“Không nên hung hăng như thế!” Lão đầu dường như không bị ảnh hưởng chút nào bởi sát khí của Tả Mạc, sát khí như sóng dữ ầm ầm ập về phía lão nhưng ngay sau liền giống như bọt khí, nhanh chóng tan biến mất.
Hai mắt Tả Mạc trợn trừng, không khỏi run lên.
Bỗng lão đầu như nhận ra điều gì đó nên nói thêm một câu: “Ngươi phải cẩn thận chút, rất nhiều người đang để ý tới ngươi đó.”
Trong nháy mắt cả người liền biến mất.
Tả Mạc ngẩn ra, rất nhanh sắc mặt khẽ biến, lúc này hắn mới phát hiện ra có người đang đi về hướng này.
Lão nhân này… Thực lực rất mạnh!
Nghĩ lại câu nói vừa rồi thì thấy hình như không có ác ý chút nào.
Vừa suy nghĩ Tả Mạc vừa lặng lẽ rời đi, hắn đã sớm khảo sát qua nơi này vài lần nên vô cùng quen thuộc. Hiệu quả do Vệ và Bồ yêu huấn luyện rất tốt, khả năng ẩn nấp tiềm hành của Tả Mạc mặc dù chưa đạt tới mức đại sư nhưng dùng để giấu cao thủ bình thường là không thành vấn đề.
Trở lại phòng, hắn vẫn nghĩ về lão đầu kia. Thực lực lão đầu cường hãn như thế tuyệt đối không phải là hạng người vô danh. Hơn nữa khiến cho Tả Mạc cảm thấy khiếp sợ chính là việc lão đầu tu luyện loại lực lượng gì hắn cũng không nhận ra rõ.
Lời nói cuối cùng của lão đầu có ý gì?
Rất nhiều người đang để ý tới mình? Đây rõ ràng là một lời nhắc nhở!
Chẳng lẽ mình để lộ sơ hở gì? Tả Mạc lắc đầu, mặc dù không biết lão đầu có ý đồ gì nhưng đối phương đã nhắc nhở mình chắc không phải là rảnh rỗi làm việc thừa.
Lão đầu nói ‘rất nhiều người’, vậy có nghĩa không phải chỉ một người. Những người này để ý tới mình, mục đích của bọn họ là gì đây?
Địa ma binh? Đây là khả năng lớn nhất, ở ma giới bây giờ địa ma binh là ma binh cao nhất, người mơ ước có được nó nhiều vô số kể.
Nhưng đã sống lâu giữa lằn ranh sinh tử nên Tả Mạc vô cùng nhạy cảm với nguy hiểm, những suy nghĩ có khả năng như này ngược lại đều bị hắn bỏ qua.
Ngoại trừ địa ma binh thì thứ khiến người ta chú ý nhất chính là truyền thừa thần lực của Tiếu Ma Qua hắn. Nếu người khác chú ý tới cái này thì phiền phức thật rồi!
Tả Mạc nhíu mày, ngay sau đó liền vất vấn đề này qua một bên. Hắn sẽ không bởi một câu nói của lão đầu xa lạ kia mà rối hết cả lên. Việc trước mắt cần phải làm nhất chính là luyện chế ra một thanh địa ma binh.
Địa ma binh đổi lấy tố ảnh hồn ti thảo, đây chỉ là do hắn ngẫu nhiên nghĩ ra nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy phương án này so với việc bản thân đi U Tuyền giới tìm kiếm thì dễ thực hiện hơn nhiều.
Bây giờ hắn không phải là người vô danh nữa rồi, bất luận là Tiếu Ma Qua hay là Tiêu Vân Hải, hai thân phận này đều rất có trọng lượng.
Chỉ cần hắn có thể luyện chế ra một thanh địa ma binh mới nhất định sẽ có vô số người đi tìm kiếm tố ảnh hồn ti thảo. Trong mắt thế nhân thì địa ma binh vô cùng trân quý, trong mắt Tả Mạc nó chỉ là một vật chết, có thể dùng nó để đổi lấy tổ ảnh hồn ti thảo là vô cùng có lãi.
