Thế Giới Tu Chân

Sát ý tràn ngập trong lòng Tả Mạc, hắn phải cố gắng lắm mới kiềm chế được. Bây giờ mà ra tay thì không phải là cơ hội tốt.
Nhưng đúng vào lúc này bỗng trước mặt hắn xuất hiện một đạo hôi ảnh, sắc mặt Tả Mạc đại biến!
A Quỷ!
Chỉ thấy A Quỷ giống như từ hư vô bỗng xuất hiện phía sau Lục Hàn, hữu chưởng xuất hiện tử mang, lặng yên không một tiếng động đánh vào phía sau lưng Lục Hàn.
Lục Hàn không hề để ý, tiếp tục chạy về phía trước, trên lưng xuất hiện một dấu tay tử mang, trong màn đêm phát ra quang ngân vô cùng yêu dị.
Nhưng chỉ đi được ba trượng thì tử mang phía sau lưng khiến Lục Hàn cảm thấy đau nhức, nó không ngừng bào mòn thân thể Lục Hàn. Nhưng Lục Hàn lại không phát hiện ra, không hề có cảm giác mà vẫn bay về phía trước. Tử mang như tro tàn bị gió thổi bùng lên, tiêu tán trong không trung, đồng thời tiêu tán còn có thân thể của Lục Hàn.
Những ai tận mắt thấy cảnh tượng quỷ dị này trong lòng đều lạnh đi, lông tơ khắp người dựng hết cả lên.
Ngay cả thủ lĩnh hộ vệ của Vật Hi đường vẻ mặt hờ hững cũng phải biến sắc.
Đồng thời biến sắc còn có Tả Mạc, trong lòng hắn thầm hô không ổn, hắn không biết vì sao A Quỷ đột nhiên lại công kích Lục Hàn. Bây giờ A Quỷ hành sự hoàn toàn dựa theo bản năng, nàng nhất định có cảm ứng gì đó! Lẽ nào Lục Hàn năm đó…
Tả Mạc lắc lắc đầu, bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ về vấn đề này, A Quỷ ra tay nằm ngoài dự đoán của mọi người, bây giờ tuyệt không có khả năng giấu diễm nữa.
Rất nhanh thân phận của bọn họ sẽ bại lộ.
Tả Mạc hít vào một hơi thật sâu, trấn áp nỗi khiếp sợ trong lòng, đầu óc hắn dần trở nên băng lãnh, thời gian còn lại dành cho bọn họ là không nhiều. Hắn cần phải bố trí xong xuôi trước khi những người này có phản ứng.
Bây giờ chạy trốn là không kịp, tập trung ở đây toàn là cao thủ hàng đầu thiên hạ. Muốn từ trong tay những người này chạy trốn, khả năng gần như bằng không. Hơn nữa tố ảnh hồn ti thảo rất nhanh sẽ có được, vào thời điểm này rời đi vậy bao công sức sẽ đổ xuống sông xuống bể hết.
Tả Mạc trầm giọng nói: “Đi, đi đồi Phần Quỷ!”
Lúc này hắn không ẩn giấu thực lực nữa, cả người bắn đi với tốc độ cao nhất.
A Quỷ, Tằng Liên Nhi, Thanh Hoa Tuyết nghe vậy thì không chút do dự, bay đi với tốc độ cao nhất.
Trong mắt thủ lĩnh hộ vệ Vật Hi đường hiện lên nét kinh hãi, rất nhanh sắc mặt hắn đã trở nên lạnh lùng như trước: “Các ngươi về trước đi.”
“Đại nhân!” Mấy tên hộ vệ không khỏi gấp giọng nói.
“Chiến đấu tiếp theo các ngươi không xen vào được đâu.” Dứt lời hắn cùng với ma kị bay đuổi theo đám người Tả Mạc.
Những hộ vệ khác hai mắt nhìn nhau, rất nhanh một người nói: “Chúng ta mau trở về bẩm báo lão bản!”
Mọi người không chút do dự vội vàng quay lại.
-----------------------------
Tả Mạc nhìn thấy thủ lĩnh hộ vệ Vật Hi đường đuổi theo thì có chút giật mình, nói: “Ngươi hà tất phải dính vào vũng nước đục này!”
“Sự tình lão bản giao cho ta tự nhiên phải hoàn thành.” Thủ lĩnh hộ vệ trầm giọng nói.
Trong mắt Tả Mạc hiện lên vẻ tán thưởng: “Không biết đại danh của các hạ là gì?”
“Khoái An.” Thủ lĩnh hộ vệ thản nhiên nói.
Tả Mạc gật đầu, không nói nữa, một đoàn người tập trung vào phi hành.
Phi hành với tốc độ nhanh nhất khiến bảy trăm dặm mất không đến một canh giờ, rất nhanh họ đã tới nơi.
“Đây chính là đồi Phần Cương.” Khoái An nói.
Không cần Khoái An nói Tả Mạc cũng biết đã tới nơi, nay này âm khí nặng nề, từ rất xa đã có thể cảm nhận được. Trong lòng Tả Mạc có chút kinh dị, âm khí dày đặc như thế tuyệt không phải do thiên nhiên hình thành, hắn có thể cảm giác được tử khí dày đặc hỗn loạn trong đó.
Hắn không kìm được hỏi: “Nơi này có lai lịch gì không?”
“Nghe nói nơi đây thời viễn cổ từng phát sinh một trận đại chiến thảm liệt của hơn mười bộ lạc, vô số cường giả đã ngã xuống ở đây, oan hồn khó mà tiêu tán, hóa thành lệ quỷ âm sát. Nhưng lời đồn này không có gì để xác thực.” Khoái An mặt không chút biểu cảm nói.
Tả Mạc nhìn xuống dưới, thì thào tự nói: “Chỉ sợ chưa chắc đã là lời đồn.”
Tinh quang trong mắt Thái An tăng vọt.
Tả Mạc không nhìn Khoái An nữa, hắn thoáng nhìn qua đồi Phần Cương, nơi đây hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu của hắn, có núi có nước, không khí có mùi của lưu huỳnh nói lên rằng nơi này có địa hỏa. Hơn nữa nơi đây âm hà, bị âm khí bao năm ăn mòn, thật xứng đáng với cái tên Âm hà.
Theo tiêu chuẩn mà nói thì nơi này vô cùng thích hợp bố trí vương cấm thương khung, hơn nữa Âm hà còn là vui mừng ngoài dự kiến, có thể làm tăng uy lực của cấm chế.
Nhưng không biết vì sao trong lòng Tả Mạc mơ hồ có dự cảm bất an.
Tả Mạc lắc lắc đầu, vất nỗi bất an mơ hồ kia lại phía sau, dù cho bên trong này có điều gì cổ quái đi nữa thì cũng chẳng là gì so với các lộ cao thủ đang giết tới cửa kia.
Ma thần điện, Côn Luân, các ma soái, trưởng lão hội yêu tộc…
Không cần phải liệt kê, chỉ riêng cái tên kia cũng đủ để dọa chết người nhát gan rồi.
Tả Mạc không cảm thấy sợ hãi chút nào, mặc dù A Quỷ đột nhiên ra tay làm xáo trộn toàn bộ bố trí của hắn nhưng hắn chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng. Hắn không cần phải cẩn thận từng li từng tí nữa, không cần phải che che giấu giấu nữa, giống như thoát được khỏi xiềng xích và cố kị, cảm thấy cả người thoải mái không nói nên lời.
Nghĩ tới việc sắp cùng các cao thủ nổi danh thiên hạ giao chiến, ý chí chiến đấu và bi tráng tràn ngập trong lòng hắn khiến cả người hắn vô cùng hưng phấn.e
Dùng sức mạnh của bản thân để chống lại quần hùng thiên hạ!
Chỉ suy nghĩ này thôi cũng đủ để khiến người ta nhiệt huyết sôi trào!
------------------------------
“Nguyên lai ngài sớm biết rõ Tiêu Vân Hải chính là Tiếu Ma Qua.” Thiếu niên ma thần nở nụ cười đầy mê hoặc, lười biếng đứng ở góc, dường như bất cứ lúc nào cũng chỉ muốn nằm vậy.
Lão đầu nhếch mép cười, lộ ra hàm răng vàng ố: “Ta chẳng muốn thừa nhận gì cả.”
“Ta thực sự rất hiếu kì, ngài có quan hệ gì với Tiếu Ma Qua? Thân thích?” Thiếu niên ma thần cười dài hỏi.
Lão đầu lắc đầu: “Ngươi nghĩ sai rồi, ta và hắn không có quan hệ gì cả.”
“Kẻ thù cũng không?” Thiếu niên ma thần lắc đầu: “Này không giống lắm!”
“Ha ha, đừng đoán mò, dù sao ngươi cũng không đoán được ra đâu.” Lão đầu cười dài nói.
“Kết già hương không phải là thứ đồ chơi bình thường, mặc dù không mong được hoàn lại nhưng ngài dù sao cũng phải có gì đó giao ra đi, bằng không ta cũng quá mất thể diện rồi.” Thiếu niên ma thần vô lại nhún nhún vai nói.
Lão đầu nhếch miệng cười nói: “Lão phu không phải bội ước, ta nói hắn có thể luyện chế thần binh, mặc dù trang bị thiên sứ không phải là thần binh chân chính nhưng chỉ cần có được trong tay, hơi nghiên cứu một chút các ngươi sẽ có thể tự luyện chế ra ma binh cho bản thân rồi.”
Thiếu niên ma thần thở dài nói: “Rốt cuộc vẫn phải đánh một trận mới xong.”
Lão đầu tận tình khuyên nhủ: “Sao phải thế? Thực lực mọi người thế nào trong lòng đều biết rõ, chỉ một mình ngươi đánh không lại ta, hai người ta khẳng định đánh không lại, ba người ta nhất định chạy không thoát.”
“Vậy cũng đúng, có lẽ ta chỉ có thể chịu nhục rồi, chờ bọn hắn tới thôi.” Thiếu niên ma thần nghiêng đầu nói.
“Nhưng đánh thì vẫn phải đánh thôi.” Lão đầu cười đầy tà dị.
“Mặc dù ngươi chỉ muốn ta giúp ngươi kéo dài thời gian nhưng ta rất lười, phải làm sao bây giờ? Ta không có được mà đám rùa con đằng sau còn dám bon chen, thật không dễ chịu gì.” Thiếu niên ma thần vẻ mặt vô cùng đau đớn.
“Đúng vậy đúng vậy.” Lão đầu gật đầu liên tục, vẻ tán thành.
“Hơn nữa, người nói ta đánh không lại ngươi ta cũng thấy không dễ chịu chút nào!” Thiếu niên ma thần ngẩng mặt nhìn thẳng vào lão đầu.
Thần lực toàn thân hắn tập trung lại, khuôn mặt anh tuần lười biếng ngày thường biến mất, thay vào đó là sự tập trung cao độ, điều này làm cho khuôn mặt hắn trở nên rất yêu dị khiến người ta không thể nào nhìn thẳng được. Đá vụn xung quanh hắn như bị một lực lượng vô hình hấp dẫn chậm rãi bay về phía trước.
Ầm!
Thần áp mãnh liệt không ngừng xoay tròn xung quanh hắn, càng xoay càng mạnh, nó quấy nhiễu không khí trong vòng mấy chục dặm!
Nó giống như một cơn lốc xộc thẳng lên tận trời xanh.
Nụ cười đầy mê người giờ còn có thêm chút yêu dị.
“Không có cách nào khác, trên đời này luôn có rất nhiều sự việc làm người ta khó chịu.” Lão đầu nhếch miệng cười nói.
Hắn lắc đầu, bước về phía trước một bước.
Bước chân của hắn không nặng nhưng trong mắt khi bàn chân đạp vào mặt đất thì ầm, một tiếng động nặng nề như tiếng trống vang lên, mặt đất trong vòng trăm dặm giống như bị thứ gì đó gõ lên, run lên bần bật!
Vết rạn như mạng nhện vậy, lấy chân phải của hắn làm trung tâm, uốn lượn khuếch tán xa tới bảy tám dặm.
Mặt đất nứt ra tựa như thông tới địa ngục, sâu không thấy đáy.
Lốc xoáy trên đầu thiếu niên ma thần run lên, ở chỗ cao nhất đột nhiên mất đi sự khống chế hóa thành vô số loạn lưu, ầm ầm vỡ vụn.
Thiếu niên ma thần hai mắt hơi nheo lại, sâu trong đáy mắt ánh sáng chợt lóe lên, sắc bén như đao vậy.
Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt hắn, hắn lặng yên không chút xao động nói: “Người tới không ít à!”
Lão đầu thở dài một cái: “Nếu chúng ta không xuất ra bản lĩnh thực sự của mình thì không chấn nhiếp được đám gia hỏa này rồi.”
“Ta ghét làm tay sai.” Thiếu niên ma thần lẩm bẩm, hai mắt rực sáng.
Ánh mắt hai người thoáng lướt qua nhau, hoa lửa bắn tung tóe.
------------------------------
Hai vị cao thủ thần lực đối chiến sinh ra lực lượng ba động rất mạnh, giống như mặt trời trong đêm đen, đừng nói Bất Chu thành gần trong gang tấc, kể cả Tả Mạc ở xa cách đó vài trăm dặm cũng có thể cảm giác thấy rất rõ ràng.
Mọi người ở Bất Chu thành đều bị giật mình tỉnh giấc.
Trong khoảng thời gian này, dòng chảy ngầm không ngừng diễn ra xung đột, rất nhiều dân chúng địa phương thấy tình hình không ổn nên đã sớm rời khỏi Bất Chu thành.
Bây giờ ở trong Bất Chu thành đại đa số đều là người từ bên ngoài tới, còn lại chỉ có Thang gia đại tộc tự cho mình có đủ thực lực bảo vệ bản thân. Nhưng ngay cả là Thang gia lúc này cũng giống như lâm đại địch, thủ vệ vô cùng cẩn mật.
Động tĩnh lớn như vậy bọn họ sao có thể không cảm giác được chứ.
Sắc mặt Thang Thần trắng bệch ra, ba động va chạm truyền tới từ ngoại thành, hắn thân là soái giai cũng cảm thấy run sợ. Đứng bên cạnh Thang Thần còn có một trung niên nam tử khác, Tần Minh, Chung Vấn Thiên, Hi công tử khoanh tay đứng rất trang nghiêm, hắn chính là kẻ đêm nay lặng lẽ tới đây, Địch Soái!
Địch Soái vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Hai người này đều có thần lực!”
Trên mặt Tần Minh Chung Vấn Thiên không khỏi hiện lên sự sợ hãi, bọn họ đều là cao thủ soái giai, dù cho trên tay bọn họ có địa ma binh mà muốn tạo ra uy lực cường đại như thế thì cũng phải dốc toàn lực.
Nhưng hai ngươi đối phương lại giống như không có gì, giơ tay nhấc chân đều sinh ra sức mạnh ba động tựa dời non lấp bể!
“Thiếu niên kia là một trong tam đại ma thần của Ma Thần điện, tên là Vưu Tây Nhã Khắc. Còn lão đầu kia thì lai lịch không rõ ràng.” Tần Minh trầm giọng nói.
Mắt Địch Soái thoáng đảo qua mấy người, thấy được vẻ sợ hãi của bọn họ, rõ ràng đã bị đối phương chấn nhiếp thì cười nói: “Vấn Thiên, ngươi cùng lão Tần liên thủ có tự tin đấu được với Vưu Tây Nhã Khắc một trận không?”
Chung Vấn Thiên hai mắt sáng ngời, trả lời: “Có thể đánh một trận!”
Vẻ mặt hai người khác cũng thả lỏng hơn nhiều.
“Không tồi!” Địch Soái nói đầy chắc chắn: “Thêm cả ta và lão Thang, chúng ta có bốn soái giai, trong tay chúng ta còn có bốn thanh địa ma binh. Tính ra tương đương với hai gã ma thần, so với Ma Thần điện thì ít hơn một người. Với cục diện hỗn loạn trước mắt chưa chắc đã không có sức để đánh nhau!”
Lòng tin của mọi người tăng hơn nhiều.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?” Thang Thần hỏi.
“Chờ!” Vẻ mặt Địch Soái đầy tự nhiên: “Chúng ta không phải là mạnh nhất, thời cơ xuất thủ cũng rất quan trọng. Chúng ta phải một kích tất trúng! Lão Thang điều tra chút đi, Tiêu Vân Hải nửa đêm rời thành, sau đó lại có hai cao thủ thần lực đánh nhau sống mái, chắc chắn là có chuyện gì đã xảy ra. Chúng ta phải theo dõi Tiêu Vân Hải, hắn chính là điểm then chốt.”
Thang Thần không chút do dự, gật đầu nói: “Được!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui