Thế Giới Tu Chân

Cảnh đêm tối đen như mực, tầng mây dày đặc che mất ánh trăng, đưa tay ra không thấy năm ngón.
Ở ngọn núi chính của Huyền Không tự, nơi cao nhất hiện ra một bóng dáng mơ hồ.
Gió núi thổi mạnh làm cho áo choàng của Biệt Hàn bay phất phới, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị giống như băng sương vậy, vẻ mặt hắn đầy phức tạp. Từng ngọn cỏ cành cây nơi này hắn đều vô cùng quen thuộc. Ở nơi đây hắn đã lớn lên, hắn học tập chiến tướng, hắn bị giám sát, chịu khuất nhục, hắn tràn ngập cừu hận đối với nơi này, vô số lần trong mộng chính tay hắn đã phóng hỏa đốt trụi nơi chết tiệt này.
Khi ngày đó thực sự đến, một lần nữa hắn đứng trên ngọn núi cao nhất, khi cảnh tượng trong mộng sắp thực hiện được, nhìn xuống cảnh đêm đen kịt phía dưới, nhìn nơi chốn quen thuộc này trong lòng hắn lại không có tràn ngập khoái cảm vì sắp được báo thù như trước, chỉ có vô số cảm giác phức tạp lẫn lộn trong đó.
Không ai có thể cứu được Huyền Không tự, dù cho là Giang Triết tái sinh cũng không có khả năng cứu được Huyền Không tự.
Biệt Hàn và Công Tôn Sai đều dự cảm Côn Luân tham gia lần này đã có một kế hoạch rất lớn và nó đang dần hiện ra. Công Tôn Sai sắc bén điên cuồng, Biệt Hàn mãnh liệt như lửa làm cho kế hoạch kia đã bị chậm lại.
Biệt Hàn thống lĩnh Nghiệt bộ ẩn nấp tiềm hành, ban ngày ẩn phục dạ hành, thần không hay quỷ không biết lẻn vào xung quanh ngọn núi chính. Sức chiến đấu của toàn bộ Huyền Không tự đều đang tập trung ở bên ngoài, chống lại sự xâm lấn từ các phương, nội địa trái lại vô cùng trống trải.
Đối với kẻ lớn lên từ nhỏ trong Huyền Không tự như Biệt Hàn thì nơi này giống như vườn không nhà trống vậy.
Khi Côn Luân tham gia chiến sự thì toàn bộ Huyền Không tự từ trên xuống dưới đều lộ vẻ kinh hoảng, giờ đây canh phòng ở ngọn núi chính Huyền Không tự là suy yếu nhất, Biệt Hàn ẩn núp ở bên không chút do dự hiện ra năng vuốt của mình!
Từng gốc cây ngọn cỏ đều vô cùng quen thuộc, Biệt Hàn thậm chí không cho đệ tử Huyền Không tự có cơ hội phát tín hiệu cứu viện thì đã nắm được toàn bộ ngọn núi chính của Huyền Không tự.
Ngọn núi chính của Huyền Không tự đã không còn ai sống sót.
Ánh mắt mê man của Biệt Hàn rất nhanh liền biến mất, một lần nữa trở nên băng lãnh, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời biết không thể nào để lỡ việc. Âm thầm ẩn núp cũng không phải chỉ có mỗi hắn.
Ngọn núi chính là Huyền Không tự có tàng kinh các và thiền bảo các, đó là tài phú mà Huyền Không tự tích lũy qua ngàn năm, là một trong những thứ mê người nhất của buổi thịnh yến này! Tình thế phát triển quá nhanh, Huyền Không tự thậm chí còn không kịp di dời những tài phú này đi, các đại môn phái đều đang nhìn chằm chằm vào khối thịt mỡ này.
Trong sáu gã đệ tử Huyền Không tự hắn vừa giết thì có sáu gã là nội ứng của các thế lực khác.
Rất nhanh, cao thủ của các thế lực khác sẽ tới, lúc đó muốn chạy sẽ không dễ dàng nữa.
Biệt Hàn thoáng nhìn qua thánh địa thiền môn cả ngàn năm qua, không biết từ khi nào trong tay đã xuất hiện một hộp ngọc phủ đầy phù văn. Hắn không chút do dự ném hộp ngọc trên tay xuống đất.
Hộp ngọc tạo ra một đường cong trên không trung, bộp, rơi vào giữa sườn núi.
Hộp ngọc vỡ tan.
Một điểm hỏa quang sáng ngời phát ra từ trong hộp ngọc, rất nhanh, hỏa thế với tốc độ kinh người nhanh chóng lan tràn khắp bốn phía, trong nháy mắt, toàn bộ lưng chừng sườn núi đều bị bao phủ bởi hỏa diễm.
Hỏa diễm đỏ thẫm điên cuồng nhảy múa nuốt chửng tất cả.
Đây là kiệt tác của hai vị đại sư Kim Ô doanh, tam muội chân hỏa hoạp, loại lục phẩm hỏa diễm này có uy lực rất kinh người. Lợi dụng hỏa trận để thu thập được hỏa diễm cao giai đã trở thành một trong những thủ đoạn sở trường nhất của Kim Ô doanh. Từ lâu hỏa diễm của các thành viên hạch tâm đã thăng cấp hết, bây giờ tứ phẩm Kim Ô hỏa đối với bọn họ mà nói quá thấp rồi.
Rất nhiều môn phái có tam muội chân hỏa nên do đó sử dụng ở đây không khiến bọn họ bị bại lộ thân phận.
Trong nháy mắt hỏa diễm nuốt chửng toàn bộ ngọn núi chính, ngọn lửa yêu dị lan ra khắp nơi, liếm lên cả trời, toàn bộ bầu trời đều bị biến thành màu đỏ ửng, ngay cả tầng mây cũng không thể ngăn cản được khí lưu nóng chảy.
Trong hỏa quang, Biệt Hàn thống lĩnh Nghiệt bộ yên lặng giống như con rối lặng lẽ rời đi.
-------------------------------
Âm khí dưới lòng đất đột nhiên nồng hơn, một thông đạo uốn lượn kéo dài về phía trước. Bên trong động độ nồng của âm khí so với phía trên còn đậm hơn mấy lần. Từng lớp âm khí như sóng triều từ sâu dưới đáy động vọt lên.
Hai mắt Hắc Kim phù binh lóng lánh quang mang yêu dị, vỗ ngực thình thịch thình thịch như để trấn an A Quỷ, chẳng biết xấu hổ tự sướng: “A Quỷ tỷ tỷ yên tâm, tiểu hắc hiện nay lợi hại hơn nhiều rồi, quỷ tướng gì gì đó chỉ cần đưa tay là bắt được…”
“Ủa.” Đột nhiên hắn dừng lại, hai mắt rực sáng.
A Quỷ im lặng dừng chân.
Bỗng, Hắc Kim phù binh nhếch miệng cười đầy gian xảo, toàn bộ thân thể bỗng đánh về phía bên phải.
Rầm!
Lần va chạm này cực mạnh, chỉ thấy một thứ gì đó bay ngược ra bên ngoài!
Hắc Kim phù binh tay chân chạm đất, giống như dã thú đột nhiên nhảy lên vươn cái cổ dài ra, mặt đầy dữ tợn, rướn cổ họng gào thét: “Đói đói đói, ngửa cổ nhìn trời hát ca…”
Tốc độ của hắn cực kì nhanh giống như một tia chớp lướt qua không trung, ngay cả tàn ảnh cũng không lưu lại.
Xoẹt, hắn đã xuất hiện bên cạnh đồ vật kia, ba, đùi phải như roi thép hung hăng đánh trúng vào hôi ảnh. Sức mạnh cường đại làm hôi ảnh bay xéo đi.
Ánh sáng trong mắt Hắc Kim phù binh tăng vọt, cả người lại nhảy lên chạy theo.
Trong phút chốc đã xuất hiện giữa không trung, nghênh đón hôi ảnh đang bay tới, chân lại đá ra.
