Cả người Vi Thắng run lên.
Không gian xung quanh hắn trong nháy mắt biến thành màu đỏ như máu. Thân thí thần huyết kiếm bỗng xuất hiện những vết máu loang lổ, nồng nặc sát khí, cuồn cuộn ập tới!
Từng đạo huyết mạc đỏ ứng bay ra khi kiếm khua lên.
Kiếm mang sấm sét to lớn mang theo uy thế của thiên địa trùng điệp đánh vào huyết mạc.
Ánh sáng do huyết mạc phát ra tăng vọt, bên trong mơ hồ truyền tới những tiếng quái thú rít gào, từng vết máu nhè nhẹ hiện lên trên huyết mạc đỏ ửng.
Sắc mặt Lôi Dịch khẽ biến!
Bất luận là huyết mạc hay huyết kiếm đều phát ra khí tức vô cùng bạo ngược! Lôi Dịch biết rõ, người tu luyện loại kiếm quyết này dần dần tâm thần sẽ bị bào mòn, trở thành một kẻ tàn bạo thèm sát. Loại kiếm tu này cực kì nguy hiểm, bọn họ giết người hoàn toàn không để ý tới lý do, đã trở thành kẻ cuồng sát chân chính. Nhưng hạng người tu luyện sát kiếm này càng về sau càng khó tiến thêm, bọn họ rất dễ bị mê hoặc trong khoái cảm sát nhân, cuối cùng tự hủy diệt chính mình.
Nhưng vừa rồi hắn lại nhìn thấy rất rõ.
Dưới huyết mạc đáng sợ kia, hai mắt Vi Thắng tràn ngập sự thành kính với kiếm, chấp nhất đối với tín niệm. Ngay cả khí tức cũng rất đường đường chính chính, không có chút nào giống kiếm tu điên cuồng chỉ muốn chém giết cả! Chỉ thoáng nhìn qua Lôi Dịch liền nhận ra Vi Thắng là loại người có tâm chí vững như bàn thạch. Trong lúc hốt hoảng bỗng hắn nghĩ tới Lâm Khiêm, trong lòng không tự chủ được mà đem hai người này so sánh với nhau.
Lâm Khiêm so với người này thì ưu tú hơn nhiều…
Lôi Dịch vô thức nghĩ thế nhưng khi ánh mắt hắn và ánh mắt Vi Thắng va chạm với nhau. Phía sau huyết mạc, trong đôi mắt sáng rực như sao trời kia dường như có cái gì đó đang hừng hực cháy, là tín niệm sao? Hay là chấp niệm? Nó thiêu đốt hừng hực như thế, quyết liệt như thế, không có một chút đố kị, không có một chút lo lắng, dù cho huyết mạc nồng nặc cũng không thể nào che lấp đi được!
Lâm Khiêm so với người này thì ưu tú hơn nhiề nhưng so về chấp niệm đối với kiếm thì kém hơn một chút…
Lôi Dịch bị kết luận của chính bản thân làm cho giật mình. Sao có khả năng chứ? Hai người này hoàn toàn không thể so sánh mới đúng! Lâm Khiêm là ai chứ? Hắn là đệ tử xuất sắc nhất trong mấy chục vạn đệ tử của Côn Luân, thiên phú tâm tính đều xuất sắc hơn người, hắn được nhận những chỉ dẫn tốt nhất, hắn khắc khổ tu luyện không chút lười biếng, hắn là người trời sinh cao quý…
Vi Thắng chỉ là một kẻ sơn dã đến từ một môn phái nhỏ, xuất thân kiếm phó cũng vô cùng đê tiện, vậy mà…
Trong nháy mắt tất cả các ý nghĩ đều hiện ra rất rõ ràng, Lôi Dịch bị chính ý nghĩ này làm cho khiếp sợ tới tê dại.
Người này không lưu được!
Ý nghĩ này giống như sâm sét vang lên trong lòng hắn.
Sát ý trong nháy mắt tràn ngập toàn thân hắn, trong mắt xuất hiện vô số lôi mang thật nhỏ, du tẩu bất định, đầu đầy ngân phát, phất phới bất định, điện quang lượn lờ khắp người, trong nháy mắt khí thế của hắn được đẩy lên tới cực điểm!
