“Việc này cứ tạm gác qua một bên đã.” Thang Thần nghe xong thủ lĩnh hộ vệ báo cáo thì thản nhiên nói.
“Gia chủ…” Lão tam không kiềm chế được gấp giọng nói, vẻ mặt lão đại thì hờ hững giống như việc này không liên quan gì tới mình.
Thang Thần liếc nhìn thuộc hạ không mặn không nhạt nói: “Sau này nếu người có đem toàn bộ người của khu chợ đó giết sạch ta cũng không quan tâm nhưng giờ không ai được phép trêu chọc Tiêu Vân Hải. Nhớ kĩ, không ai được phép!”
Lão tam không khỏi run lên, bình thường gia chủ cực kì uy nghiêm nhưng rất ít khi nói nặng lời, bây giờ lại nói một không hai. Lần đâu tiên hắn thấy gia chủ nghiêm túc răn đe như vậy! Trong lòng lão tam vừa kinh vừa sợ, vẫn còn may, may mà người bị đánh là mình, nếu không, cái đầu này…
“Ngươi lui xuống trước đi.” Thang Thần nói.
“Dạ!” Lão tam co đầu rút cổ lui ra ngoài.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người Thang Thần mới cau mày mở miệng: “Sứ đoàn yêu tộc sao lại tiến vào đây?”
Lão đại lắc đầu, trầm giọng nói: “Hình như không phải cố ý.”
“Không phải cố ý?” Thang Thần trầm ngâm trong giây lát rồi nói: “Không nên bỏ qua. Chỉ tiếc không thể nào kiểm tra được thực lực người hầu của Tiêu Vân Hải.”
“Sâu không thể lường.” Trong mắt lão đại hiện lên một tia dị sắc: “Lão tam không thể nào chống đỡ được.”
Nếu lão tam ở đây nhất định sẽ trợn mắt há mồm, lúc hắn bị A Quỷ ném đi lão đại căn bản không phải vừa đi ngang qua mà hắn đã trông thấy toàn bộ quá trình.
“Có nhận ra không?” Thang Thần hỏi: “Có giống hai nữ nhân bên cạnh Tiếu Ma Qua không?”
“Không nhìn ra.” Lão đại trầm ngâm: “Có cùng phong cách với tữ nhân tử mang bên cạnh Tiếu Ma Qua nhưng không có tử mang, hơn nữa…”
Hắn đang muốn nói lại thôi.
“Hơn nữa cái gì?” Hai mắt Thang Thần chợt sáng lên, hỏi ngay.
“Hơn nữa khiến ta cảm thấy được nguy hiểm!” Lúc lão đại nói những câu này không khỏi nắm chặt tay, gân xanh nổi hết cả lên.
Thang Thần cũng động dung.
Lão đại là cao thủ số một dưới trướng hắn, vô cùng trung thành và tận tâm, khiến Thang Thần tin cậy nhất chính là thực lực của lão đại. Lão đại tu luyện chính là ‘vô trung sinh thương’, ma công loại thương có độ khó hàng đầu. Nếu không phải năm đó cơ duyên xảo hợp, Thang Thần cứu được hắn một mạng thì tuyệt đối không thể nào thu phục được một cao thủ cường hãn như thế.
Thực lực của lão đại có thể sánh vai với cao thủ vừa tấn chức soái giai.
Đó là một con bài tẩy trong tay hắn.
Lần này Thang Thần cử hắn theo dõi chính là do vẫn còn nghi ngờ thân phận của Tiêu Vân Hải nhưng không ngờ kết quả nhận được lại khiến hắn thất kinh như vậy.
Lão đại nhìn như thô mãng nhưng hắn tu luyện vô trung sinh thương nên trực giác vô cùng nhạy bén, hắn nói càng nguy hiểm vậy chỉ có một nguyên nhân, hầu nữ câm của Tiêu Vân Hải so với nữ nhân tử mang bên cạnh Tiếu Ma Qua thì mạnh hơn nhiều!
