Tả Mạc điên cuồng bố trí cấm chế, ánh sáng do pháp quyết phát ra giống như nước chảy tràn xuống, ma văn và phù văn phức tạp cùng với ánh sáng nhiếp người hiện ra trên mặt đất, sau đó nở ra và lan tràn!
Tiến vào trạng thái đỉnh cao, Tả Mạc vất hết tất cả mọi thứ lại phía sau, ánh mắt hắn đầy chăm chú, tâm thần vô cùng trong sáng.
Các loại phù văn, ma văn giống như nước chảy hiện ra trong đầu rồi bay ra từ đầu ngón tay hắn.
Địa thế núi non, sông ngòi địa hỏa, âm khí ba động, trong vòng năm mươi dặm tất cả đều hiện rõ trong đầu hắn, tất cả đều được hắn nắm rõ như lòng bàn tay.
Tằng Liên Nhi từ trong nhập định tỉnh lại, mặc dù trong tay nàng có thái dương tử do Tả Mạc đưa cho nhưng nàng không dùng. Hiện giờ thứ có thể khôi phục thần lực chính là bảo bối trong bảo bối.
Nàng ngẩng đầu nhìn Tả Mạc đang đứng trên trời, ánh mắt đầy thâm thúy.
Bóng dáng kia hiện lên sự tự tin vô cùng mạnh, trong lúc khua vẫy quang mang không có bất cứ lần dừng lại hay trì trệ nào. Trong vô thức, đôi mắt của Tằng Liên Nhi càng thêm sâu thẳm, tựa như bị một đoàn vụ khí bao phủ, không ai biết rõ trong đầu nàng đang nghĩ cái gì cả.
Ánh mắt của Thanh Hoa Tuyết thì đơn giản hơn nhiều, chỉ có sự sùng bái và tán thưởng, nhưng ngoài sự cuồng nhiệt thì ánh mắt nàng vẫn giữ được sự bình tĩnh như trước.
Sắc mặt Khoái An tái nhợt đi, hắn chính là kẻ khiếp sợ nhất trong mấy người ở đây. Tiếu Ma Qua, Tiêu Vân Hải, hai thân phận này bây giờ đã không còn là bí mật nữa, nhưng cho dù hắn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ trước mắt này cũng không thể nào nghĩ tới hai thân phận này lại có thể xếp chung một chỗ và cùng một người.
Bỗng hắn rùng mình một cái.
Có chút lạnh.
Loại cảm giác xa lạ này khiến hắn sửng sốt mất một lúc, sau đó hắn mới có phản ứng tiếp. Mình bị trọng thương nên ma thể đã bị tổn hại tới cực điểm.
Hắn không khỏi liếc nhìn về phía sau, ngay lập tức liền trợn tròn.
Không biết từ lúc nào bầu trời lại xuất hiện tuyết rơi. Từng hoa tuyết màu tro rơi xuống dồn dập, trời đất trở nên xám xịt mờ mịt.
Đây là…
Hắn vươn tay ra, một bông tuyết màu tro rơi vào trong lòng bàn tay hắn, cái lạnh đến thấu xương khiến hắn run lên, nhưng ngay sau đó bông tuyết màu tro liền nhanh chóng tan đi, một luồng âm khí tinh thuần tan biến vào trong không khí.
Âm khí!
Trong mắt Khoái An hiện lên vẻ sợ hãi, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang rơi vào trạng thái vong ngã trên bầu trời kia.
Hắn, hắn vậy mà lại có thể ngưng tụ âm khí thành tuyết!
Khoái An cố gắng khiến bản thân tỉnh táo hơn, nhưng càng tỉnh táo thì nghi hoặc càng xuất hiện nhiều hơn trong lòng hắn. Toàn bộ không gian trong vòng năm mươi dặm đều xuất hiện tuyết rơi, từng mảng tuyết màu tro lớn xuất hiện, bông tuyết chậm rãi rơi.
Những bông tuyết rốt cuộc có tác dụng gì?
-------------------------------
Ngay khi mọi người còn đang khiếp sợ thủ đoạn quỷ thần khó lường của Tả Mạc thì không ai chú ý tới không biết từ lúc nào đã không thấy bóng dáng của A Quỷ.
A Quỷ đang đứng ở động khẩu âm khí nơi quỷ tướng xuất hiện. Bên cạnh nàng không biết từ lúc nào đã có thêm Hắc Kim phù binh, hắn đang dùng nắm tay của mình vỗ vỗ vào ngực làm bằng kim loại của mình.
Vẻ mặt Hắc Kim phù binh đầy uy vũ: “A Quỷ ngươi yên tâm, cái gì quỷ tướng chứ, tới một ta giết một, giết một cái ăn một cái!”
A Quỷ quay sang nhìn hắn, giọng hắn liền biến đổi, vội lấy lòng: “Là giết một cái sẽ để A Quỷ ăn một cái! A Quỷ ăn no rồi thì thưởng cho ta một cái.” Nói xong câu cuối, mặt đầy ủy khuất ôm ôm bụng, đôi mắt đầy trong mong nhìn A Quỷ, nước mắt lưng tròng: “A Quỷ tỷ tỷ, tiểu hắc rất đói…”
A Quỷ không chút động lòng quay đi, hoàn toàn không để ý tới nó.
Thấy ra vẻ tội nghiệp không có hiệu quả, Hắc Kim phù binh đành phải quay sang nhìn động khẩu, lập tức sát khí nổi lên, nước dãi nhỏ đầy đất: “Nhu nhược thì chết, can đảm thì sống, vì không muốn chết…”
Ba, một chiếc chân trần đạp vào lưng hắn, Hắc Kim phù binh té thẳng xuống hố, đáy động liên tục truyền tới những tiếng kêu thảm thiết.
A Quỷ thả người nhảy xuống.
------------------------------
Bên ngoài đồi Phần Quỷ tập trung rất nhiều cao thủ.
Địch Soái nhìn chằm chằm vào đồi Phần Quỷ ở xa, không khỏi cảm khái nói: “Tiếu Ma Qua này thực sự là một kẻ lợi hại, bất luận đi tới đâu cũng đều có thể gây ra sóng gió.”
Tần Minh gật đầu đồng ý: “Ừ, nhưng rốt cuộc vẫn trở thành cái đích để mọi người chỉ trích, đó không phải là hành động khôn ngoan. Anh hùng không tự đào hố chôn mình, cục diện trước mắt mặc dù không phải tử cục nhưng cũng là khốn cục, rất khó có cách phá giải.”
Thang Thần nghe vậy thì cười nói: “Các ngươi thật là rỗi hơi, chúng ta nên suy nghĩ cho tốt làm thế nào mới có được thần lực đi.”
Nét cười trên mặt mỗi người đều tan đi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.
Bọn họ nhận được tin rằng hai vị ma thần khác của Ma Thần điện đang dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới đây, có thể ngày mai sẽ tới nơi. Trưởng lão hội yêu tộc cũng là một ngọn núi lớn khác đang án trước mắt họ, ngọn núi này so với Ma Thần điện thì còn khổng lồ hơn.
Các trưởng lão của yêu tộc đều nhìn chằm chằm vào đạo hỏa tuyến màu vàng kia. Thái độ của Minh Nguyệt Dạ đã rất rõ ràng, bọnh họ vô cùng khát khao đối với truyền thừa thần lực của Tiếu Ma Qua.
“Tiếu Ma Qua đang làm cái quái gì bên trong đồi Phần Cương vậy?” Chung Vấn Thiên khó chịu hỏi.
Tần Minh đăm chiêu: “Không sai, hắn đang làm cái quái gì ở trong đó nhỉ? Lão Thang, đồi Phần Quỷ này ngươi biết rõ không?”
Thang Thần lắc đầu: “Không rõ lắm.”
Tần Minh có chút kinh ngạc, mọi người đều chiến đấu với nhau từ sớm, vô cùng quen thuộc. Mặc dù Thang Thần bởi nguyên nhân do gia tộc nên đã quay về. Nhưng Tần Minh thấy Thang Thần làm việc vẫn vô cùng cẩn thận, người cẩn thận như vậy mà đồi Phần Quỷ chỉ cách Bất Chu thành mấy trăm dặm lại không biết rõ, điều này làm hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc!
Thang Thần cười khổ: “Không phải ta không muốn mà nơi này thật sự có chút quái dị.”
“Quái dị?” Mọi người đều bị lời nói này làm cho chú ý, nơi có thể được soái giai gọi là quái dị vậy chỉ sợ thực sự có điểm quái dị rồi.
“Lúc trước ta phái không ít người đi nhưng trở về không có mấy người, ta đã tự thân chạy tới đây một chuyến.” Vẻ mặt Thang Thần đầy ngưng trọng: “Âm khí bên trong cực kì dày đặc, có hồn sát lệ quỷ thường xuyên đi lại. Sau khi thâm nhập, âm khí nồng nặc tới cực điểm, không ngờ đột nhiên âm khí lại sôi trào. Nếu không phải tự bản thân trải nghiệm thực sự khó có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, toàn bộ âm khí xung quanh đều sôi trào, hơi thi triển ma công sẽ làm cho âm khí bị nổ mạnh. Lần đó suýt chút nữa ta cũng không trốn thoát được.”
Nói đến đây trên mặt Thang Thần không khỏi hiện ra vẻ sợ hãi.
Mọi người nhìn nhau, trên mặt cũng hiện ra vẻ hoảng sợ.
“Chẳng lẽ bên trong có cao nhân khác ẩn cư?” Tần Minh nhịn không được hỏi lại.
Thang Thần lắc đầu: “Không biết, nhưng từ đó về sau ta không quay lại đây nữa. Không ngờ Tiếu Ma Qua lại chạy tới đây, không biết hắn đã tìm kiếm được gì ở bên trong đó.”
Đúng vào lúc này bên trong đồi Phần Quỷ truyền tới ba động mãnh liệt.
Trong lòng mọi người cả kinh, vội vàng quay sang nhìn.
Chỉ thấy đồi Phần Quỷ giống như đang sống lại, núi non sông ngòi đang không ngừng chuyển động. Tiếng rầm rầm không ngừng từ phương xa truyền lại, từng vòi địa hỏa nóng chảy đỏ sẫm phun trào từ lòng đất.
Càng quỷ dị hơn chính bầu trời của đồi Phần Quỷ lại xuất hiện những khoảng bông tuyết màu tro mờ mịt.
Dao động khó diễn tả bằng lời xuất hiện trong lòng mỗi người.
------------------------------
Ngọn núi cao nhất của Huyền Không tự, nhìn qua không khác gì ngày thường nhưng trên mặt các đệ tử đều hiện lên vẻ sợ hãi và kinh hoàng, không thể nào che giấu đi được. Toàn bộ trưởng lão đoàn bị diệt, vào lúc này đối với Huyền Không tự thì đây là một đả kích trí mạng.
Nếu là lúc bình thường, chỉ cần lặng yên trong vài chục năm Huyền Không tự không phải không có khả năng hồi phục lại. Nhưng giờ đây thiên hạ đại loạn, quần hùng trỗi dậy, mọi người đều nhìn thấy vẻ suy nhược của Huyền Không tự. Huyền Không tự phải không ngừng đối chọi với bên ngoài, các loại chiến sự càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Những thế lực kia tựa như bầy sói giảo hoạt, từng khối thịt trên thân thể Huyền Không tự bị chúng cắn đi.
Tất cả đệ tử của Huyền Không tự đều ý thức được môn phái đã bước vào thời điểm sinh tồn!
“Côn Luân tham chiến rồi!”
Tin tức này truyền tới khiến sắc mặt mọi người xám hết cả đi. Bọn họ hiểu rõ điều này có nghĩa là gì. Một khi Côn Luân tham chiến thì đó chính là cọng rơm cuối cùng đè chết Huyền Không tự, hơn nữa, đây không phải là một cọng rơm mà là một tòa núi lớn.
Quả nhiên, khi trời vừa bước sang buổi chiều thì Thiên Hoàn vốn vẫn im lặng giống như tia chớp chiếm lĩnh Tứ giới của Huyền Không tự!
Côn Luân, Thiên Hoàn là hai đồng minh năm đó của Huyền Không tự đã phất cờ bắt đầu.
Tất cả các thế lực đều hiểu rằng buổi thịnh yến đã đến lúc bước vào cao trào! Cơ hồ toàn bộ thế lực đều đồng thời ra tay, mắt bọn họ đỏ kệch đi, liều mạng tiến công.
Chiến đấu vô cùng khốc liệt.
Giữa ranh giới sinh tử, rất nhiều chiến bộ của Huyền Không tự ôm hi vọng có thể chết cùng với kẻ địch, chiến đấu theo kiểu ngọc thạch câu phần (ngọc ngói cùng vỡ) diễn ra ở khắp các nơi. Phản kích đầy tuyệt vọng thảm liệt, thể hiện được dũng khí và căn cơ của Huyền Không tự ngàn năm đại phái, cũng đồng thời biểu hiện được suy yếu tới cùng đường của nó.
Lúc này ở trên ngọn núi cao nhất chỉ có một số đệ tử tạp vụ. Đệ tử có khả năng chiến đấu đều được phái lên tiền tuyến, chống lại công kích của địch nhân.
Lòng người hoảng sợ, đệ tử hơi hiểu chuyện đều biết khốn cảnh của Huyền Không tự, dù cho có bao nhiêu cao thủ phản hư kì cũng không thể cứu vãn nổi.
Khi toàn bộ thiên hạ đều tới để chia cắt Huyền Không tự thì nó đã định trước rằng đây chính là kết cục của môn phái ngàn năm này.
Không ai có thể ngăn được toàn bộ thiên hạ, ngay cả Côn Luân cũng không có khả năng.
Một khí thế đã thành hình thì nó chỉ đi theo quán tính mà thôi!
Côn Luân và Thiên Hoàn tham chiến đã dập tắt tia hi vọng cuối cùng của đệ tử Huyền Không tự, mà khiến bọn họ không ngờ tới nhất chính là Côn Luân và Thiên Hoàn lại nôn nóng như vậy!
Hao mhát dao trí mạng này tới thật nhanh!
Tâm trạng của Minh Tính không ổn chút nào, hắn không muốn chôn cùng môn phái, trước mắt muốn sống không còn cách nào khác là phải đi theo chủ khác. Huyền Không cảnh ngoại trừ Huyền Không tự thì còn có chín đại thiền môn khác, đều là một lối rút lui tốt.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt như này muốn tìm một nơi để nương tựa mà đi tay không là không được.
Nghĩ đến tàng kinh các và thiền bảo các, một ý nghĩ lớn mật hiện ra trong lòng hắn, không thể nào ngăn chặn nổi. Trong mắt hắn lóe lên sự tàn khốc, phải nhanh, không chừng cũng có người có cùng chủ ý với mình. Chỉ cần kiếm được một hai đồ vật tốt thì ngay sau tự nhiên sẽ có chỗ dung thân.
Hạ quyết tâm, Minh Tính không chút do dự thừa dịp đêm khuya lặng lẽ mò tới tàng kinh các.
Hiện giờ tàng kinh các vô cùng yên ắng.
Trong lòng Minh Tính hiện lên chút bất an nhưng hắn vẫn cắn răng lặng lẽ lẻn vào. Ở đây ngày thường đều có sư thúc bảo vệ, bây giờ tất cả các sư thúc đều đã bị điều đi, nơi đây chỉ còn lại cấm chế. Nhưng hắn đối với những cấm chế này là vô cùng quen thuộc.
Cẩn thận thoát khỏi trùng điệp cấm chế, cuối cùng hắn cũng đã tiến vào được tàng kinh các, trong nháy mắt hắn vô cùng kích động.
Nhưng khi hắn nhìn thấy rõ tình cảnh trước mắt thì giống như bị sét đánh vậy.