Giờ phút này, những cố kị vì thân phận bại lộ đều bị Lôi Dịch ném lại phía sau. Trong mắt hắn chỉ có một người, chỉ có duy nhất một ý niệm!
Phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, bỏ ra bất cứ thứ gì đều phải giết chết được kẻ này!
Ngăn được một kiếm của đối phương, thí thần huyết kiếm trong tay Vi Thắng trở nên vô cùng hưng phấn, nó rung lên phát ra những tiếng ong ong trong tay của Vi Thắng như muốn thoát tay bay ra!
Tay Vi Thắng tựa như được đúc bằng thép, không chút động đậy, chiến ý trong mắt hắn càng ngày càng sáng rực.
Nắm thí thần huyết kiếm trong tay, cả người Vi Thắng hơi khom lại tựa như đang lui lại, khuôn mắt hơi ngửng lên nhưng vẫn là sự kiên định bình tĩnh không gì có thể sánh nổi.
“Lấy…kiếm…thệ!”
Ba chữ trầm thấp như được phun ra từ trong lồng ngực, mang theo lòng tin cường đại, cứng rắn như sắt thép, như búa tạ, từng nhát một nện vào trong lòng người.
Thí thần huyết kiếm đang kêu lên trong tay Vi Thắng đột nhiên ngừng lại.
Sau khi nói ra mấy chữ kia, kiếm của Vi Thắng như nặng vạn cân, chậm rãi chém ra!
Thân kiếm loang lổ giống như bị một lực lượng cường đại nào đó hấp dẫn, theo thân kiếm chầm chậm bay lên, di chuyển chậm rãi theo thân kiếm.
Trong lòng Lôi Dịch bỗng hiện lên cảm giác vô cùng nguy hiểm, lôi quang trong mắt càng thêm dày đặc, trước mặt hắn hiện lên một thanh phi kiếm ngân sắc hình thù rất kì lạ. Thanh phi kiếm này giống như lấy một tia sét dài chừng một trượng ba, quanh co ngoằn ngoèo không có quy tắc, giống như một cành cây được phân ra rất nhiều chạc, toàn thân màu bạc, không biết là do vật gì luyện thành.
Phi kiếm thành danh của Lôi Dịch, thiên lôi chi!
Ngay sau khí thiên lôi chi xuất hiện, trong vòng mấy trặm dặm, những tầng mây như tuyết lở ầm ầm tụ tập lại. Trong nháy mắt, trên đỉnh đầu Lôi Dịch xuất hiện tầng mây vô biên vô hạn, bầu trời liền trở nên tối đen như mực.
Xoẹt!
Bầu trời bỗng sáng lên, sấm sét đánh vào thiên lôi chi, thiên lôi chi đột nhiên sáng lên.
Đây mới chỉ là bắt đầu, theo từng đạo sấm sét không ngừng đánh vào thiên lôi chi, thiên lôi chi tựa như một vầng thái dương chói lọi. Vô số lôi điện bao vây lấy nó, tầng mây trong vòng trăm dặm tích lũy đầy lôi điện, tất cả đều tụ tập trên mặt nó.
Thiên lôi chi giống như vật còn sống vậy, di chuyển bên trong quang cầu lôi điện dày đặc!
Toàn bộ thành thị đều bị điều này này làm cho kinh động.
“Dừng tay!” Một gã ma tộc gầm lên: “Các ngươi điên rồi sao?”
“Cẩn thận, bọn họ là tu giả!”
…
Lôi Dịch lờ đi như không nghe thấy, một nụ cười nhạt hiện trên môi, lôi mang chớp động, trong mắt là một khoảng băng lạnh.
Mấy tên ma tộc cố gắng tới gần đều bị lôi quang từ lôi cầu bắn trúng người. Lôi quang hiện lên, mấy người đang đứng gần đó đều biến thành hư vô, các ma tộc khác không khỏi biến sắc, không ai dám tới gần nữa!