Điều đó không có khả năng!
Toàn bộ ma giới đều biết rõ, nữ nhân tử mang bên cạnh Tiếu Ma Qua tu luyện chính là thần lực.
Một ý nghĩ lớn mật bỗng hiện trong đầu Thang Thần.
Chẳng lẽ hầu nữ câm của Tiêu Vân Hải cũng tu luyện thần lực?
Hắn lắc đầu, thần lực không phải dễ luyện như vậy, chuyển đề tài hắn hỏi: “Tra ra bạch cương xà cố có tác dụng gì chưa?”
“Bạch cương xà cố có thể dùng để luyện chế ma binh.”
“Không đúng!” Thang Thần lắc đầu: “Hầu nữ còn lại của Tiêu Vân Hải từ khi có được bạch cương xà cốt thì luôn bế quan. Theo tin tức tra được từ Vật Hi đường thì chính là vị hầu nữ này của Tiêu Vân Hải nhìn trúng bạch cương xà cốt nên Tiêu Vân Hải mới quyết định mua nó. Nhất định bạch cương xà cốt có tác dụng nào đó mà không ai biết, khẳng định có liên quan tới vị hầu nữ đang bế quan kia, tiếp tục tìm hiểu đi!”
“Vâng!”
-----------------------------
Trong không trung A Quỷ đang yên lặng xếp gối ngồi ngay ngắn, xiềng xích màu tím xuyên qua thân thể nàng. Những xiềng xích màu tím này so với lần trước Tả Mạc nhìn thấy thì to hơn nhiều lắm, xiềng xích sáng bóng càng bên nội liễm.
Khi tới gần thân thể nàng thì bên ngoài xiềng xích xuất hiện những hoa văn tinh mỹ cực nhỏ.
Nàng nhắm mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn.
Hiệu quả của u hủ chuyển sinh liên không giống như bình thường, hồn phách nàng không những không héo rũ mà càng thêm ngưng thực hơn.
Những ngày này, nàng không ngừng dùng hồn phách của mình để tẩm bổ cho bất tử thần lực, bây giờ bất tử thần lực so với trước kia đã cường đại hơn nhiều. Bất tử thần lực mạnh hơn sản sinh ra rất nhiều biến hóa. Rõ ràng nhất chính là quang hoa không hiển lộ mà trở nên nội liễm hơn.
Bất tử thần lực mạnh lên khiến cầm cố của nàng càng triệt để hơn.
Không có ánh sáng, không có âm thanh, không có mùi vị, chỉ có hư vô tĩnh mịch.
Hư vô tĩnh mịch này làm người ta như muốn điên lên nhưng không thể nào đánh bại được thiếu nữ nhìn như mảnh mai này.
Lần trước khi hồn phách nàng được tẩm bổ nàng đã biết đó nhất định là do thiếu gia làm. Tâm ổn định đã sớm nói cho nàng biết bây giờ nàng đang ở bên cạnh thiếu gia nhưng những quang điểm trong không trung lại khiến nàng đột nhiên hiểu ra.
Bản thân không những đang ở bên cạnh thiếu gia mà còn được thiếu gia nỗ lực cứu chữa.
Không gì cổ vũ một thiếu nữ đang chìm đắm trong hư vô tĩnh mịch hơn thế.
Từ đó về sau, trên mặt nàng luôn nở nụ cười tựa như ánh mắt trời vậy.
Có lẽ thiếu gia có thể nhìn thấy mình.
Nàng muốn dùng nụ cười tươi sáng đó để nói cho thiếu gia biết nàng không đau khổ, không cảm thấy chút khó chịu nào.
Từng chút thống khổ đều khiến thần lực tăng trưởng! Thần lực càng mạnh thì nàng mới có thể bảo vệ thiếu gia!
Nàng vô cùng hài lòng.
Dưới nụ cười tươi rói đó, bên trong hồn phách của nàng có thứ gì đó đang dần thành hình.
------------------------------
A Hoành đang nhập định dần tỉnh lại, tâm tư xao động cũng đã bình tĩnh hơn.
Đúng như hắn dự đoán, quả nhiên mối quan hệ giữa Thang gia và Địch Soái không nông chút nào. Những ngày này mỗi lần hắn cầu kiến Thang Thần là lại được người hầu lễ phép nói rằng gia chủ đang có việc không có ở nhà.
A Hoành biết rõ điều này có nghĩa là gì.
Trước đó mặc dù Thang Thần luôn mơ hồ muốn kết minh với bọn họ nên đối với Quý gia còn có chút khách khí, thái độ hiện giờ là quá rõ ràng rồi.
A Hoành biết, kết minh giữa hai nhà đã sụp đổ.
Rất nhanh, mệnh lệnh mới của gia chủ đã được truyền đến tay hắn.
Chỉ có hai điều: phá hư kết minh giữa Thang gia và Địch Soái, âm thầm giết chết Tiêu Vân Hải nhưng không được để Thang gia hoài nghi Quý gia làm!
Nhìn thấy mệnh lệnh của gia chủ A Hoành không khỏi cười khổ, bất cứ mệnh lệnh nào đều rất khó để hoàn thành. Thang gia và Địch Soái kết minh không cần nói, chỉ sợ hai nhà đã sớm âm thầm cấu kết cùng một chỗ chỉ là không có ai hay biết mà thôi. Còn giết chết Tiêu Vân Hải cũng không phải là việc dễ dàng gì, cuộc chiến phát sinh ở chợ sớm đã truyền tới tai hắn.
Không những hầu nữ câm bên cạnh Tiêu Vân Hải có thực lực khó lường mà còn đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ yêu tộc cũng vô cùng lợi hại, ngay cả đại thủ lĩnh của Thang gia cũng chỉ đánh ngang tay với nàng, thực lực này…
Chẳng lẽ thời thế bây giờ đã bắt đầu lưu hành nữ hộ vệ rồi sao?
Tiếu Ma Qua như vậy, Tiêu Vân Hải cũng thế, thậm chí còn chơi hơn, thoáng cái đã có ba nữ hộ vệ!
Bỗng, trong lòng A Hoành chợt động, vẻ mắt tái đi: “Kẻ nào?”
Lời còn chưa dứt thì cả người hắn đã trở nên mờ đi.
Cùng lúc đó A Hoành đã xuất hiện ở bên ngoài phòng, trong tay hắn cầm một tờ giấy, mặt không chút cảm xúc. Cho tới tận lúc này tàn ảnh của hắn ở trong phòng vẫn còn chưa tan biến.
Nhanh quá!
Trong lòng A Hoành vô cùng kinh hãi, từ khi phát hiện đến khi ra tay ngay cả bóng dáng của đối phương thế nào hắn cũng thấy rõ. Rất có khả năng là đối phương cố ý phát ra khí tức của bản thân mới làm hắn cảm ứng được.
Ý nghĩ này khiến hắn sởn cả gai ốc.
Điều này cũng có nghĩa nếu đối phương đánh lén thì tám chín phần mười hắn sẽ không thể tránh thoát được.
Thực lực của người vừa rồi là không thể đo lường được.
Còn nữa, đối phương tới đây có mục đích gì? Hắn vô cùng nghi hoặc nhìn về tờ giấy trong tay, rất nhanh sau khi đọc xong thì hai mắt hắn hiện lên vẻ mừng rỡ như điên.
Thiên Hoàn!
Không ngờ trong đội ngũ đi theo Hi công tử lại có đệ tử của Thiên Hoàn! Không ngờ Địch Soái lại âm thầm cấu kết với Thiên Hoàn!
A Hoành chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười thật lớn.
