Đồi Phần Quỷ tối đen như mực.
Vừa bay xuống mọi người chỉ cảm giác được sự âm lãnh, ngay cả Tả Mạc trong lòng cũng cảm thấy xao động. Độ dày đặc của âm khí ở mặt đất đồi Phần Quỷ so với những gì hắn cảm thụ được ở trên cao hoàn toàn khác biệt, vượt quá xa dự đoán của hẳn.
“Các ngươi ở bên ngoài hộ pháp cho ta.” Tả Mạc nói: “Ta cần khoảng ba ngày.”
Toàn bộ linh kiện của vương cấm thương khung hắn đều đã luyện chế thành, mặc dù bố trí có chút phiền phức nhưng đối với Tả Mạc mà nói thì cũng chỉ là việc hơi mất công thôi. Dù vậy hắn vẫn cần phải xem xét địa hình để tránh trong lúc bố trí xuất hiện điều gì đó ngoài ý muốn. Một vạn tám ngàn linh kiện nếu hư hao một cái thì uy lực của cấm chế sẽ bị giảm sút. Càng quan trọng chính là hiện giờ hắn không có thời gian để đi luyện chế lại một lần nữa những linh kiện này.
Khoái An gật đầu, Tằng Liên Nhi và Thanh Hoa Tuyết cũng ngừng lại, duy chỉ có A Quỷ là vẫn theo sát bên cạnh Tả Mạc. Tả Mạc không biết phải làm sao, A Quỷ đôi khi rất nghe lời nhưng đôi khi lại có một số hành động rất kinh người.
Tất cả hành động của A Quỷ đều dựa theo bản năng.
Tả Mạc thấy thế cũng không nhiều lời, dẫn theo A Quỷ đi sâu vào trong đồi Phần Quỷ.
Vẻ mặt hắn càng ngày càng ngưng trọng, âm khí nơi đầy nồng nặc tới mức kinh người, giống như thực chất vậy, không khí đều bị một tầng hôi sắc nhàn nhạt phong tỏa. Hàn khí tràn lan khắp nơi giống như từng chiếc gai nhỏ, Tả Mạc bắt buộc phải vận đại nhật ma thể lên để chống đỡ.
Rất nhanh, da dẻ hắn nổi lên một tầng màu vàng nhạt, hoa văn thái dương màu vàng trên trán chậm rãi chuyển động, từng luồng cảm giác ấm áp tràn ngập khắp cơ thể, xua đuổi hàn khí đi. Tâm Tả Mạc khẽ động, cảm giác ấm áp dọc theo bàn tay truyền vào trong cơ thể A Quỷ, cả người A Quỷ cứng đờ, tay nắm Tả Mạc càng chặt hơn.
Tả Mạc quay sang mỉm cười với A Quỷ, sau đó cả hai người tiếp túc đi vào chỗ sâu nhất của đồi Phần Quỷ.
Hắn tập trung tinh thần, âm khí nồng nặc như này, các loại lệ quỷ sát hồn tuyệt đối không phải ít.
Nhưng ngoài dự đoán của Tả Mạc, đi vào sâu hơn hai mươi dặm bọn họ lại không gặp phải bất cứ một gã lệ quỷ sát hồn nào, hiện tượng không phù hợp với lẽ thường này càng khiến Tả Mạc thêm cảnh giác.
Tả Mạc mang theo A Quỷ tra xét hết năm mươi dặm, không có phát hiện gì ngoại trừ âm khí nồng nặc khác thường, cũng không có gì khả nghi, hung hiểm cả.
Hắn không tiếp tục tra xét nữa, năm mươi dặm đã thỏa mãn yêu cầu bố trí vương cấm thương khung của hắn rồi, quan trọng là hắn không thừa thời gian.
Trời bắt đầu sáng lên rồi.
Tả Mạc biết rõ, lúc này chỉ sợ những người ở Bất Chu thành đã biết tin rồi.
Phải nắm chắc cơ hội mới được!
Bỏ qua sự bất an trong lòng, Tả Mạc bắt đầu bố trí vương cấm thương khung.
------------------------------
Tả Mạc dự đoán không sai, tảng sáng, các thế lực với khả năng của mình rất nhanh đã có được tin tức. Vô cùng khiếp sợ, bọn họ rất nhanh đã ý thức được tầm quan trọng của tin tức này.
Nhưng việc hai vị cường giả thần lực đại chiến ở ngoài thành thì bị che dấu lấp liếm đi.
Trừ phi là soái giai còn các cao thủ tướng giai đều đột tử khi đi vào khu vực giao tranh của hai vị cường giả thần lực. Rất nhiều thế lực đã thử qua và không ai sống sót rời khỏi khu vực đó.
“Nguyên lai Tiêu Vân Hải chính là Tiếu Ma Qua! Ngày hôm qua Lục Hàn muốn truyền tin chính là tin này đây.” Hậu Phong trầm giọng nói, thân hình hắn cao lớn, chân tay đều rất dài, trên lưng có một thanh kiếm bản to dày.
“Tổ của Lôi Dịch bỏ mình, tổ của Lục Hàn cũng bỏ mình.” Vẻ mặt Bối Hương vô cùng ngưng trọng, giọng trầm thấp. Nàng là phó thủ của Hậu Phong, hai người thường xuyên ở bên ngoài thi hành nhiệm vụ, vô cùng ăn ý với nhau.
“Ta nhớ hình như môn phái có tình báo liên quan tới Tiếu Ma Qua thì phải?” Hậu Phong hỏi.
Bối Hương rất thuộc những loại tình báo như này, không chút chần chừ nàng nói: “Ừ, Tiếu Ma Qua là nhân vật được chúng ta quan tâm đặc biệt, chưa bao giờ điều tra về hắn bị dừng lại cả. Theo tình báo từ trước đến nay có được, Tiếu Ma Qua vô cùng có khả năng là Tả Mạc.”
“Tả Mạc?” Hậu Phong nhíu mày, cái tên này vô cùng xa lạ.
“Tả Mạc, đệ tử của Vô Không Kiếm môn, cô nhi do chưởng môn Vô Không Kiếm môn nhặt về, từ nhỏ đã mất trí nhớ, thân thế bất minh. Hắn am hiểu phù trận, linh thực. Hắn là từ đệ tử ngoại môn tấn chức thành đệ tử nội môn, thiên phú không tồi. Đây là những tư liệu lúc đầu chúng ta tra được.” Bối Hương lưu loát nói.
“Vô Không Kiếm môn?” Trán của Hậu Phong càng nhíu chặt: “Ta nhớ kĩ Vô Không Kiếm môn ngoại trừ Vi Thắng ra thì toàn bộ đều đã bị diệt.”
“Tả Mạc rời đi trước khi yêu tộc xâm chiếm, hắn được phái đến một nơi xa xôi bởi vậy đã sớm thất tán với Vô Không Kiếm môn. Cùng đi với hắn còn có đám người Công Tôn Sai.” Bồi Hương đáp lời.
Hậu Phong động dung nói: “Chính là Công Tôn mẹ trẻ đó hả?”
“Đúng!” Bối Hương gật đầu.
“Vô Không Kiếm môn quả thực là nhân tài xuất hiện lớp lớp, ta nhớ kĩ Vi Thắng kia cũng là một nhân vật rất lợi hại. Tiết Đông đối với Công Tôn Sai vô cùng tán thường, không ngờ cũng tới từ Vô Không Kiếm môn.” Hậu Phong khen ngợi.
“Đúng, kì thực chúng ta đã lần theo đầu mối Công Tôn Sai mới phát hiện ra thân phận chân chính của Tiếu Ma Qua.” Bối Hương nói.
“Vậy chẳng phải nói Tiếu Ma Qua, Tiêu Vân Hải đều chỉ là thân phận ngụy trang của hắn?” Hậu Phong nhíu mày nói: “Nói cách khác, hắn biết ma công, yêu thuật và pháp quyết?”
“Còn cả thần lực thần thuật nữa!” Bối Hương bổ sung thêm: “Thân thế của hắn rất có khả năng liên quan tới trường phong ba hai mươi sáu năm trước.”
Tinh quang trong mắt Hậu Phong tăng vọt, thì thào tự nói: “Thảo nào…”
Bối Hương chợt biến sắc, ngay sau đó liền nói: “Tổ của Hạ Lập cũng xảy ra chuyện.”
Sắc mặt Hậu Phong có chút khó coi, trong lòng trầm mặc. Từ sau sự kiện Lâm Khiêm đoạt bia ma công, tất cả các hoạt động của Côn Luân ở ma giới đều trở nên khó khăn. Toàn bộ ma tộc đều âm thầm đối phó với Côn Luân, lần này cũng như thế. Chỉ cần hơi vô ý mà bộc lộ thân phận Côn Luân thì bọn họ sẽ bị vây công trên tất các phương diện.
Bọn họ phải đi một quãng đường xa, chiến đấu nơi sân khách, tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Lần này kiếm tu được phái tới ma giới đều là tinh nhuệ của môn phái, cơ hồ đều là chuẩn phản hư. Nếu cứ tổn thất như thế thì ngay cả Côn Luân cũng không chịu nổi.
Đúng vào lúc này có một đạo kiếm quang cực nhỏ hư không xuất hiện trước mặt Hậu Phong.
Phản ứng của Hậu Phong cực nhanh, tay vẫy một cái kiếm quang liền bay vào tay hắn, đây là phi kiếm truyền thư của môn phái!
Trên mặt hắn lộ vẻ vui mừng: “Về môn phái!”
“Về môn phái?” Bối Hương sửng sốt.
“Các trưởng lão xuất quan rồi.” Hậu Phong hạ giọng, trên mặt khó nén được vẻ vui mừng.
Trên mặt Bối Hương cũng lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, hưng phấn nói: “Thật tốt quá! Chúng ta cũng có cường giả thần lực rồi! Không cần phải sợ Ma Thần điện nữa!”
Hậu Phong ngạo nghễ nói: “Côn Luân chúng ta là lãnh tụ của tu chân giới cả ngàn năm nay, căn cơ sâu dày há phải loại miếu nhỏ như Ma Thần điện có thể so sánh?”
“Vậy trang bị thiên sứ thì sao?” Bối Hương có chút chần chừ.
“Chuẩn thần binh mà thôi.” Hậu Phong cười nói: “Môn phái đã tốn hao vô số khí lực tìm được mấy chỗ có thể là di chỉ viễn cổ. Kế hoạch tiếp theo của môn phái chính là tìm kiếm những thần binh chân chính. Ở tu chân giới cũng có thì cần gì phải mất công chứ?”
“Chủ ý này rất hay! Không tin có nhiều di chỉ viễn cổ như vậy mà không có một thanh thần binh?” Bối Hương rất đồng ý, lập tức hưng phấn nói: “Chúng ta được phái tới đâu?”
“Về môn phái.”
“Về môn phái?” Bối Hương không hiểu hỏi lại.
Hậu Phong không kìm được khẽ cười: “Chúng ta nằm trong danh sách nhóm thứ hai được truyền thụ thần lực. Vừa về phái sẽ lập tức tu luyện thần lực.”
“Tu luyện thần lực…” Bối Hương ngẩn ngơ nhưng ngay sau đó trong mắt tràn ngập sự mơ mộng.
Hậu Phong hưng phấn nói: “Thời đại thần lực đã định trước là thời đại của Côn Luân chúng ta!”
------------------------------
Côn Luân rút đi, lặng yên không một tiếng động, không tạo ra bất cứ sóng gió nào. Ngoại trừ những thế lực có hệ thống tình báo rộng, khứu giác mẫn cảm thì có chút phát hiện, những người khác hoàn toàn không biết gì cả.
Hầu như tất cả sự tập trung của mọi người đều bị cuộc chiến của hai vị cường giả thần lực hấp dẫn.
Tận mắt chứng kiến cường giả thần lực chiến đấu hoàn toàn khác biệt so với nhìn qua hình ảnh. Cảm giác giơ tay nhấc chân cũng có uy năng hủy thiên diệt địa, cảm giác vĩnh viễn không thể hít thở nữa làm mỗi người đều thấy mình trở nên bé nhỏ, bé nhỏ giống như con kiến hôi vậy.
Ngay cả cao thủ soái giai cũng phải tập trung toàn bộ tinh thần mới có thể thoát ra khỏi ảo giác đáng sợ đó.
Trong vòng hai trăm dặm quanh Bất Chu thành, cơ hồ không chỗ nào mặt đất còn hoàn chỉnh. Mặt đất giống như bị cày xới một lần, khắp nơi có thể thấy những chiếc hố sâu không thấy đáy, những cái khe như mạng nhện, những chiếc khe này uốn lượn dài tới mười mấy dặm.
Vỡ thành từng mảnh!
Không ai dám xông vào, ngay cả bốn người Địch Soái khi nhìn thấy hai người đang đánh nhau tới mức sống mái cũng duy trì trầm mặc. Lực lượng loạn lưu kinh người ngay cả bọn họ cũng vô cùng kiêng kị. Lúc này kẻ nào mà lao ra chỉ sợ lập tức trở thành mục tiêu của hai người, chỉ trong nháy mắt sẽ bị oanh tạc thàn từng mảnh nhỏ.
Hai người đã đánh nhau một ngày một đêm mà không cảm thấy chút mệt mỏi nào.
Thiếu niên ma thần Vưu Tây Nhã Khắc thì không nằm ngoài dự đoán của mọi người, khiến người ta cảm thấy bất ngờ chính là vị không rõ lai lịch kia, cả người lão đầu đều rách rách nát nát, vậy mà không rơi vào thế hạ phong chút nào.
Nhưng bất luận là ai chỉ cần tận mắt nhìn thấy trận chiến này đều sẽ đưa ra một kết luận.
Uy lực của thần lực so với những ma công cao nhất kia còn cường đại hơn gấp nhiều lần. Thần lực một lần nữa trở thành lực lượng đứng đầu, một thời đại mới đã được mở ra.
Nếu nói lúc trước đã có rất nhiều ý thức được điều này thì sau khi chứng kiến trận đấu sống mái giữa hai cường giả thần lực thì vô số người đã bị nó khắc sâu vào trong đầu.
------------------------------
Vẻ mặt Khoái An đầy cảnh giác, trong lòng bị trận chiến kịch liệt ở phía xa làm cho run sợ, lần đầu tiên hắn mong ước khát khao đối với thần lực như vậy.
Hắn tu luyện đến soái giai, muốn tiến thêm một bước cũng vô cùng khó khăn. Ngoại trừ vương giai trong truyền thuyết thì soái giai đã là cảnh giới cao nhất có thể đạt tới của một ma tộc. Ngay từ khi bước vào soái giai, hắn đã vô cùng tự tin vào sức mạnh của bản thân. Nhưng khi không ngừng xuất hiện cường giả thần lực thì lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân lại yếu đuối làm sao.
Hắn không quên trách nhiệm của bản thân, ánh mắt hắn bỗng nheo lại.
Các Bất Chu thành tương đối xa xuất hiện mấy điểm đen nhỏ.
Có người!
Hắn còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở thì những điểm đen này nhanh chóng to ra, tốc độ nhanh tới cực điểm, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đoàn người này vây quanh một thiếu nữ xinh đẹp như thiên tiên!
Khoái An và thiếu nữ kia nhìn nhau, một cảm giác khó nói nên lời bỗng xuất hiện trong lòng, hắn cảm thấy hơi hốt hoảng. Nhưng phản ứng của hắn cực nhanh, chỉ giật mình một cái lập tức đã tỉnh táo lại.
Nữ nhân này thật đáng sợ!
Khi ánh mắt hắn nhìn vào tiêu kí trên y phục đám người này thì con ngươi lập tức co rút lại, sắc mặt đại biến!
Trưởng lão hội yêu tộc!