Vừa mới luyện chế ra thiên tướng thập xà mâu mà giờ hắn lại luyện chế ra một thanh địa ma binh khác nhất định danh tiếng của hắn sẽ được đẩy lên một tầm cao chưa từng có. Khi đó lời hứa của hắn sẽ khiến bao người vì nó mà điên cuồng.
Sau khi cẩn thận nghĩ lại thì sự lo lắng trong lòng Tả Mạc đã tan biến hết.
Lão đầu cũng được, những người khác cũng được, dù sao mục đích của mình chính là tố ảnh hồn ti thảo. Những việc khác không có quan hệ gì tới mình, mà nếu có tìm đến hắn thì hắn cũng chẳng xoắn.
-------------------------------
Trong bóng đêm đen như mực, Tằng Liên Nhi một thân đỏ tươi giống như một đóa hoa hồng nở rộ trong bóng đêm. Động tác của nàng không gây ra chút tiếng động nào, không có tiếng gió thổi, nàng giống như u linh xuất hiện trước mặt Thanh Hoa Tuyết.
“Ngươi là ai? Vì sao lại ở đây?” Tằng Liên Nhi nhìn Thanh Hoa Tuyết hỏi.
Thanh Hoa Tuyết chỉ cảm thấy mắt hoa lên, một bóng người không hề có dấu hiệu báo trước xuất hiện trước mặt nàng.
Sắc mặt nàng khẽ biến, trong lòng hoảng sợ, trên mặt cố gắng giữ bình tĩnh, miệng không chịu thua hỏi: “Ngươi là ai?”
Hai mắt Tằng Liên Nhi trở nên mông lung giống như mây mù, lặng yên thổi tới.
“Đi vào rồi nói!” Giọng Tả Mạc bỗng từ trong phòng truyền ra.
Bóng dáng Tằng Liên Nhi lập tức biến mất.
Lúc này vẻ kinh hãi mới hiện rõ trên mặt Thanh Hoa Tuyết.
-----------------------------
“Nàng là Thanh Hoa Tuyết, năm đó đã thua trong tay ta. Không ngờ nàng lại ở trong sứ đoàn yêu tộc, hơn nữa còn nhận ra thân phận của ta. Do đó ta quyết định mang nàng theo để miễn nàng nói lung tung ra ngoài.” Tả Mạc giải thích. Người khác không biết nhưng hắn thì rất rõ, vừa rồi Tằng Liên Nhi tràn ngập sát cơ, chỉ cần hắn nói chậm một chút thì Thanh Hoa Tuyết chắc đã trở thành một xác chết.
“Ta sao lại đi tính toán với một tiểu cô nương chứ.” Khóe miệng Tằng Liên Nhi khẽ nhếch lên như có như không.
Thắt lưng khẽ xoay tròn, quần dài màu đỏ giống như cánh hoa nở rộ, nàng ưu nhã ngồi ở trước mặt Tả Mạc.
Tằng Liên Nhi làm chuyện gì đều ưu nhã thong dong, dường như trời sinh đã thế, mà chính mình thì như người quê mùa, không sao có thể học được. Tả Mạc lắc đầu, đem ý nghĩ buồn cười này vất ra khỏi đầu sau đó quan thiết hỏi: “Thế nào?
“Thành công rồi!” Tằng Liên Nhi hơi thở như lan, không có chút khoe khoang nào, lúm má đồng tiền như hoa nở tỏa sáng: “Huyết mạch của ta trở nên hoàn mỹ hơn, đối với việc tu luyện sau này có rất nhiều chỗ tốt, thần lực tăng trưởng được một thành rưỡi!”
