Thế Giới Tu Chân

Thừa lúc đêm tối, được hộ vệ của Vật Hi đường bảo vệ, một đoàn người lặng lẽ rời khỏi thành.
Lộ trình bảy trăm dặm đối với họ mà nói không gọi là xa. Cân nhắc độ an toàn nên ngay sau khi ra khỏi thành đội ngũ liền tăng tốc độ, ma kị không tiếc thể lực, phi hành với tốc độ cực nhanh.
Trăng sáng sao thưa, gió đêm gào thét, một đoàn người với vẻ mặt vô cùng kì dị và ngưng trọng.
Bây giờ ở Bất Chu thành nếu nói người nào bị theo dõi quan tâm nhiều nhất không thể nghi ngờ đó chính là Tả Mạc. Mặc dù ở sâu trong huyết trì có chỗ thông ra ngoài thành nhưng điều này không thể đảm bảo không có người chú ý tới.
Quả nhiên, mới ra khỏi thành ba mươi dặm phía sau đã có người theo dõi.
Sắc mặt của thủ lĩnh hộ vệ bất động, lạnh giọng nói: “Ất tổ, ngăn cản bọn họ!”
Bảy tên hộ vệ nhanh chóng rời khỏi đội ngũ đánh về phía địch nhân đang theo dõi ở phía sau, nhiệm vụ của bọn họ không phải là giết chết đối phương mà là ngăn cản bọn chúng.
Thủ lĩnh hộ vệ thoáng nhìn qua Tả Mạc, thấy vẻ mặt Tả Mạc vẫn bình tĩnh thì trong mắt thoáng hiện lên vẻ tán thưởng. Hắn thôi không nhìn nữa, trầm giọng nói: “Thiêu huyết dược.”
Hộ khác nghe vậy thì nhanh chóng lấy ra một dược hoàn đỏ bừng nhét vào trong miệng ma kị dưới thân.
Hai mắt ma kị lập tức tràn ngập tơ máu, tốc độ phi hành tăng gấp đôi.
Rất nhiều hộ vệ trong mắt xuất hiện chút bi thương, những ma kị này đa số đều đã theo họ chinh chiến nhiều năm, chẳng khác gì đồng bọn của họ. Thiêu huyết dược có thể kích phát tiềm năng của chúng nhưng khi dược liệu hết đi thì chúng cũng mất mạng.
Hiệu quả thiêu huyết dược rất nhanh đã có tác dụng, phẩm giai của ma kị vốn đã bất phàm, tốc độ cực kì nhanh giờ đây lại tăng lên gấp đôi lập tức làm đám người phía sau mất dấu.
Một ít hộ vệ khẽ buông lỏng, áp lực của lần nhiệm vụ này quá lớn, vượt qua bất cứ nhiệm vụ nào mà bọn họ từng thực hiện.
Tả Mạc và Tằng Liên Nhi thoáng nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng, bọn họ không hề vứt bỏ được tất cả, phía sau có ít nhất ba người!
Thanh Hoa Tuyết dường như cũng nhận ra gì đó, nàng thoáng nhìn qua Tả Mạc, người khác cho rằng Tiêu Vân Hải chỉ là một ma binh đại sư nhưng nàng biết rõ Tiêu Vân Hải chính là Tiếu Ma Qua, thực lực của Tiếu Ma Qua vô cùng cường đại.
Nhận ra ánh mắt của Thanh Hoa Tuyết, Tả Mạc không hề mở miệng nhưng âm thanh lại truyền vào tai nàng rất rõ.
Thông tâm ngữ thuật!
Thanh Hoa Tuyết hơi giật mình, nàng không nghĩ tới Tiếu Ma Qua ngay cả thiên môn yêu thuật cũng biết.
“Đằng sau có ba người, một chút nữa sẽ có chuyện, ngươi hãy ra tay trước tiên. Chú ý, cố gắng dẫn bọn họ tới chỗ không có người.”
Thanh Hoa Tuyết khẽ gật đầu, tâm tư nàng rất trong sáng lập tức lĩnh hội được ý tứ của Tả Mạc. Trong mấy người bọn họ chỉ có nàng không hề cố kị mà có thể ra tay, tự nhiên đã thành chủ lực.
