Thế Giới Tu Chân

“Hả?”
“Ồ!”
Thiêu niên ma thần và lão đầu đồng thời dừng lại xoay mặt nhìn về phía đồi Phần Quỷ.
“Xem ra có ngươi muốn hái trộm đào rồi.” Lão đầu lắc đầu nói.
“Đi thôi đi thôi, đánh lâu như vậy cũng đủ để làm nóng cả người rồi, chúng ta không thể để mấy tên yêu tộc chạy tới ma giới dương oai được!” Thiếu niên ma thần lười biếng nói.
Đầu lão đầu lắc như trống ỏi: “Ma Thần điện các ngươi vênh váo lắm cơ mà, đám lão yêu kia cũng toàn kẻ người đông thế mạnh, chỉ có ta là đơn độc lẻ loi thôi.”
“Lừa ai đấy, ngươi kêu ngươi với mấy người Tiếu Ma Qua là một nhóm mà.” Thiếu niên ma thần cười đầy khinh bỉ: “Nói một câu thôi, lên hay là không?”
“Ồ, được rồi, dám hái trộm đào của lão phu sao!” Lão đầu suy nghĩ một chút rồi vẻ mặt đằng đằng sát khí nói.
Thiếu niên ma thần vỗ tay bốp một cái, vẻ mặt lẫm liệt tán thành: “Không tồi!”
Hai người lập tức hư không biến mất.
Bất Chu thành kinh hồn táng đởm thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh một số cao thủ linh giác nhạy bén lập tức phát hiện ra động tĩnh ở phía xa xa.
“Đồi Phần Quỷ!”
“Là đồi Phần Quỷ!”
Mọi người nhao lên, một số người có lá gan to lập tức bay lên trời lao về phía đồi Phần Quỷ.
------------------------------
Thương gai xương đột nhiên sinh ra hấp lực cường đại, nó giống như một vòng xoáy hút bầy cá lam mang kia lại! Từng vòng xoáy lấy mũi thương làm trung tâm nhanh chóng to ra, ở ngay sát biên của sóng gợn những chiếc gai nhô ra đầy sắc bén.
Lam mang theo sóng gợn tập trung về phía mũi thương.
Trong nháy mắt mũi thương trở nên sáng ngời khiến người ta không dám nhìn thẳng, điểm lam mang này thật nhiếp hồn người.
Tê tê tê!
Tiếng trầm đục vang lên khắp nơi, sóng sau cơn hơn sóng trước, u lam lam mang tựa như vật sống, chúng điên cuồng lao về phía mũi thương!
Sắc mặt Từ trưởng lão đại biến, ánh mắt hắn đang nhìn chằm chẳm vào lam quang kia.
Địa ma binh!
Trên tay đối phương vậy mà lại có một thanh địa ma binh, trong giây lát hắn nhớ tới ngoài trang bị thiên sứ Tiêu Vân Hải còn luyện chế ra bốn thanh địa ma binh.
Nếu là trước đây, địa ma binh mới xuất thế nhất định sẽ gây được rất nhiều chú ý. Nhưng đối với các trưởng lão yêu tộc đã thành công bước vào cánh cửa thần lực thì bọn họ vô thức lại tập trung nhiều hơn vào chuẩn thần binh, trang bị thiên sứ, không còn để ý nhiều tới bốn thanh địa ma binh kia nữa.
Nhưng lúc này khi phải đối diện với lam mang nhiếp hồn người kia, cảm giác mãnh liệt lại nổi lên trong lòng hắn.
Lúc này Tử trưởng lão đã hoàn toàn hiểu ra, địa ma binh vẫn có thể uy hiếp tới hắn!
Không có gió mà quần áo tự bay, trên mặt Từ trưởng lão đột nhiên trở nên hơi hồng hồng giống như vừa mới uống rượu say vậy, hai tay bỗng ép xuống, nói như sấm: “Định!”
Đại dương mênh mông vừa rồi còn dậy sóng đột nhiên gió êm biển lặng, mặt nước tựa như bất động vậy, trong sáng giống như bảo thạch màu lam.
Trong bảo thạch thật lớn những điểm lam quang đang nở ra kia tốc độ chậm hơn rất nhiều.
Sức mạnh từ phương tám hướng được gia tăng mãnh liệt, Khoái An cơ hồ không thể hít thở nổi, ma thể vốn vô cùng cứng rắng của hắn cũng bị ép tới run lên. Thân kinh bách chién, vô số lần thoát ra từ rằn lanh sinh tử, hắn biết rõ bây giờ chính là thời điểm mấu chốt.
Ngoài dự đoán của mọi người hắn nhắm mắt lại, tâm thần trong sáng, tay phải nắm chặt thương gai xương, từ thân thương trượt đến đuôi thương bỗng vặn một cái!
Ba!
Thương gai xương bỗng nhiên nổ tung, gai xương điên cuồng xoay tròn tràn ngập sức phá hoại.
Rầm rầm oanh!
Nước biển trước mặt hắn bị nổ tung thành một cái hố.
Máu khẽ trào ra từ khóe miệng Khoái An, hắn mở mắt, trong đôi mắt đó là sự bình tĩnh tới dị thường.
Điểm lam mang sáng ngời lúc này thông qua lỗ hổng của gai xương mà bay ra ngoài.
Khóe miệng hắn lộ ra vẻ trêu chọc, khi phát hiện đối phương đã luyện thành thần lực, hắn đã đem hi vọng kí thác vào lam manh. Hắn đánh cuộc do đối phương tu luyện thần lực không lâu nên lam manh có thể làm tổn thương đối phương!
Một điểm lam quang từ trong nước biển bay ra, sắc mặt Từ trưởng lão trắng bệch đi.
Dưới tình thế cấp bách hắn cũng phải liều mạng!
Vô số bức tường nước được dựng lên trong đại dương mênh mông với ý đồ ngăn chặn điểm lam mang kia. Nhưng điểm lam mang ấy tựa như không phải vật thật, không bị bất cứ thứ gì ngăn cản.
Lam quang chợt lóe lên rồi bay tới trước mắt Từ trưởng lão.
Mắt Từ trưởng lão nhìn chằm chằm vào lam mang, hắn có thể cảm nhận được hấp lực kinh người do lam mang truyền tới, cả người hắn không thể nào động đậy được, vô cùng kinh hãi hét lớn: “Cứu ta!”
Lời còn chưa dứt thì lam mang đã chìm vào trong trán của Từ trưởng lão.
Vô số lam mang từ trong đầu Từ trưởng lão bắn ra, thân thể Từ trưởng lão giống như băng tuyết vậy, với tốc độ mắt thường có thể thấy được dần tan đi.
Ba!
Lam manh khôi phục lại nguyên hình, ánh sáng phát ra đã ảm đạm hơn nhiều, thân thương xuất hiện đầy vết rạn. Nó rơi xuống từ trên không, vừa chạm vào đất thì hóa thành vô số mảnh nhỏ.
Khoái An cố gắng xuống từ trên không đáp xuống đất, mặt trắng bệch như giấy, hơi thở mong manh.
“Muốn chết!”
Đột nhiên có một tiếng hét chói tai vang lên trong không trung, chỉ thấy một đạo hỏa tuyến đột nhiên từ trong nhóm trưởng lão yêu tộc bay ra, đánh thẳng tới phía Khoái An sắp hôn mê.
Ba!
Hỏa tuyến đột nhiên nổ tung trong không trung.
Ống tay áo kéo dài trong giây lát liền quấn lấy Khoái An.
Tiếng cười khẽ của Tằng Liên Nhi vang lên trong tai mọi người: “Đường đường là trưởng lão yêu tộc vậy mà không biết xấu hổ, lần đầu tiên ta thấy đó.”
“Thật lớn mật! Nha đầu người…” Một gã trưởng lão chỉ vào Tằng Liên Nhi gầm lên.
Lời còn chưa dứt thì một mảnh trăng lưỡi liềm đột nhiên sáng lên sau cổ hắn, mảnh trăng lưỡi liềm quay tròn chuyển động, đầu của hắn đã rời khỏi thân thẻ, lăn lông lốc dưới đất.
Tằng Liên Nhi khẽ nói: “Lớn tuổi như vậy mà tính khí vẫn nóng như vậy sao?”
Chiêu này của Tằng Liên Nhi không ai nhìn ra, vừa ra tay đã chấn nhiếp toàn trường, mọi người chỉ cảm thấy cần cổ lành lạnh, trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi. Thủ đoạn của Tằng Liên Nhi vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ. Từ sau khi bước vào cánh cửa thần lực, thực lực mỗi người đều tiến nhanh nên trong lòng mỗi người đều có chút hư danh thỏa mãn, thiên yêu soái giai phản hư bình thường bọn họ không để vào mắt. Khiến bọn họ kiêng kị chính là ba vị ma thần của Ma Thần điện.