Ba ba ba!
Tiếng nổ dày đặc làm người ta rợn hết người, da đầu như muốn tê đi.
Bỗng cả người hắn lại lóe lên, lại một lần nữa xuất hiện bên cạnh hôi ảnh, tay phải giống như kìm thép đã nắm chặt được cổ của đối phương.
Động tác này vô cùng mau lẹ, nhanh như thiểm điện, Hắc Kim phù binh kẹp chặt cổ của đối phương kéo tới trước mặt, quan sát một lúc rồi nghi hoặc hỏi lại: “Đây là quỷ tướng?”
Hỏa diễm trong mắt quỷ tướng đã tan đi, hiển nhiên là do bị tập kích như cuồng phong vũ bão vừa rồi làm cho mất hết sạch tinh thần. Xương trên người quỷ tướng đầy vết rạn vỡ, thở hổn hển như hấp hối.
Bỗng, mũi Hắc Kim phù binh co rúm lại, hai mắt rực sáng lên: “Thần lực!”
Nhưng rất nhanh mặt hắn liền ỉu xìu đi, kéo quỷ tướng tới trước mặt A Quỷ, lưu luyến không rời nói: “A Quỷ tỷ tỷ, đây.”
A Quỷ rất nhanh đã hấp thu toàn bộ thần lực trong cơ thể quỷ tướng, một giọt cũng không chừa.
Lần trước trong khi Tả Mạc luyện chế ma binh nó đã tranh thủ nuốt được hai quầng sáng, chính vì vậy thực lực của Hắc Kim phù binh đại tăng, trong lòng vô cùng phấn khích, quỷ tướng gặp phải hắn thì ngay cả khả năng hoàn thủ cũng không khó. Hai người đi sâu hơn mười dặm đã giết chết sáu gã quỷ tướng.
A Quỷ hấp thu ba luồng thần lực, Hắc Kim phù binh cũng hấp thu ba luồng thần lực.
Hắc Kim phù binh hấp thu thần lực làm cho thực lực càng cường đại hơn, hơn nữa hắn có thể tự động hấp thu âm khí xung quanh, có thể ẩn nấp hoàn mỹ vào trong âm khí.
Hấp thu thần lực, tử hỏa trong mắt A Quỷ càng thêm mạnh, âm khí xung quanh không ngừng tràn vào trong cơ thể nàng, sau đó lại từ trên người nàng tràn ra. Âm khí chảy ra sẽ mang theo một chút hắc khí nhè nhẹ.
Hắc Kim phù binh bỗng gọi nhỏ: “A Quỷ tỷ tỷ, ngươi như xinh hơn ra đó! Thật tốt! Không được, phải đòi đại ca khen thưởng mới được! Chuyện tốt như này không được thưởng thì thật có lỗi với bản thân mình…”
Dấu vết trên mặt A Quỷ đã phai nhạt đi nhiêu, da mặt hiện ra bên ngoài cũng trở nên trơn nhẵn hơn.
Hấp dẫn người ta nhất chính là đôi chân hoàn mỹ của nàng, bây giờ đôi chân trần kia đã có thêm chút óng ánh sáng bóng, như ngọc như sứ, đi trên mặt đất mà không nhiễm chút bụi nào.
Hắc Kim phù binh sờ sờ mặt mình, sờ đầu mình, lẩm bẩm trong miệng: “Vì sao ta không trở nên đẹp trai nhỉ? Không công bằng, thật quá không công bằng! A a a, ta phải đẹp trai hơn! Ta phải trở thành phù binh đẹp trai nhất, được ăn linh thú ngon nhất…”
Tiếng hét của Hắc Kim phù binh vang vọng trong lòng đất.
Tử hỏa trong mắt A Quỷ bớt nóng bỏng hơn, nó dần trở nên nhu hòa.
“Lỗ rồi, lỗ lớn rồi! Không được, nhất định phải cướp của đại ca mới có thể bù đắp được tổn thương tinh thần của ta!” Trong miệng Hắc Kim phù binh vẫn đang lải nhải, bỗng, ánh mắt hắn nhìn thấy tay mình thì sửng sốt: “Á?”
Hoa văn trên tay hắn trở nên vô cùng rõ ràng.
Hoa văn này rất lợi hại, không giống như phù văn, cũng không giống ma văn, nhìn qua rất giống phong cách xa xưa, ngay cả đại ca cũng không phân biệt nó rốt cuộc là cái gì. Lúc trước luôn mơ hồ giờ đây đã trở nên rất rõ ràng, từng đường nét đều hiện rõ.
Nhưng mà…
Hắn nhớ kĩ hoa văn này không có chỗ nào là màu đen cả!
Hoa văn trong tay hắn lại xuất hiện một nét màu đen. Hắn lật qua lật lại, nhìn vài lần thì không thấy có đầu mối gì cả nên đành bỏ qua. Nhưng hắn lập tức trở nên hưng phấn, chỉ tay kia luôn là sát chiêu cường đại nhất của hắn. Mặc dù hắn không rõ đây là hoa văn gì nhưng vẫn có thể cảm nhận rất rõ ẩn trong chỉ tay kia là một sức mạnh cường đại.
Lợi hại hơn tới đi! Lợi hại hơn tới đi!
Anh đang muốn thử tay nghề á!
Hắc Kim phù binh nóng lòng muốn thử.
Đúng lúc này từ sâu trong đáy động bỗng truyền tới một tiếng rống trầm thấp.
Âm khí bên trong đột nhiên trở nên cuồng bạo mãnh liệt, ầm ầm cuốn về phía hai người.
Hắc Kim phù binh đang tràn ngập chiến ý không chút sợ hãi, ngược lại còn vui mừng, ngược dòng sóng khí giống như một mũi tên đâm về phía trước! Tử hỏa trong mắt A Quỷ đột nhiên sáng ngời, sóng khí thổi tới trước mặt khiến cát bay đá chạy nhưng không làm A Quỷ động đậy chút nào.
Chân trần của A Quỷ khẽ điểm vào mặt đất sau đó liền biến mất.
Bang bang phanh!
Tiếng đánh nhau không ngừng vang lên bên tai A Quỷ, khi A Quỷ chạy tới thì thấy Hắc Kim phù binh đang đánh nhau sống mái với một bộ xương khô cả người được bao phủ bởi hỏa diễm.
Vang vọng khắp nơi là tiếng cười của Hắc Kim phù binh và tiếng rống giận trầm thấp của bộ xương khô.
Nếu Tả Mạc có mặt ở đây nhất định sẽ nhận ra, dưới chân Hắc Kim phù binh và bộ xương lửa là một cái tế đàn. Ngay cạnh tế đàn có mười đồ đằng trụ khắc đầy mặt quỷ răng nanh, từ đó không ngừng phát ra âm khí tinh thuần nồng đậm.
Âm khí dọc theo thông đạo của tế đàn tập trung ở giữa của tế đàn, âm khí bò dọc theo bậc thang của tế đàn.
Bốn tượng đá với mặt quỷ răng nanh đứng sừng sững bảo vệ bốn phương của tế đàn. Pho tượng ở hướng chính tây đã bị nghiền nát, chỉ còn lại một đống gạch vụn. Từ những mảnh vụn có thể nhận ra đây chính là một pho tượng xương khô.
Pho tượng ở trung tâm tập trung âm khí, một bộ cốt giáp màu tro đứng sừng sững, khải giáp ở chân không ngừng hấp thu âm khí, tiếp sau đó phun ra từ trong miệng.
Toàn bộ âm khí dưới lòng đất đều là từ nơi này mà ra.
Cốt giáp óng ánh như ngọc, trải qua vô số năm âm khí thấm vào, phẩm chất của nó đã đạt tới mức kinh người. Cốt phiến trên người nó tầng tầng lớp lớp tạo cảm giác rất đặc biệt.
Đồng tử trống rỗng của cốt giáp mang theo sự tang thương của năm tháng, không chút tiếng động nhìn chằm chằm vào A Quỷ.
__________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui