Bản thân và Thiên Hoàn trở mặt với nhau đã lâu, nói không chừng người con gái này còn đứng ở một góc nào đó không ai chú ý tới tận mắt nhìn thấy cuộc xung đột giữa mình và Thiên Hoàn năm đó.
Cuộc chiến ở Thái Dương thần điện vô cùng hỗn loạn, Tả Mạc không dám khẳng định người con gái này có mặt ở đó hay không?
Trên mặt Lê Tiên Nhi có lớp ngụy trang nên Tả Mạc không thể nhìn rõ làm cho suy đoán kia càng thêm đáng tin.
Tả Mạc không nấn ná nữa, lặng lẽ rời đi không một tiếng động, trên đường luôn cẩn thận mở ra vòng phòng hộ để không gây ra bất cứ phiền phức nào.
Cho tới khi trở lại phòng mình hắn mới hiện hình, thở dài đầy nhẹ nhõm. Lần tiềm hành vừa rồi hắn đã dùng tới tất cả các thủ đoạn, pháp quyết, ma công và yêu thuật đều được sử dụng, tất cả đều là loại tiềm hành ẩn nấp, không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy. Ngay cả Thanh Hoa Tuyết ngoài cửa cũng không thể phát hiện ra.
Người của Thiên Hoàn sao lại đi cùng Hi công tử?
Tả Mạc tuyệt đối không tin đây là ngẫu nhiên, chẳng lẽ, một ý nghĩ lớn mật thoáng hiện lên trong đầu hắn.
Hai nhà muốn kết minh!
Ý nghĩ này vừa hiện ra Tả Mạc lập tức khẳng định là đúng.
Địch Soái có đủ tư cách để kết minh với Thiên Hoàn, chỉ sợ nữ tử này không phải là đệ tử Thiên Hoàn bình thường.
Nghĩ tới ân oán giữa bản thân và Thiên Hoàn, Tả Mạc liền cười nhạt trong lòng.
Cơ hội để khiến Thiên Hoàn ăn quả đằng như thế sao hắn có thể bỏ qua chứ?