Đâu ai ngờ tới một tên soái giai có địa ma binh lại có thể giết được Từ trưởng lão.
Thủ đoạn của Tằng Liên Nhi càng biến hóa khó lường, Vương trưởng lão chết tại chỗ, chỉ một chiêu, đổi lại là bọn họ không ai có lòng tin có thể tránh thoát được.
Vẻ mặt Minh Nguyệt Dạ vẫn nghiêm nghị, thần lực trong cơ thể kích động, khí thế không ngừng dâng lên. Nàng giống như vầng thái dương chói mắt trên cao, phát ra ánh sáng khiến người ta không dám nhìn thẳng, đôi mắt đẹp hàm sương lạnh lùng nói: “Đây là đạo đãi khách của Tiếu Ma Qua sao?”
Vẻ mặt Tằng Liên Nhi vẫn tự nhiên, trong lòng hơi trầm xuống, một chiêu vừa rồi là sát chiêu mà gần đây nàng mới lĩnh ngộ được, tên là ‘nguyệt câu thủ’. Nàng nhận thấy tên gia hỏa này rất hung hăng kiêu ngạo nên nàng mới sử dụng chiêu này để chấn nhiếp đối phương. Nguyệt câu thủ uy lực cường đại nhưng tiêu hao thần lực cũng rất lớn, thần lực trong cơ thể nàng thoáng cái đã ít đi hơn nửa.
Khiến nàng không ngờ tới là các trưởng lão khác đều lộ vẻ sợ hãi, duy chỉ Minh Nguyệt Dạ lại không tỏ chút sợ hãi nào.
Ba động thần lực của Minh Nguyệt Dạ khiến Tằng Liên Nhi chột dạ, so với vị Từ trưởng lão kia thì nàng cường đại hơn gấp bao nhiêu lần. Nếu vào lúc bình thường thì nàng tự tin có lực để liều mạng nhưng trước mắt, một khi động thủ thì sẽ lộ tẩy hết.
Mặc dù gần đây thực lực của Thanh Hoa Tuyết tiến bộ rất nhanh nhưng nàng không tu luyện thần lực, so sánh với những trưởng lão kia thì chênh lệch quá lớn, không thể giúp được gì.
Đúng lúc Tằng Liên Nhi lo lắng thì trên trời bỗng vang lên một giọng nói hư ảo.
“Đây chính là đạo đãi khách của ta đó!”
Con ngươi Minh Nguyệt Dạ co rút lại.
Vừa dứt lời chỉ thấy một ngọn lửa màu vàng từ dưới đất bốc lên, với tốc độ cực nhanh chia mặt đất giữa Tằng Liên Nhi và Minh Nguyệt Dạ thành hai nửa.
Một hỏa tuyến thẳng tắp giống như một con dao lửa sắc bén tách hai người ra.
“Kẻ nào vượt qua hỏa tuyến này, giết không tha!”
Giọng nói hư ảo giống như gió thu đầy ớn lạnh, trong nháy mắt tràn vào lòng chúng trưởng lão, tất cả đều cảm thấy lạnh lòng.
Nhưng không ai dám coi những lời này là lời nói đùa, hỏa tuyến kia đang yên lặng bốc cháy nhưng thần lực tinh thuần ẩn chứa trong nó làm bọn họ cảm thấy rất sợ hãi!
Trên đời này lại có thần lực tinh thuần như vậy sao!
Ngay cả Minh Nguyệt Dạ cũng bị khí thế kia làm cho ngây ra, trong lòng run lên. Sắc mặt nàng khẽ biến, nàng nhận ra mình đã đánh giá thấp Tiếu Ma Qua rồi, đối phương ở phương diện thần lực thật sự đã vượt qua dự đoán của nàng rất nhiều.
Trong nháy mắt, vẻ mặt nàng đã khôi phục lại như thường, thực lực của Tiếu Ma Qua so với nàng tưởng tượng thì cường đại hơn nhiều nhưng nếu xét ở vấn đề số lượng thì nàng lại chiếm ưu thế tuyệt đối.
Trưởng lão bên cạnh nàng đều tu luyện thần lực, mặc dù thực lực mỗi người đều không thể bằng được Tiếu Ma Qua nhưng tổng thể thì lại chiếm ưu thế tuyệt đối.
Chỉ trong giây lát nàng đã suy nghĩ rõ ràng về được và mất.
Mục tiêu lần này ngoại trừ trang bị thiên sứ thì nàng còn muốn có thêm thần lực truyền thừa của Tiếu Ma Qua. Nếu có được thần lực truyền thừa của Tiếu Ma Qua thì nàng hoàn toàn có thể hoàn thiện được thần lực của trưởng lão hội.
“Tiếu Ma Qua, ngươi muốn đối địch với trưởng lão hội sao?” Minh Nguyệt Dạ không chút nhường nhịn lạnh giọng hỏi.
Sau hỏa tuyến không có tiếng động nào phát ra, Tằng Liên Nhi và Thanh Hoa Tuyết không biết đã biến mất từ lúc nào.
“Tiếu Ma Qua, mặc dù thân thế của ngươi không rõ ràng nhưng ngươi chắc chắn phải có huyết thống của yêu tộc.” Minh Nguyệt Dạ không nổi giận, giọng đầy thanh thúy: “Bây giờ chính là lúc thiên hạ đại biến, chẳng lẽ ngươi không muốn gây dựng sự nghiệp hay sao? Trưởng lão hội đang cầu hiền như khát, nhân tài như ngươi chính là người chúng ta cần! Nếu ngươi nguyện ý gia nhập trưởng lão hội ta đồng ý nhượng lại vị trí của bản thân để đảm nhiệm chức phó thủ cho ngươi! Phía dưới trưởng lão hội có vô số quân đoàn, vô số tài nguyên, vô số quan hệ, khả năng trợ giúp vượt xa sức tưởng tượng của ngươi. Thế lực hiện giờ của ngươi vẫn chịu sự chi phối của ngươi, trưởng lão hội tuyệt đối không can thiệp vào!”
Trưởng lão khác nghe thấy vậy thì không khỏi động dung, ánh mắt nhìn về phía Minh Nguyệt Dạ đầy khiếp sợ và kinh nể!
Bên trong đồi Phần Quỷ, Tả Mạc cũng không khỏi bội phục Minh Nguyệt Dạ, nữ nhân này quả nhiên lợi hại! Nếu đổi lại là một người khác nghe thấy điều kiện như vậy chắc chắn sẽ xao động. Thế lực của trưởng lão hội lớn tới tột đỉnh, toàn bộ yêu tộc đều nằm dưới sự thống trị của nó, có thể so với nó chắc chỉ có Côn Luân, Thiên Hoàn so với nó còn phải kém hơn chút. Về phần quần hùng của ma tộc thì không ai có thể chống lại nó.
Ba ba ba!
Tiếng vỗ tay vang lên chẳng đúng lúc chút nào, một thiếu niên anh tuấn cao lớn chậm rãi hiện ra trước mặt mọi người, thiếu niên đó chính là Vưu Tây Nhã Khắc ma thần.
Hắn thoáng nhìn qua hỏa tuyến trên mặt đất, trong lòng chợt run lên, trên mặt thì không thể hiện gì, cười đầy lười biếng: “Đã sớm nghe nói Minh tiểu thư chính là nữ trung anh hào hiếm có của yêu tộc, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền! Lợi hại lợi hai! Nhưng cứ vậy mà chạy tới đào tường của ma giới chúng ta thiệt là làm ta khó nghĩ à.”
“Có phải là Vưu Tây Nhã Khắc ma thần không? Hân hạnh hân hạnh!” Ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Minh Nguyệt Dạ, nàng ưu nhã hành lễ thăm hỏi.
“Ồ ồ, nữ nhân lợi hại như ngươi ta chẳng muốn gặp chút nào.” Vưu Tây Nhã Khắc hờ hững đáp, ngay lập tức mấy trưởng lão khác đứng bên cạnh Minh Nguyệt Dạ lộ vẻ tức giận.
“Ồ, Tiếu Ma Qua, tới Ma Thần điện thì sao? Vị trí của ta cho ngươi, a, đúng rồi, Ma Thần điện chúng ta không có nhiều quy củ linh tinh như vậy, ngươi muốn làm gì thì làm, thích tới thì tới, không nên cứ chết dí ở nơi khỉ ho cò gày như này!”
Thanh Hoa Tuyết và Tằng Liên Nhi vẻ mặt đầy cổ quái nhìn Tả Mạc, Khoái An thì vừa mới tỉnh lại, nghẹn họng trân trối nhìn, sắc mặt vô cùng kinh hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui