Không biết đã trải qua bao lâu, có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, cũng có lẽ đã rất lâu.
Khi Tả Mạc mở mắt thì như có thứ gì đó đang chảy xuôi xuống theo mặt hắn. Rất nhiều rất nhiều thứ bị nhét vào đầu, nhiều đến nỗi hắn cần phải có thời gian để chỉnh lí những thứ đó nhưng trong tầm mắt mơ hồ hắn vẫn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi bên cạnh mình.
Tầm mắt đang mơ hồ dần trở nên rõ ràng, như từ cõi mộng trở về với hiện thực, tâm tình Tả Mạc dần lắng đọng lại.
Hắn bỗng đưa tay ra vuốt vuốt mái tóc của A Quỷ.
Tả Mạc nhìn khuôn mặt A Quỷ đầy chăn chú, ánh mắt vừa nhu hòa vừa kiên định, trên môi không khỏi hiện lên nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Quỷ Quỷ, hiện giờ tới lượt thiếu gia bảo vệ cho ngươi rồi!”
Tả Mạc đứng dậy, khí chất của hắn càng trở nên thâm trầm. Những mảnh ký ức tìm được đại đa số là bi thương, tuyệt vọng, lạnh lẽo nhưng hiện giờ Tả Mạc đã không còn là tiểu nam hài nhu nhược bất lực trước kia nữa.
Hắn là kẻ đã trải qua vô số cuộc chiến, trải qua vô số khảo nghiệm về sinh tử, đôi bàn tay đó đã tạo nên Mạc Vân Hải!
Những đau xót, bi thương, tuyệt vọng trong trí nhớ càng khiến hắn trưởng thành hơn.
Trong lòng hắn vẫn tràn ngập sợ hãi nhưng hắn sẽ không lùi bước, hắn vẫn sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực dũng cảm tiến về phía trước, dù cho chờ đợi hắn là núi đao biển lửa. Dù vẫn còn mơ hồ và bàng hoàng nhưng hắn sẽ không bị mê đi nữa, hắn sẽ dùng hai bàn tay này để cố gắng tìm tòi, dù cho có bị gai nhọn trong sương mù dày đặc kia làm cho máu chảy đầm đìa. Hắn vẫn sẽ tham lam như cũ nhưng hắn biết rõ, thứ đáng phải bảo vệ nhất là cái gì, hắn sẽ không bao giờ quên bảo vệ nó, dù cho thứ phải trả chính là cuộc đời hắn.
Hắn đã hiểu rõ sứ mệnh của mình.
Trong lòng hắn còn rất nhiều nghi vấn, những ký ức kia cần phải được chỉnh lý lại, muốn xác định toàn bộ kí ức có lẽ còn phải mất vài lần nữa. Hơn nữa những đoạn khuyết thiếu ở giữa cần phải tìm kiếm trên người A Quỷ. Tả Mạc nhớ kỹ lão đầu đã từng nói qua, A Quỷ nếu dùng tố ảnh hồn ti thảo cũng sẽ có ích lợi rất lớn.
Khẳng định lão đầu kia và gia tộc mình có quen hệ không sơ.
Chẳng qua trước mắt không phải là lúc giải quyết chuyện này.
Thân thế bí ẩn của hắn hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, hắn vẫn cần phải từ từ tìm hiểu.
-------------------------------
Dịch An vô cùng lo lắng.
Tả Mạc kêu hắn chuẩn bị hội đấu giá hắn lập tức bắt tay vào làm. Hắn vô cùng quen thuộc với việc này, thực hiện rất thuận lợi. Vì để nâng giá cho trang bị thiên sứ, hắn âm thầm đem tin tức trang bị thiên sứ sắp được đem bán truyền bá ra ngoài.
Vũ khí tiếp cận với thần binh nhất!
Những lời nói này lập tức làm cho ma giới dậy sóng, tin tức trang bị thiên sứ là chuẩn thần binh luôn được các thế lực lớn che giấu, không cho phép truyền bá ra ngoài. Dịch An đã phá vỡ lớp giấy bọc này, mọi người liền bừng tỉnh hiểu ra, vì sao những đại nhân vật hiếm khi lộ diện kia lại cảm thấy hứng thú với nó đến thế.
Thần binh!
Đây là từ ngữ vô cùng xa lạ, dù cho rất nhiều người không xa lạ gì với thần lực nhưng vẫn chưa bao giờ nghe nói đến thần binh.
Không ai biết rõ hình dáng của thần binh như nào, thời đại của nó đã quá xa rồi, rất khó để mọi người có thể tìm được những ghi chép liên quan. Ngay như thiên ma binh, mỗi kiện đều được ghi chép rất tỉ mỉ, mặc dù mọi người chưa từng nhìn thấy nó thì cũng không phải hoàn toàn không biết gì về nó.
Trang bị thiên sứ lập tức khiến Bất Chu thành đang vô cùng náo nhiệt trở nên sôi trào.
Vốn các thế lực không muốn nhúng tay vào lúc này cũng không thể kiềm chế được nữa. Bọn họ so với người thường thì biết rõ hơn nhiều, thời đại của thần lực đã tới, điều này là không thể ngăn cản nổi.
Vào lúc này, giá trị của trang bị thiên sứ là không gì sánh bằng.
Đối với những cao thủ đang cố gắng tìm hiểu thần lực mà nói thì trang bị thiên sứ có thể mang lại cho bọn họ rất nhiều tham khảo và hướng dẫn, có thể giúp đỡ rất nhiều cho bọn họ trong việc lĩnh ngộ thần lực. Mà đối với những thế lực đã nắm được thần lực thì bọn họ hi vọng có thể thông qua trang bị thiên sứ để tìm ra phương pháp luyện chế thần binh.
Uy lực của thần lực rất cường đại, không phải pháp bảo ma binh nào cũng có thể thừa nhận được.
Thần binh mới là phương hướng phát triển đúng đắn cho tương lai.
Dịch An cảm thấy rất hài lòng với kết quả do mình an bài, nhìn toàn bộ ma giới đều như điên lên vì trang bị thiên sứ, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Vinh quang sắp tới của Vật Hi đường chính là từ khi đi theo đại nhân.
Nhưng độ nóng của trang bị thiên sứ càng cao mà mãi không thấy tung tích của đại nhân, trong lòng Dịch An càng ngày càng lo lắng.
Ngay cả trưởng lão yêu tộc cũng không thể giữ được bình tĩnh nữa. Bởi vì cao thủ các phương đang ầm ầm kéo tới, số lượng đã đạt tới mức vô cùng kinh khủng. Trưởng lão yêu tộc mặc dù tu luyện thần lực nhưng soái giai ma tộc vẫn có thể uy hiếp tới bọn họ, nếu như soái giai ma tộc trong tay có địa ma binh thì uy hiếp kia có thể tăng lên mức trí mạng.
Gần như hơn nửa cao thủ của ma giới đều đã tập trung ở đây. Minh Nguyệt Dạ dù tự phụ thế nào cũng tuyệt không cho rằng bọn họ có thể chống lại được lực lượng khổng lồ như này.
Ngược lại các nàng còn cần phải đề phòng. Một khi có người âm thầm kích động, những cao thủ ma tộc này đồng loạt tấn công họ thì bọn họ sẽ rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm. Trưởng lão hung hăng tới mấy khi nhìn thấy xung quanh tràn ngập soái giai cũng không tự chủ được mà thu liễm bớt lại.
Nhưng nhiều cao thủ tập trung như vậy, bản thân họ cũng vô cùng nguy hiểm.
Một khi xung đột, một lần ẩu đả đều rất có khả năng xuất hiện hỗn chiến quy mô lớn, cục diện sẽ trở thành không thể cứu vãn được. Kết quả này bất cứ phương nào cũng không thể chấp nhận được.
Việc đại nhân chậm chạp không lộ diện khiến Dịch An cảm nhận được những cao thủ từ xa tới đang dần mất đi kiên nhẫn của mình.
Cục diện đang không ngừng chuyển biến xấu đi, đại nhân nếu không ra…
Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng kia, da đầu hắn như muốn dại đi.
Khi Dịch An nhìn thấy Tả Mạc lập tức kích động tới mức nói năng lộn xộn: “Đại nhân… Đại nhân…”
“Đấu giá hội đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?” Tả Mạc nhớ rõ việc trước khi đi hắn đã dặn dò.
Dịch An gật đầu lia lịa, cẩn thận báo cáo lại những tình huống phát sinh gần đây, còn nói ra lo lắng của bản thân.
Tả Mạc cười khen nói: “Làm rất tốt, phải như vậy mới có thể bán được giá cao.”
Dịch An cười khổ, lúc nào rồi mà đại nhân còn cười được…
Tả Mạc trầm ngâm nói: “Nếu đã như thế thì cứ tiếp tục đợi đi.”
“Còn phải chờ sao?” Sắc mặt Dịch An xám ngoét đi.
Tả Mạc cười cười, không nói nhiều, trực tiếp lấy ra một số ít tài liệu ngay trước mặt Dịch An bắt đầu luyện chế.
Dịch An thức thời ngậm miệng lại.
Hỏa diễm bùng cháy trong tay Tả Mạc, chúng giống như có sinh mệnh vậy, không ngừng nuốt chửng tài liệu, không ngừng hòa tan chúng ta thành nước, uốn lượn nhảy múa.
Ánh mắt Tả Mạc đầy trầm tĩnh, những mảnh kí ức mơ hồ đang chảy trong đầu hắn không ngừng trở nên rõ ràng.
Ngoại trừ A Quỷ, hắn nhớ kĩ nhất chính là những cấm chế muôn hình muôn vẻ với phong cách kì lạ được thấy từ di vật của phụ thân.
Thời gian như trở lại gốc ban đầu.
Một tòa thành trì lớn cỡ bàn tay dần thành hình trong tay hắn.
Dịch An há hốc mồm, giật mình nhìn chằm chằm vào tòa thành đang dần hiện ra trong tay Tả Mạc, tòa thành nho nhỏ, vô cùng tinh mỹ, đình vũ liên miên thông nhau, lộ ra một chiếc cột có treo một chuông đồng nho nhỏ, những khối tường gạch tạo nên tường thành đều có thể nhìn thấy rất rõ.
“Chỉ có thể làm tới mức này thôi.” Tả Mạc than nhẹ, trong lời nói mang theo vẻ tiếc nuối.
Cái này là do hắn phỏng chế theo trí nhớ lúc nhỏ khi còn ở nơi kia.
Trong ngọc giản phụ thân để lại cho hắn, hắn mới biết được tòa thành kia là do phụ thân hắn lập ra. Lúc nhỏ không biết, giờ đây nhớ lại hắn mới giật mình hiểu ra, những phù văn cấm chế trong ngọc giản của phụ thân để lại có rất nhiều thứ hắn cảm thấy quá thâm ảo khó hiểu.
Trong ngọc giản của phụ thân, hắn đã đánh dấu toàn bộ cấm chế trong thành rất rõ ràng. Đó là một trong những thú vui lúc nhỏ của hắn, cứ lần theo đánh dấu của phụ thân sẽ tìm ra những bí thất mà không ai trong nhà biết, sau đó phá cấm chế của nó. Trong bí thất có rất nhiều thứ phụ thân lưu lại, đó chính là những món đồ chơi lúc bé của hắn.
Thế nhưng, dù cho những hồi ức liên quan tới cấm chế đều đã quay lại nhưng hắn vẫn không thể nào luyện chế ra một tòa thành giống như đúc được.
Nhưng như vậy cũng đủ dùng rồi.
Tả Mạc ngừng suy nghĩ, nhẹ nhàng đem tòa thành kia ném lên trên trời.
Phù văn sáng ngời yên lặng phiêu phù trên bầu trời đồi Phần Quỷ đột nhiên bạo động, trong phút chốc giống như thiêu thân lao đầu vào lửa tràn tới tòa thành màu xanh nho nhỏ kia.
Hàng trăm vạn quang điểm sặc sỡ đồng loạt bay tới tòa thành to bằng bàn tay, cảnh tượng kia thật sự quá đồ sộ.
Quang ngân khắp trời như mưa, huy hoàng tráng lệ!
Cao thủ các phương thế lực vốn đang thủ ở bên ngoài đồi Phần Quỷ lập tức bị kinh động, rất nhiều người bay lên trời.
Tòa thành màu xanh to cỡ bản tay giống như một chiếc động không đáy điên cuồng hấp thu cả trời quang điểm.
Chỉ mất vài chục giây, trong vòng năm mươi dặm quang điểm sặc sỡ đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một tòa thành màu xanh nho nhỏ đang phiêu phù trong không trung, xung quanh nó là những tinh vân sặc sỡ mà mông lung đang lượn lờ, thần bí mà mỹ lệ.
Mọi người loạn hết cả lên.
Bỗng, tòa thành với tốc độ kinh người bành trướng ra.
Biến hóa này khiến mọi người chú ý tới, mắt mọi người đều mở trừng trừng chi sợ bỏ qua một chi tiết nào đó.
Khi tòa thành to tới hơn một dặm mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại thì mọi người bắt đầu trở nên im lặng.
Năm dặm… Mười dặm…
Một tòa thành màu xanh hoành tráng to tới hơn năm mươi dặm xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả đều câm như hến. Bọn họ không phải chưa từng gặp qua pháp bảo, cũng không phải chưa từng gặp qua cấm chế, dù sao một toàn thành năm mươi dặm cũng chỉ là một tòa thành nhỏ mà thôi. Nhưng cái cách nó hiện ra thật khiến người ta không thể nào tưởng tượn nổi, sự xuất hiện của nó làm mọi người ở đây vô cùng chấn động.
Tòa thành màu xanh được phủ một lớp mây mù mông lung mà sặc sỡ, từng điểm nhỏ trông vô cùng đẹp mắt.
Nó chậm rãi hạ xuống, ầm ầm đáp xuống mặt đất đồi Phần Quỷ.
Âm khí kinh người từ dưới nền đất cuồn cuộn không ngừng được thành trì hấp thu, sông suối cùng hồ nước bên trong thành bắt đều có nước. Âm khí ngưng tụ thành dòng nước, giống như suối nước dưới lòng đất ồ ồ chảy ra, chậm rãi đổ đầy nội hà và hồ nước bên trong thành.
Chính giữa bên trong thành có một cung điện, Tả Mạc đẩy cửa bước ra.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc mà xa lạ trước mắt, vô số hình ảnh thoáng hiện ra trong đầu hắn, vô số cảm xúc nổi lên trong lòng, hắn vô thức đưa tay sờ sờ tóc A Quỷ.
Cảm giác cưng cứng từ tay truyền tới làm Tả Mạc sửng sốt, hắn quay sang nhìn A Quỷ.
Không biết từ lúc nào A Quỷ đã mặc cốt giáp ở tế đàn trong lòng đất. Cốt giáp giống như được tạo ra để dành riêng cho A Quỷ vậy, vô cùng bó sát, phác họa vóc người hoàn mỹ của A Quỷ một cách vô cùng nhuần nhuyễn. Cốt giáp trong sáng giống như thủy tinh đục ậy, bảo vệ kín đáo chặt chẽ khắp người A Quỷ làm nàng tăng thêm mấy phần thần bí.
Tả Mạc cười cười, sờ giáp đầu của A Quỷ. Hắc Kim phù binh thì nhìn dáo dác xung quanh, hắn vốn lén chuồn ra ngoài, chỉ sợ Tả Mạc nhìn thấy sẽ tính sổ với mình. Tằng Liên Nhi, Thanh Hoa Tuyết, Dịch An thì trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng kinh người trước mắt.
Tả Mạc ổn định tâm trạng lại, một lần nữa trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, giọng vang vọng.
“Hoan nghênh các vị tới Vương Cấm chi thành!”