Tả Mạc động dung, đối với ma tộc mà nói thì huyết mạch chính là sức mạnh hạch tâm của họ cũng là ngọn nguồn của toàn bộ sức manh. Củng cố và bồi đắp cơ sở đối với bất cứ tu luyện giả nào cũng có sức hấp dẫn trí mạng. Mà thần lực tăng trưởng được một thành rưỡi càng khiến Tả Mạc trợn mắt há mồm.
Ngay cả hắn tay phải có tiểu hào thần tinh mà muốn thần lực tăng trưởng một thành rưỡi mà không có các loại phụ trợ nào khác thì cần khoảng một năm.
“Giá trị! Quá đáng giá!” Tả Mạc nhịn không được hưng phấn nói.
Tằng Liên Nhi mỉm cười giống như mây mù vĩnh viễn bao phủ sâu trong mắt nàng, lặng yên chớp động khó mà giải thích nổi. Đương nhiên giá trị, nhưng vật trao đổi chính là địa ma binh đó!
Khi nghe nói muốn lấy được bạch cương xà cốt cần có một thanh địa ma binh thì Tằng Liên Nhi gần như đã từ bỏ. Giá như vậy nàng không thể chấp nhận nổi, ngay cả phụ thân Tằng Dịch của nàng mặc dù đứng đầu một giới cũng không thể trả được cái giá đó.
Nhưng người đang ở trước mặt nàng lại không chút do dự.
Không có quan hệ tình yêu nam nữ, bỗng nàng hiểu ra vì sao bên cạnh Tả Mạc lại tập trung nhiều thiên tài khiến nàng giật mình như vậy.
Vi Thắng, Công Tôn Sai, Biệt Hàn…
Bất cứ ai trong số họ nếu đi ra ngoài đều sẽ tỏa sáng không gì có thể ngăn cản nổi. Vậy mà tất cả các nhân tài như vậy đều đang tập trung ở bên cạnh Tả Mạc, vì hắn thậm chí còn nguyện hi sinh tính mạng của mình.
Tả Mạc không chút ý tới tâm trạng của Tằng Liên Nhi, trên mặt hắn khó nén được vẻ vui mừng: “Thật quá tốt! Hiện giờ ngươi đã xuất quan rồi, ta cũng yên tâm mà luyện chế địa ma binh.”
“Luyện chế địa ma binh?” Từ sau khi Tằng Liên Nhi có được bạch cương xà cốt thì luôn luôn bế quan, nàng đối với các loại sự việc bên ngoài thì không hề hay biết. Nghe Tả Mạc nói muốn luyện chế ma binh thì không khỏi có chút ngạc nhiên.
“Ừa.” Tả Mạc gật đầu hai cái, nhếch miệng cười nói: “Ta nghĩ ra một kế rất hay. Dùng địa ma binh đổi lấy tố ảnh hồn ti thảo, như vậy chúng ta không phải đi U Tuyền giới nữa.”
“Địa ma binh đổi lấy tố ảnh hồn ti thảo?” Tằng Liên Nhi giật mình, nàng tưởng rằng tai mình nghe lầm chứ: “Chẳng lẽ chúng ta còn địa ma binh nào khác?”
Nhìn thấy vẻ giật mình của Tằng Liên Nhi thì Tả Mạc vô cùng đắc ý, bình thản nói: “Luyện chế tiếp là được!”
Tằng Liên Nhi yên lặng, trong giây lát môi nàng liền nở nụ cười. Tả Mạc nói về việc luyện chế địa ma binh mà khẩu khí rất tùy tiện, mặc dù nàng có hơi giật mình nhưng không chút nghi ngờ Tả Mạc có thể làm được điều đó.
Mắt nàng thoáng nhìn về phía A Quỷ. Rất khó nén được cảm xúc, một tiếng thở dài vang lên trong lòng nàng giống như mây mù lượn lờ sâu trong đôi mắt nàng.
“Khi nào thì bắt đầu luyện chế?” Nàng mỉm cười hỏi.
“Ngươi đã xuất quan rồi vậy không chậm trễ nữa.” Vẻ mặt hi hi ha ha của Tả Mạc biến mất, hắn trở nên nghiêm túc hơn, trầm giọng nói: “Ngày mai!”
------------------------------
“Lần trước tên man ngưu kia không dám động thủ thật làm ta quá thất vọng.” Lão đầu mở miệng lộ ra hàm răng vàng ố vô cùng thê thảm.
Một vị thiếu niên xuất hiện cách đó không xa, y phục bó sát làm cho thân hình thiếu niên trở nên thon dài. Hắn nửa nằm nửa ngồi trong không trung cách mặt đất một trượng giống như đang nằm trên một chiếc ghế vô hình nào đó, nửa thân trên của hắn như đang dựa vào chiếc ghê vô hình đó, tư thế rất quái dị.
Một tay nâng đĩa trái cây, bên trong chứa đầy nho đỏ, tay kia không ngừng ném chúng vào trong miệng, vẻ mặt đầy thích thú.
“Sao ta dám cùng lão tiền bối động thủ chứ? Ta tới chỉ để ăn nhậu chơi bời thôi.” Thiếu niên mơ hồ nói không rõ: “Nhưng lần trước tiền bối che chở cho Tiếu Ma Qua, nhị ca vô cùng bất mãn. Lần này dường như lại cảm thấy hứng thú đối với Tiêu Vân Hải, tiền bối, để cho người ta có đường sống với…”
“Tiêu Vân Hải? Chẳng lẽ các ngươi không phải là vì Tiếu Ma Qua mà đến?” Lão đầu móc móc lỗ tai: “Mặc dù tuổi ta đã lớn rồi, lỗ tai không còn được như trước nữa nhưng thực sự không nổi nhắc đi nhắc lại như vậy. Tiêu Vân Hải là đầu mối then chốt để tìm được Tiếu Ma Qua, những lời này lão đầu ta nghe đến nỗi lỗ tai đã chai sạn rồi.”
“Ai da, tiền bối không cần phải nói thẳng ra như vậy, thương lượng được mà, giữa ngài và chúng ta thì còn cần tính toán gì nữa, tiền bối ra giá đi…” Thiếu niên nói như bắn liên thanh, tốc độ tay càng nhanh hơn, chiếc đĩa đựng nho đỏ kia giống như vô cùng vô tận vậy.
Lão đầu cười mà như không nhìn thiếu niên: “Ma Thần điện có vẻ rất quyết tâm nhỉ.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Thiếu niên cười ha ha nói: “Ngài cũng biết mà, thâm sơn cùng cốc không có đồ vật gì hay đâu, ngài cũng đừng ra giá quá tàn nhẫn!”
“Khiêm tốn quá đi, nếu ta nhớ không lầm, trong điện của các ngươi có cây kết giả hương đã bắt đầu kết quả. Lão đầu ta không muốn nhiều, năm quả!” Một lần nữa lão đầu lại lộ ra hàm răng vàng ố, vẻ mặt giống hệt con buôn.
Cả người thiếu niên thoáng cứng đờ, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy lạnh run. Kết già hương là cơ mật cao nhất của Ma Thần điện, nó được trồng ở cấm địa của thần điện, ngay cả thần điện hộ vệ cũng không biết tới vật ấy vậy mà lão đầu bẩn thỉu hôi hám trước mắt lại biết rất rõ!
“Ngài quả nhiên thần thông quảng đại! Nhưng bây giờ mới kết được năm quả, ngài lại xách hết đi như vậy…”
Lão đầu cười đen tối nói: “Há há, năm quả? Sao ta nghe nói là mười một quả nhỉ?”
Trong nháy mắt sau lưng thiếu niên phủ đầy một lớp mồ hôi lạnh, hắn nhìn chằm chằm vào lão đầu, ánh mắt lợi hại như kiếm, lạnh giọng nói: “Rốt cuộc ngài là ai?”