Mặc dù bắt đầu từ Tiếu Ma Qua mà thế dung hợp của ba nhà yêu ma tu giả thành hình nhưng Tiếu Ma Qua vẫn là ma tộc, không ai cho rằng dưới trướng hắn có tu giả là sai, ngược lại mọi người đều tin tưởng Tiếu Ma Qua có thể chinh phục được tu và rất làm kiêu ngạo vì điều đó.
Những thế lực có chút nhãn lực đều nhận ra điều này, yêu ma tu giả dung hợp là xu thế tất yếu không thể ngăn cản nổi nhưng trong dân chúng thì những điều này vẫn còn rất khó chấp nhận. Cừu hận giữa yêu ma tu giả không dễ để hóa giải như thế.
Trong mắt A Hoành thì việc Địch Soái và Thiên Hoàn kết minh là một chiêu vô cùng kì diệu.
Nhưng những việc như này tuyệt đối không thể công khai được, mọi người chỉ có thể cố gắng âm thầm duy trì nếu không, chỉ riêng nước bọt của dân chúng cũng đủ để nhấn chìm Địch Soái rồi.
Trên môi A Hoành hiện lên một nụ cười đầy tàn khốc.
Nắm điều này trong tay cũng giống như có một vũ khí trí mạng!
------------------------------
Tả Mạc thay đổi dung mạo đang tiềm hành trong bóng tối vô cùng đắc ý.
Mặc dù Quý gia cũng không phải thứ gì tốt nhưng cũng có khả năng cắn cho Thiên Hoàn một cái. Tả Mạc dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được, Quý gia sẽ đem tin tức này mà đi quậy tưng bừng.
Để cho bọn chúng chó cắn chó thôi!
Đối với dạng người này Tả Mạc không hề có chút thiện cảm gì.
Làm xong mọi chuyện Tả Mạc cảm thấy vô cùng thoải mái. Với trạng thái hưng phấn như này mà luyện chế ma binh thì chỉ cần đưa tay ra là có thôi!
Nhưng đúng vào lúc này bước chân Tả Mạc đã dừng lại, sự đắc ý trên mặt biến mất không, hắn giống như một con dã thú cảm thấy được nguy hiểm, trong nháy mắt liền tiến vào trạng thái chiến đấu.
Trong góc đường một bóng người chậm rãi xuất hiện.
“Tính cảnh giác không tồi.”
Thân hình người vừa khen dần xuất hiện trước mắt Tả Mạc. Một vị lão đầu ăn mặc rách nát giống như một người lang thang, mặt đầy nếp nhăn, hai mắt đục ngầu, cả người không có chút khí thế nào.
Nhưng Tả Mạc tuyệt đối không dám coi thường đối phương.
Lão đầu tùy ý đứng ở bên đó nhưng lại hòa hợp thành một thể với cảnh vật xung quanh, vô cùng kì lạ.
Loại phù hợp như này Tả Mạc chưa bao giờ gặp qua, chắc chắn nó chỉ xuất hiện trên người những cao thủ chuyên ẩn nấp tiềm hành.
“Ngươi là ai?” Tả Mạc trầm giọng hỏi.
Lão đầu rất hứng thú nhìn Tả Mạc, nhếch miệng cười nói: “Ngươi có thể gọi ta là lão đầu.” Ngay sau đó lão vô cùng tự nhiên nói tiếp: “Thủ đoạn dịch dung không tồi, ồ, thái dương thần lực cũng tu luyện không tồi. Có thể nhận được truyền thừa của bộ lạc Thái Dương, phúc duyên của ngươi thực không mỏng.”
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Trong lòng Tả Mạc thoáng hoảng sợ, đối phương hiển nhiên đã nhận ra hắn chính là Tiếu Ma Qua, thậm chí liếc mắt đã nhìn thấy thần lực hắn tu luyện!
Lão đầu nhếch miệng lộ ra hàm răng vàng ố không còn trọn vẹn: “Ha ha, người trẻ tuổi, phải kiên nhẫn. Ồ, nha đầu cạnh ngươi đâu rồi?”
Sát khí trong mắt Tả Mạc đột nhiên tăng mạnh!