Tâm tư nàng vốn bình lặng không chút gợn sóng không biết có phải do sắp tới phải chiến đấu hay không mà có chút xao động. Nếu là một người khác thì với thực lực vừa tăng mạnh, tám chín phần là rất máu chiến.
Bỗng trong mặt hồ yên ắng bỗng xuất hiện một cái bóng đầy nguy hiểm.
Vẻ mặt Thanh Hoa Tuyết vô cùng bình tĩnh, ngón tay thon dài điểm vào hư không phía sau một cái, yêu thuật đã sớm chuẩn bị thoát tay rời đi. Chỉ thấy một chùm sáng màu sáng bay ra từ trong ngón tay nàng, tựa như đai tơ mềm mại tạo nên từng đường cong bay nhanh về phía sau!
Thanh hoa như ý triền chi!
Nếu gia chủ Thanh Hoa gia có mặt ở đây nhất định sẽ thất kinh. Thanh hoa như ý triền chi là bí mật bất truyền của Thanh Hoa, không phải gia chủ không được phép học, ngay cả Thanh Hoa gia bây giờ kẻ có thể xuất ra chiêu này tuyệt đối không vượt quá một bàn tay. Hơn nữa những người này không ai không phải trưởng lão trở lên!
Thanh Hoa Tuyết đối với thực lực của bản thân hiểu rất rõ, có đám người Tả Mạc hậu thuẫn ở đằng sau nàng không có gì phải giữ gìn cả. Cùng lúc đó, cổ tay trái vung lên, không biết từ khi nào trên cổ tay nàng xuất hiện một con dơi màu xanh. Con dơi xanh này nhìn qua thì vô cùng khả ái, không có chút sát khí dữ tợn nào, trái lại giống như sủng vật vậy.
Thanh hoa bức!
Dơi xanh hé miệng phát ra những tiếng nha nha nha.
Chỉ thấy một chùm thanh quang cực nhạt từ trong miệng dơi xanh bắn ra, trong phạm vi bao phủ của thanh quang hiện ra một bóng người.
Đối phương không ngờ yêu thuật của Thanh Hoa Tuyết lại lợi hại như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng tức thì ăn quả đắng. Chỉ thấy thanh quang vừa đụng vào người đối phương liền hóa thành thanh hỏa tinh mịn, bám chặt vào người đối phương mà thiêu đốt.
Ngụy trang trên người đối phương lập tức biến mất lộ ra chân diện thực.
Linh giáp màu đỏ tươi đẹp, không ít chỗ nhiễm phải thanh hỏa, nhìn qua thì có chút chật vật khó khăn.
Tu giả!
Những hộ vệ khác không khỏi thất kinh, mặc dù sớm đã biết có tu giả lẫn vào ma giới với khát khao có được trang bị thiên sứ nhưng không ngờ bọn chúng lại dám lớn mật như thế!
Nhưng ngay cả cao thủ nếu không có chuẩn bị cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu như thường. Ngay khi tu giả kia bị dơi xanh đánh cho lộ chân diện thì thanh hoa như ý triền chi lẳng lặng không một tiếng động quấn lấy mắt cá chân đối phương. Dây trói màu xanh với sức mạnh vô cùng lớn cuốn chặt làm linh giáp ở chân của đối phương vỡ nát.
Một tiếng huýt dài đầy phẫn nộ.
Chỉ thấy một bóng kiếm màu lam phóng lên cao, tựa như từ vùng địa cực quay ngược lại đâm vào băng, vô số vụn băng bắn tung tóe, sương bụi tràn ngập, dơi xanh lại bị những vụn băng này ngăn cản.
Mà thanh hoa như ý đang cuốn lấy đối phương cũng bị kiếm quang chém thành vài đoạn.
Con ngươi Tả Mạc đột nhiên co rút lại, sát ý tràn ngập trong lòng!
Kiếm tu Côn Luân!
Đối phương tu luyện chính băng xuyên kiếm trứ danh của Côn Luân, lấy vùng địa cực mãi mãi hóa băng làm kiếm ý, có thể đóng băng vạn vật!
Tu vi người này tiếp cận phản hư kì, thực lực vô cùng mạnh, mạc dù ngay từ đầu đã bị thiệt thòi nhưng ngay sau khi ra tay thì tình huống quả nhiên có khác đi!
Thanh Hoa Tuyết không nghĩ nhiều như vậy, nàng không ngây thơ tới mức tin rằng với hai cái yêu thuật cũng có thể tiêu diệt được đối phương. Hai cái yêu thuật vừa rời tay thì nàng đã chuẩn bị yêu thuật mới.
Cổ tay trắng ngần hơi lật, dơi xanh giương cánh bay lên trời. Mấy trăm chùm sáng màu xanh phát ra từ trên thân dơi, trong nháy mắt những chùm sáng màu xanh này tạo ra lầu các màu xanh. Lầu các màu xanh với những hoa văn vô cùng tinh mỹ, trên đỉnh của lầu các có một con dơi màu xanh đang ngồi chồm hỗm.
Bức mãn lâu!
Thế tới của lầu các màu xanh cực nhanh giống như một chiếc lồng sắc cực lớn, những vụn băng kia cũng bị gom lại.
Trong tức thì toàn bộ băng hàn đều biến mất, vụn băng trong lầu các với tốc độ kinh người tan đi mất.
Trong lòng Lục Hàn vừa kinh vừa giận, hắn không ngờ do nhất thời sơ suất mà lại khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh như này. Thường ngày mắt hắn đều cao hơn trán, sao có thể chật vật như này chứ? Huống hồ đối phương chỉ là một tiểu cô nương, cái này mà truyền ra thì chẳng phải là sẽ mất hết danh tiếng sao?
Vì lần hành động này mà môn phái đã đưa vốn gốc ra, phái đi rất nhiều cao thủ.
Trang bị thiên sứ xuất hiện ở ma giới làm cho Côn Luân không thể thông qua những thủ đoạn bình thường để đoạt được, không thể đoạt được thì đành phải trộm thôi. Vì không muốn ai chú ý tới nên kiếm tu Côn Luân đã chia thành từng nhóm nhỏ tiến vào ma giới.
Lục Hàn là nhóm tới sớm nhất, luôn ẩn núp ở Bất Chu thành tìm kiếm cơ hội. Do cẩn thân nên hắn đã tạo ra mấy trạm gác ngầm ở ngoài thành, mấy chỗ giám sát này đêm nay đã phát huy tác dụng.
Nhưng bố trí trạm gác ngầm không chỉ có mỗi mình hắn.
Trên đường đuổi theo bọn họ đã gặp phải mấy thế lực có cùng mục đích. Một trận hỗn chiến bắt đầu, vừa xảy ra đã rất kịch liệt.
Sau vài chục giây, kiếm tu tinh nhuệ bên cạnh hắn đã bị giết mất bảy tám người. Ở ma giới, Côn Luân không có chút ưu thế nào, hơn nữa một khi bị bại lộ thân phận thì sẽ bị các ma tộc khác vây công.
Lục Hàn ỷ vào thực lực cường hãn nên không bị mất dấu.
Giống như hắn cũng chưa mất dấu còn có hai người. Hắn vốn định mò tới bên cạnh Tiêu Vân Hải rồi tóm lấy gã, từ đó có thể khống chế được cục diện.
Không ngờ tới, hắn vừa mới tới gần đã bị Thanh Hoa Tuyết phát hiện.
Trong tình báo của hắn thì Thanh Hoa Tuyết là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể. Mặc dù nàng từng giao chiến với đại thủ lĩnh hộ vệ của Thang gia nhưng trong mắt cao thủ chuẩn phản hư kì thì trình độ như này thật không đáng nhắc tới. Hơn nữa, rất nhanh bọn họ đã có được tư liệu chi tiết về Thanh Hoa Tuyết.
Xuất thân Thanh Hoa gia, bị phái đến sứ đoàn đã nói lên Thanh Hoa gia không coi trọng nàng chút nàng. Bây giờ nàng đang ở bên cạnh Tiêu Vân Hải, mọi người đều nói rằng, nàng là thị nữ do Phong Tín Tử đưa đến cho Tiêu Vân Hải. Suy đoán này hoàn toàn phù hợp với thân phận và địa vị của nàng.
Nhưng chính một nữ nhân bị người ta coi là thị nữ như thế lại khiến hắn cảm thấy vô cùng chật vật.
Ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu hắn nàng chính là ám kỳ (quân cờ ngầm) do Phong Tín Tử bày ra!
Nhưng lúc này không có nhiều thời gian cho hắn suy xét, yêu thuật liên hoàn của đối phương giống như một sợi dây đang xiết vào cổ hắn, không ngừng thắt chặt.
Thanh quang phát ra từ lầu các màu xanh so với trước thì nồng nặc hơn gấp mấy lần, hắn giống như đi trong bùn lầy vậy, mỗi động tác đều vô cùng khó khăn, càng thêm quỷ dị chính là tốc độ vận chuyển linh lực trong cơ thể hắn lại giảm mạnh.
Lúc này Lục Hàn không dám khinh thường Thanh Hoa Tuyết chút nào, hắn tập trung linh lực toàn thân, quát lớn một tiếng, băng phách kiếm trong tay đột nhiêm cắm vào mặt đất!
Chỉ thấy băng sương với tốc độ kinh người tràn ra khắp bốn phía.
Ngay sau đó, mặt đất dưới chân Lục Hàn rung lên mãnh liệt tựa như có thứ gì đó muốn chui ra vậy.
Răng rắc răng rắc!
Mặt đất nứt ra thành từng đường, vô số kiếm ý trắng như tuyết đầy lạnh lẽo óng ánh từ trong băng nứt bắn ra ngoài.
Vạn kiếm xuyên!
Băng kiếm bắn ra vô cùng đông đảo giống như nước lũ vậy. Băng kiếm sắc bén chỉ trong nháy mắt đã đem lầu các màu xanh xinh đẹp xé tan thành từng mảnh!
Thủ lĩnh hộ vệ sắc mặt khẽ biến, kiếm cuồn cuộn tuôn trào mãnh liệt như thế, ngay cả là hắn cũng nhịn không được tìm tới ma binh trong người.
Quả nhiên không hổ là kiếm tu Côn Luân!
Nhưng Thanh Hoa Tuyết so với hắn còn phản ứng nhanh hơn một bước, nàng đã sớm đoán được lầu các màu xanh không thể nào áp chế được đối phương, những thanh hoa bị băng kiếm xé tan thành từng mảnh bỗng sáng lên đầy mờ ảo.
Giống như đám đom đóm trong bầu trời đêm, từng điểm nhỏ một trôi trong dòng nước lũ băng kiếm, trông vô cùng đẹp mắt.
Thanh huỳnh phác!
Bỗng Lục Hàn phát hiện ra dòng băng kiếm đang không ngừng mất đi khống chế, trong lòng vô cùng khiếp sợ, trong dòng băng kiếm, dù cho hắn dùng bất cứ biện pháp nào cũng không thể khu trừ được những điểm thanh quang hỗn loạn kia.
Chính những điểm sáng nhỏ này làm cho hắn mất đi sự khống chế đối với kiếm ý.
Hắn chưa bao giờ gặp qua yêu thuật cổ quái đến thế.
Chưa từng nghe nói Thanh Hoa gia còn có chiêu này, Lục Hàn kinh hãi khó giải thích nổi. Thanh Hoa gia ở yêu tộc cũng có chút danh khí, Côn Luân cũng có ghi chép tỉ mỉ đối với thanh hoa.
Liên tục bị nhục, Lục Hàn tâm sinh sợ hãi, lại nhìn thấy thủ lĩnh hộ vệ đang đứng bên nhìn chằm chằm, hắn biết rõ lần tính toán này của mình thất bại rồi. Nếu cứ đánh tiếp thì từ đánh lén sẽ chuyển sang cường công, vô cùng bất lợi đối với hắn.
Hắn vô cùng quyết đoán, không chút do dự vội vàng lui về phía sau.
Rốt cuộc kinh nghiệm thực chiến của Thanh Hoa Tuyết không đủ, không nghĩ tới Lục Hàn không hề có dấu hiệu báo trước liền lùi lại, trong khoảng thời gian ngắn liền chậm mất nửa nhịp.
Đúng lúc này, biến cố phát sinh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui