Thân phận của Minh Nguyệt Dạ rất tôn quý, từ khi còn nhỏ đã tiến vào liên minh thiên tài, sau đó trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất, bây giờ rất có khả năng trở thành người chấp chưởng trưởng lão hội đời tiếp theo. Bất luận lúc nào bên cạnh nàng cũng có vô số người ủng hộ. Nàng tựa như vầng trăng sáng trên bầu trời đêm, khi nàng xuất hiện nàng rực rỡ làm mọi người xung quanh đều buồn bã thất sắc.
Từ khi nào nàng bị người khác gọi là ‘cô bé’ chứ?
Khi Minh Nguyệt Dạ nghe thấy hai chữ ‘cô bé’ thì ngẩn ra, những người xung quanh nàng nhất thời không có phản ứng gì.
Người đầu tiên có phản ứng chính là Phong Tín Tử!
Phong Tín Tử giận tím mặt, ở trong lòng hắn, Minh Nguyệt Dạ tiểu thư là nữ thần, có địa vị vô cùng cao. Tiếu Ma Qua lại dám gọi nàng là ‘cô bé’, đây thực sự là sỉ nhục đối với Minh Nguyệt Dạ tiểu thư!
Hắn không thể tha thứ được!
Dù cho lúc trước hắn có vài phần hảo cảm đối với Tiếu Ma Qua, nhưng giờ đây chút hảo cảm đó đã tan thành mây khói, thay vào đó là sự căm hận và chán ghét.
Mắt hắn nhìn thẳng vào Tả Mạc, không chút nhường nhịn, lạnh giọng nói: “Mong Tiếu tiên sinh chú ý tới lời nói, bằng không sẽ rước họa sát thân đó!”
“Họa sát thân?” Tả Mạc nhếch miệng, lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết.
Lời còn chưa dứt thì một đoàn mây mù sặc sỡ đột nhiên chui ra từ trong lòng đấy quấn lấy hai chân Phong Tín Tử.
Mọi người biết tới Phong Tín Tử tất cả đều là do hắn hoàn thành cuộc chiến phá ngục. Hơn nữa, mặc dù là trưởng lão hội những cũng rất ít người biết Phong Tín Tử là một trong những nòng cốt tham gia vào việc tìm hiểu thần lực.
Cũng không ai biết, Phong Tín Tử là một trong hai thành viên nòng cốt không đạt tới thiên yêu, người còn lại chính là Minh Nguyệt Dạ. Chỉ là lòng dạ hắn quá thâm sâu, bình thường chẳng bao giờ lộ ra nên không ai phát hiện.
Phong Tín Tử thở dốc, ba ba ba, quanh thân hắn bỗng xuất hiện từng đóa hoa tuyết trắng xóa.
Đóa hoa vô cùng mảnh mai nhưng lại có sức mạnh kinh người, đẩy mây mù đang quấn lấy chân hắn ra. Hắn chớp lấy thời cơ thoát ra, bỗng, một đoàn mây mù sặc sỡ xông ra từ chỗ hắn vừa thoát được.
Hắn chỉ cảm thấy cả người căng cứng, một luồng trường lực khó hiểu đang bao phủ hắn.
Hai mắt Phong Tín Tử đột nhiên sáng ngời, quát lớn một tiếng, hoa phong tín tử màu trắng kiều diễm đột nhiên nổ tung, vô số cánh hoa tuyết trắng bao phủ lấy thân thể hắn.
Những cánh hoa này là do thần lực tạo thành, giống như bị dính định thân pháp, bất động ở trong không trung.
Được bao phủ ở trong, Phong Tín Tử cảm thấy áp lực quanh người giảm manh, những cánh hoa phong tín tử này tạo thành một cái lưới thật lớn, đây là trường lực của Phong Tín Tử!
Hơn nữa bởi do bị mây mù sặc sỡ áp chế, độ bao phủ của trường lực của Phong Tín Tử bị giảm tới tối đa, điều đó cũng làm cho cường độ trường lực đạt tới cực hạn!
Mây mù sặc sỡ quỷ dị bị những cánh hoa tuyết trắng kiều diễm này cứng rắn chắn ở bên ngoài.
Thực lực của Phong Tín Tử vượt xa tưởng tượng của Tả Mạc nhưng hắn không thèm để ý. Hắn đang ở trong Vương Cấm chi thành, trong tòa thành này hắn chính là Vương!
Bọn họ không biết điều này nhưng Tả Mạc quyết định để đối phương cảm nhận được điều này.
Ở trong tòa thành này chênh lệch giữa song phương là rất lớn!
Cung điện giống như mây mù vậy, trong nháy mắt liền biến mất, trước mắt mọi người là một bãi đất trống trải, vô biên vô tận mây mù làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Sắc mặt Phong Tín Tử khẽ biến, áp lực do mây mù sặc sợ truyền tới tăng gấp đôi.
Cánh hoa tuyết trắng ngoài cùng phải thừa nhận áp lực cường đại nhất, ba ba ba, chúng nổ tung!
Mấy vị trưởng lão bên cạnh Minh Nguyệt Dạ thấy thế sắc mặt khẽ biến, đang muốn tiến lên thì khóe miệng Tả Mạc khẽ nhếch lên, tả chưởng tùy tiện xòe ra, chỉ thấy mây mù sặc sỡ bên người trưởng lão yêu tộc biến lớn, mây mù sặc sỡ biến thành vô cùng vô tận phù văn ma văn.
Lực lượng giống như trời long đất lở cuồn cuộn mà tới, các trưởng lão tộc sắc mặt đại biến, tay chân trở nên luống cuống!
Nhìn cảnh các trưởng lão như gà bay chó sủa, mặt Tả Mạc đầy dữ tợn, gân xanh trên trán nhảy lên, chửi ầm ĩ: “Mk, một đám gà vịt mà cũng dám chường mặt ở địa bàn của ta hả? Chán sống! Cô bé thì sao? Nói cho các ngươi biết, ở trước mặt anh thì hết thảy đều là cô bé! Làm sao? Không phục à? Các ngươi một đám rúc váy! H ha, họa sát thân? Cho các ngươi nếm thử cái gì gọi là họa sát thân!”
Những lộ cao thủ xung quanh quan chiến không khỏi trợn mắt há mồm. Ngay cả Cốc Lương Đao một đời anh hào không câu nệ tiểu tiết cũng há hốc mồm, ngạc nhìn nhìn Tả Mạc trong cơn giận dữ. Song Vũ thì ngây ra như nam hài, hoàn toàn bị những lời nói đậm chất lưu manh của Tả Mạc làm cho sợ đến ngây người.
Không biết từ lúc nào từng giọt nước thầm âm nổi lên trên mặt nước, phiêu phù trong không trung.
Tả Mạc nhếch miệng lộ ra hai hàm răng trắng bóng, tựa như hai hàng lưỡi dao lấp lánh làm người ta không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Âm khí tinh thuần hóa thành giọt nước đối với ma tộc khác có lẽ chỉ là vật dùng để làm dược trì hoặc sử dụng trong việc luyện chế ma binh nhưng đối với Tả Mạc mà nói chính là một sát khí khá đáng sợ!
Âm hỏa châu!
Sát chiêu khi Tả Mạc vừa bước chân vào giang hồ, mặc dù có lúc đã trở nên vô dụng nhưng cả thiên âm hỏa châu thiên hắn đã sớm thuộc làu! Huống chi, bây giờ trong tay hắn còn có thái dương thần hỏa.
Hai tay xòe ra, Tả Mạc đưa tay chụp tới, vài chục khỏa thuần âm chi châu liền bay tới tay hắn. Phụt, bàn tay hắn đột nhiên xuất hiện hỏa diễm kim sắc, hỏa diễm tăng vọt trong nháy mắt liền bao phủ toàn bộ thuần âm châu.
Khi hỏa diễm tán đi, mấy chục viên cầu với hoa văn kim sắc hỗn loạn xuất hiện trong tay Tả Mạc.
Những viên cầu này không thể coi là âm hỏa châu nữa mà phải gọi là âm hỏa thần châu!
Tả Mạc cười nhạt, một đống âm hỏa thần châu được ném về phía Phong Tín Tử.
Âm hỏa thần châu va chạm với cánh hoa phong tín tử, kim quang lóe lên, ầm ầm nổ tung! Thái dương thần hỏa vô cùng bá đạo, kim sắc hỏa diễm hỗn loạn ầm ầm tản ra bốn phía. Cánh hoa bạch sắc một khi bị nhiễm kim sắc thần hỏa liền tan thành mây khói, thiêu trụi không còn gì.
Phong Tín Tử như bị sét đánh, cả người run lên!
Vài chục khỏa âm hỏa thần châu đồng loạt nổ tung.
Mỗi một khỏa nổ tung thân thể của Phong Tín Tử đều run lên, chỉ trong giây lát sắc mặt của hắn liền tái nhợt đi, mà cánh hoa bạch sắc bao quanh thân hắn cũng trở nên tán loạn, cơ hồ tổn thất không còn gì.
Âm hỏa thần châu bá đạo cương mãnh khiến Phong Tín Tử bị thương không nhẹ.
Ngay cả đại ma thần cũng ăn quả đắng với vương cấm thương khung thì càng không phải nói tới Phong Tín Tử thực lực còn không bằng đại ma thần.
Những người khác không khỏi cảm thấy hoảng sợ, uy lực của âm hỏa thần châu vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ. Ma tộc lấy thân thể làm sở trường nhưng Tả Mạc sở dụng tuyệt đối không phải thủ đoạn của ma tộc.
Nhưng uy lực thực sự là quá mạnh…
Mỗi một khỏa âm hỏa thần châu nổ tiếng vang như tiếng sấm, trong lòng mọi người đều run lên. Rất nhiều người nghĩ tới việc nếu kẻ phải chịu đựng những đợt nổ kia là mình thì sẽ phải làm như thế nào? Nghĩ cả nửa ngày bọn họ mới phát hiện ra ngoại trừ né tránh thì không còn phương pháp nào khác, cứng rắn chống đỡ là không còn đường sống, sắc mặt bọn họ lập tức trở nên khó coi.
Tả Mạc cũng bị uy lực của âm hỏa thần làm cho giật mình nhưng rất nhanh hắn đã có phản ứng tiếp, nơi đây âm khí cực kì nồng nặc tinh thuần, âm hỏa thần châu luyện chế ra uy lực càng cường đại hơn.
Hiểu rõ vấn đề, Tả Mạc càng thêm hưng phấn, hăng tiết hơn.
Hắn biết rõ chuyện tốt như này về sau là chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, hắn có thể đem vương cấm chi thành đi nhưng âm mạch này tuyệt đối không mang đi được. Tả Mạc lập tức quyết định lần này phải luyện cho sướng thì thôi!
Hai tay vẫy vẫy, phần phật, từng chùm hơn trăm hạt thuần âm châu bay lại phía hắn.
Uy lực của âm hỏa thần châu cường đại nhưng cũng không phải không có khuyết điểm, nếu chiến đấu như bình thường thì những kẻ kia ai mà không có thân pháp như quỷ mị, nhanh hnư thiểm điện chứ? Âm hỏa thần châu còn chưa dính vào đối phương thì đối phương đã biến mất rồi.
Nhưng trong vương cấm chi thành thì đây chính là sát chiêu không thể tốt hơn. Phù văn ma văn hình thành nên những mây mù sặc sỡ tựa như vũng bùn, đem nhóm người Phong Tín Tử vây lại, muốn tránh cũng không tránh được, do đó uy lực của âm hỏa thần châu đã phát huy tới cực điểm.
Với thân thể huyết nhục mà phải gánh chịu âm hỏa thần châu thì dù là ma tộc nổi tiếng với thân thể cường hãn cũng không thể chịu được huống chi là đám yêu tộc Phong Tín Tử?
“Vô sỉ!” Phong Tín Tử rống giận, gân xanh trên trán giật giật, hắn đã nhìn ra thủ đoạn của Tả Mạc nhưng mây mù xung quanh tựa như vô số sợi tơ cứng rắn cuốn lấy thân thể khiến hắn không thể động đậy.
“Ha ha, ngươi nói không sai!” Tả Mạc vô cùng đắc ý, vẻ thô bạo trên mặt không chút che dấu, tàn bạo nói: “Không vô sỉ thì làm sao anh có thu thập được các ngươi chứ?”
Vừa nói chuyện, Tả Mạc liên tục luyện chế âm hỏa thần châu, trong nháy mắt lại có mấy chục âm hỏa thần châu thành hình.
Sắc mặt Phong Tín Tử trắng bệch ra.
Vừa rồi mấy chục khỏa đã khiến hắn bị nội thương không nhẹ, càng quan trọng hơn lưới hoa phong tín tử của hắn đã bị tàn phá gần như không còn gì.
“Tiếu Ma Qua! Chẳng lẽ ngươi thật muốn cùng trưởng lão hội không chết không ngừng?” Lúc này Minh Nguyệt Dạ bất chấp tất cả lớn tiếng quát.
Tả Mạc giận tím mặt: “Anh khinh vẻ mặt của ngươi, cô bé ạ, ngay từ đầu chính là các ngươi tới tìm ta gây phiền toái. A ha, hiện giờ thấy không phải là đối thủ của anh thì lại nói cái gì mà không chết không ngừng hả?”
Minh Nguyệt Dạ cứng họng.
Tả Mạc khinh miệt nói: “Anh đánh trưởng lão hội các ngươi thì sao chứ? Không phục à? Không phục, ngươi cắn ta sao? Tới đây tới đây!”
Song Vũ quan chiến sớm đã khiếp sợ tới trợn tròn mắt, khều khều Cốc Lương Đao nói: “Đại ca, đây là anh hùng vô song Tiếu Ma Qua mà ngươi nói sao…”
Cốc Lương Đao không nhịn được khẽ ho một tiếng, biện bạch đầy bất lực: “Thỏ bị dồn vào đường cùng cũng quay lại cắn người… Lại nói, đối xử với địch nhân phải vô tình như gió thu đới với lá vàng… Anh hùng khí khái sao, a, chúng ta tạm thời không bàn về vấn đề này nữa…”
Song Vũ nuốt nuốt nước miếng, hiển nhiên có chút sợ hãi.
Mặc dù hắn xuất thân phổ thông nhưng cũng không phải lo tới áo cơm, từ nhỏ đã tiến vào Tây Huyền, nhất tâm khổ tu không màng thế sự. Tiếp thu nền giáo dục tiên lễ hậu binh, có lý có bằng, không mất phong độ, chưa từng gặp qua dạng ngươi ngang ngược thô lỗ như Tả Mạc, hoàn toàn không để ý tới phong độ chút nào.
Nhưng tên gia hỏa này lại có thực lực cao kinh người…
Những lời của Tả Mạc làm đám trưởng lão yêu tộc tức giận tới tím tái mặt mày.
“Tiếu Ma Qua, ngươi khinh người quá đáng!”
“Ta phải giết ngươi!”
“Tiếu Ma Qua, ngươi nhất định phải chết, dù ngươi có trốn tới chân trời góc bể cũng không thoát được đâu!”
…
“Mắng đi, mắng tiếp đi!” Hai hàm răng trắng bóng của Tả Mạc giống như hai hàng cương đao sáng loáng, cười gằn: “Mk, các ngươi nghĩ các ngươi có thể chạy được sao? Anh đã sớm muốn thu thập các ngươi rồi!”
Không nói nhiều, trăm hạt âm hỏa thần châu trong tay ầm ầm oanh tạc về phía trưởng lão yêu tộc!