Cận Nhiên Hoa San nhìn Lôi Dịch sư thúc đầy cuồng nhiệt, mặc dù bọn họ đã biết thực lực của Lôi Dịch sư thúc sâu không thể lường được nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì vẫn cảm thấy vô cùng chấn động.
Lôi Dịch giống như lôi thần hạ phàm, hờ hững nhìn xuống, ngón tay chỉ thẳng như kiếm, hai mắt bỗng trợn tròn, quát lớn một tiếng: “Chết!”
Trên bầu trời, thiên lôi chi bên trong lôi cầu đột nhiên háo thành một đạo sấm sét vô cùng lớn, với thế không thể nào đỡ được đánh về phía Vi Thắng!
Sấm sét giống như một thanh ngân sắc cự kiếm mang theo khí tức vô cùng khủng khiếp, như muốn bổ đôi bầu trời ra thành hai nửa!
Ánh sáng màu bạc chói mắt rực sáng cả trời đất, phản chiếu lên bao đôi mắt đầy kinh sợ, uy của thiên địa làm tinh thần người ta chấn động.
Một kiếm này giống như sấm sét ngày tận thế!
Làm người ta không thể nào phân biệt đây rốt cuộc là sấm sét hay là kiếm ý nữa.
Trong mảng không gian trắng xóa kia, một đạo huyết mạc nhìn như chậm rãi nhưng vô cùng kiên định từ từ lan ra.
Tiếng huyết mạc trầm thấp nhưng rất rõ ràng, từ từ như sắt, ngay cả khi phải đối mặt với uy thế của thiên địa cũng không chút khuất phục, không chút run rẩy.
“Lấy… Côn… Luân… Huyết… Tế!”
Lấy Côn Luân huyết tế?
Lôi quang trong mắt Lôi Dịch càng đặc, linh lực toàn thân không chút để ý tới hậu quả tràn ra.
Thiên lôi chỉ uống lượn trên bầu trời không ngừng run rẩy, lôi điện xung quanh càng thêm dày đặc, phá tan không gian, với tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy đánh về phía Vi Thắng.
Đôi mắt băng lãnh của Lôi Dịch thoáng hiện lên nét vui mừng, vô số cảm ngộ bỗng hiện lên trong đầu hắn. Một kiếm này hắn đã chạm tới phản hư kì, chạm tới quy tắc nguyên thủy của thiên địa.
Bao lâu rồi chưa đột phá vậy mà vào thời khắc này lại có thể thành công!
Hắn vui sướng đến nỗi chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười dài!
Nhưng vào lúc này hắn bỗng nhìn thấy huyết mạc, một huyết tuyến cực nhỏ vô cùng bắt mắt có quỹ tích chuyển động dọc theo kiếm trong tay Vi Thắng, xuyên qua huyết mạc, bay lên đón đỡ sấm sét từ trên trời đánh xuống!
Tốc độ của huyết tuyết so với tốc độ kiếm của Lôi Dịch thì không thua kém chút nào.
Hai mắt Lôi Dịch trợn tròn, sao có thể được?
So sánh với thiên lôi chi tráng kiện thì huyết tuyết nhỏ bé tới mức không đáng kể. So sánh vơi uy thế thiên diệt địa kinh thì huyết tuyến không có bất cứ thanh thế gì.
Nó giống như không hề được báo trước xuất hiện trước mặt thiên lôi.
Tốc độ song phương đều nhanh tới cực hạn, nhanh đến mức song phương không kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào.
Tê!
Tiếng rít đầy quái dị đột nhiên vang vọng khắp trời đất.
Huyết tuyến giống như một thanh lưỡi dao vô cùng sắc bén xẹt qua phi kiếm thiên lôi chi với hình thù kì lạ, sấm sét to lớn dày đặc khiến thiên địa biến sắc vậy mà bị một đạo huyết tuyến không chút bắt mắt xé rách như đậu hũ vậy!
Một phân thành hai!
Xẹt qua sấm sét, huyết tuyến biến mất trong tầm mắt của Lôi Dịch.
Hắn không kịp đưa ra bất cứ phản ứng gì, bỗng nhiên cảm giác thấy có gì đó giống như tơ lụa vừa lướt qua người, hắn chưa từng cảm giác thấy điều gì kì quái như vậy.
Nguyên anh hư hóa trong cơ thể bỗng xuất hiện một vết nhỏ thẳng tắp.
Lôi Dịch trợn trừng mắt, vẻ mặt hắn đầy nghi hoặc, một vết máu cực nhỏ chậm rãi xuất hiện từ trên mặt hắn rồi lan ra toàn thân.
Này… này…
Hai mắt Lôi Dịch mờ đi, xuất hiện sự sợ hãi.
Đây là thần lực!
Linh lực xen lẫn tiên huyết từ trong người hắn bắn ra, tầm mắt hắn biến thành một màu đỏ như máu.
Hắn có thể cảm nhận được hai vị đệ tử đứng cách hắn không xa tình trạng cũng giống hắn.
Trong mờ mịt, vô tận hắc ám bao phủ lấy hắn, hắn giống như nghe thấy gì đó rồi sau đó mất đi toàn bộ ý thức. Hắn không biết, tiên huyết của bọn họ đã hóa thành ba dòng máu tươi chìm vào trong thí thần huyết kiếm.
Thiên địa bị ngân quang bao phủ!
Sấm sét mất đi không chế chính là lực lượng cuồng bạo nhất, chúng ầm ầm nổ tung!
Ánh sáng chói lòa khiến người ta không thể nào mở mắt nỏi, toàn bộ xúc giác đều biến mất trước vụ nổ cuồng bạo này, trong đầu mỗi người đều xuất hiện một khoảng không mờ mịt, giống như cành khô trôi trên mặt nước vậy.
Sắc mặt Vi Thắng tái nhợt đi, không còn chút huyết sắc nào, thí thần huyết kiếm nắm chặt trong tay, mặc cho nó mang hắn bay lượn trong loạn lưu.
Trong nháy mắt khi rơi xuống thì chân hắn mềm nhũn ra, suýt nữa thì té ngã.
Giết chết cường địch như thế mà trên mặt hắn không có chút vui mừng nào, trong lòng hắn lại có chút đau thương.
Nhưng do tâm chí hắn kiên định nên rất nhanh đã từ trong đau thương thoát ra, trên mặt lộ ra nụ cười khổ. Uy lực của thí thần huyết kiếm thế nào thì không phải bàn nữa nhưng với thực lực của hắn chỉ có thể phát ra được một kiếm. Sau một kiếm, hắn thấy mình tựa như phế nhân vậy, không con chút sức lực nào nữa.
Một kiếm vừa rồi không những đã rút đi toàn bộ linh lực của hắn, thần lực còn rút đi một phần năm tiên huyết trong cơ thể hắn.
Vi Thắng không tu luyện ma thể, thân thể hắn không thể nào so sánh với Tả Mạc được.
Mất đi gần một phần năm tiên huyết suýt chút nữa thì hắn toi mạng.
Bây giờ hắn đã mất hết sức mạnh, hơn nữa muốn khôi phục lại thì không biết phải mất bao lâu. Đối với tu giả mà nói thì tiên huyết trong cơ thể là lực lượng bổn nguyên, tinh thuần nhất của họ. Một khi bị mất đi thì việc bổ sung vô cùng khó khăn.
Lắc lắc đầu, Vi Thắng không có chút hối hận nào, hắn lập kiếm thệ là do bản tâm của hắn!
Đừng nói lấy đi một phần năm tiên huyết, ngay kể cả mất đi tính mạng hắn cũng không có chút hối hận nào.
Nhưng với tình trạng này mà đi tới Bất Chu thành vậy chẳng phải sẽ biến thành vật cản đối với sư đệ hay sao?
Đúng vào lúc này, thí thần huyết kiếm trong tay hắn chợt động, kéo hắn chìm vào lòng đất. Vi Thắng thất kinh, hắn cảm thấy mình như chìm vào trong nước vậy, không có chút ngừng trệ, nhanh chóng chìm vào sâu trong lòng đất.
Thí thần huyết kiếm không ngừng lôi hắn trầm xuống!