Tả Mạc hoàn toàn rơi vào trạng thái nổi điên, đám người Tằng Liên Nhi tự giác rời đi, các nàng chưa từng thấy Tả Mạc hung tàn đáng sợ như thế. Duy nhất không động đậy chính là A Quỷ, A Quỷ thân mặc cốt giáp giống như bức tượng điêu khắc được chôn ở đó, không chút động đậy.
Minh Nguyệt Dạ hoàn toàn không nghĩ tới sự tình lại diễn biến thành ra thế này.
Tiếu Ma Qua tất sẽ trở thành mối đe dọa của trưởng lão hội, khi ý nghĩ này sinh ra trong đầu, nàng không khỏi cảm thấy giật mình. Trong mắt nàng thì uy hiếp của Cốc Lương Đao phải lớn hơn mới đúng chứ, Cốc Lương Đao xuất thân từ Tây Huyền, thêm cả cao thủ như Song Vũ hỗ trợ, vô cùng có khả năng đoạt được quyền khống chế Tây Huyền.
Nhưng Tiếu Ma Qua thì sao chứ?
Mấy chi chiến bộ, mấy khối địa bàn nhỏ, vũ lực cá nhân, mấy thứ này trước mặt trưởng lão hội chẳng có gì đáng kể. Lại nhìn cung cách hàng xử của Tiếu Ma Qua, đầy lỗ mãng, ngu xuẩn, không có bất cứ chút lý trí nào, gia hỏa không thức thời như thế làm sao có thể trở thành uy hiếp đối với trưởng lão hội được chứ?
Nhưng ý nghĩ này càng ngày càng trở nên mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi Minh Nguyệt Dạ không thể nào bỏ qua được.
Cục diện trước mắt khiến nàng không thể nào suy nghĩ cẩn thận được vì sao bản thân lại có ý nghĩ hoang đường như thế, song phương đang rất căng thẳng. Nàng bắt đầu lo rằng Diệp trưởng lão có thể thắng được hay không.
Bỗng nàng thấp giọng hỏi trưởng lão áo xám: “Có biện pháp nào ảnh hướng tới cấm chế không?”
Trưởng lão áo xám họ Lâm, là một trong số ít các vị trưởng lão có trình độ cao thâm trong lĩnh vực cấm chế, lần này Minh Nguyệt Dạ dẫn hắn tới đây vốn muốn để hắn giám định một lần giá trị của trang bị thiên sứ.
Lâm trưởng lão cũng biết tình thế trước mắt vô cùng nguy cấp, vừa rồi mặc dù đã ngăn cản được một đợt âm hỏa thần châu nhưng mọi người ở đây ai cũng rất chật vật, nếu như lại tới nữa, chỉ nghĩ thôi da đầu hắn đã dại đi.
“Nếu như ảnh hưởng một chút thì còn có thể, nhưng thời gian rất ngắn, chỉ khoảng hai mươi giây.”
“Vậy là đủ rồi.” Minh Nguyệt Dạ dứt khoát nói, vào lúc này nàng đã không để ý tới vấn đề công bằng hay không công bằng nữa rồi.
Lâm trưởng lão hiểu ý, trên tay hắn hiện ra một quả yêu hạch màu đen, vẻ mặt rất đau xót. Nhưng hắn không có thời gian để lãng phí, lập tức ném hắc hạch ra ngoài.
Yêu hạch màu đen rơi xuống liền hóa thành một đoàn vụ khí màu đen.
Rất nhanh, hắc khí lièn giống như một loại kịch độc nhiễm lên những ma văn phù văn đang phiêu phù ở trong không trung. Nhưng khiến người ta không tưởng tượng nổi chính là hắc khí lại có thể dọc theo phù văn ma văn mà nhanh chóng lan ra.
Trong nháy mắt, phù văn ma văn hình thành nên mây mù sặc sỡ biến thành mây mù đen kịt.
Ngay cả những âm châu trong không trung cũng bị nhiễm vài sợi hắc khí, chúng liền bất động trong không trung.
Trên mặt Minh Nguyệt Dạ hiện lên vẻ vui mừng, trong lời nói có chút trách cứ: “Đây là cái gì? Thứ tốt như vậy sao vừa rôi không lấy ra?”
Lâm trưởng lão cười khổ: “Đây là hắc độn yên, là một loại yêu hạch, nó có thể khiến cấm chế trở nên ngừng trệ, nhưng tác dụng cũng rất có hạn, chỉ có thể được hai mươi giây. Một khi sử dụng mà muốn lần sau dùng tiếp thì cần phải đem ngâm nó với nước thuốc được phối riêng trong khoảng một tháng.
“Hai mươi giây là đủ rồi!” Trong lời nói của Minh Nguyệt Dạ tràn ngập lòng tin đối với Diệp trưởng lão.
Những trưởng lão khác đều hiện lên vẻ mừng rỡ giống như bọn họ chính là người chiến thắng vậy.
-------------------------------
Đầu tiên Tả Mạc đã nhận ra hắc độn yên, vương cấm chi thành giống như một khối máy móc đầy gỉ sét, có cảm giác hoạt động vô cùng trì trệ khó khăn.
Còn thứ kì quái như vậy sao? Trong lòng hắn thoáng có chút ngạc nhiên.
“Ha ha, thế nào? Không được sao! Tiểu tử, ngươi trốn không thoát đâu, ta phải giết ngươi!”
Diệp trưởng lão lập tức nhận ra được biến hóa của vương cấm chi thành, trong lời nói tràn ngập sát khí, hắn từng bước một đi tới phía Tả Mạc. Mỗi một bước khí thế đều như gió gặp lửa không ngừng tăng mạnh!
Tả Mạc khôgn có thời gian để giải trừ những hắc khí cổ quái này, Diệp trưởng lão đang tiến về phía hắn.
Hắn không chút hoảng sợ, trên mặt bỗng hiện lên nụ cười nhạt, phun ra hai chữ: “Ngu ngốc!”
Trong tay nhoáng lên xuât hiện một pháp bảo rất kì quái, đó chính là tiểu mạc bảo trản.
Đây chính là kiện pháp bảo đỉnh giai duy nhất trong tay Tả Mạc, bảy đồng bảo tiền quy hoa văn xoay tròn trên mặt nước, thỉnh thoảng còn tạo ra lưu hỏa tinh.
So với trang bị thiên sứ thì tiểu mạc bảo trản kém hơn một chút nhưng kia chỉ là chênh lệch trong thủ pháp luyện chế, ngược lại chất liệu tạo ra tiểu mạc bảo trản lại còn tốt hơn.
Nhưng so với nghịch long trảo và ba ngàn tơ phiền não thì tiểu mạc bảo trản không kém hơn chút nào.
Khi tiểu mạc bảo trản xuất hiện trong tay Tả Mạc, trong lòng Diệp trưởng lão cảm thấy được sự nguy hiểm mãnh liệt, sắc mặt hắn khẽ biến, không nói hai lời liền vội vàng thối lui, hai ngón tay song song như kiếm, đầu ngón tay sáng lên một chùm ánh sáng rất chói mắt.
Hắn nhanh như chớp ở trong hư không vẽ ra một hình tam giác, thần thuật!
Nhưng đúng vào lúc này, một tia sáng giống như lôi điện từ trong tay Tả Mạc bay ra.
Tiểu mạc bảo trản hút vào không biết bao nhiêu lôi cương, nó đã đạt tới một mức độ vô cùng khủng bố, mà Tả Mạc còn toàn lực xuất thủ, không lưu lại chút nào, ngày ấy tiểu mạc bảo trản thành hình đã hút vào toàn bộ lôi điện và thần lực hỗn tạp trong cơ thể hắn!
Bảo tiền bị lôi điện và thần lực bao vây không thể nào thừa nhận được sức mạnh kinh khủng như thế liền háo thành một vũng nước thép nhỏ.
Ngân mang thẳng tắp bay tới hung hắn đánh vào hình tam giác trước mặt Diệp trưởng lão.
Ầm!
Mọi người chỉ cảm thấy trước mặt đột nhiên trắng xóa, ngân sắc quang mang vô cùng chói mắt.
Thần lực loạn lưu ầm ầm tản ra, giống như lưỡi dao sắc bén làm mọi người không khỏi hoảng sợ, nhanh chóng thi triển phòng hộ. Nhưng bất luận là ma công hay là yêu thuật trước mặt thần lực loạn lưu này đều trở nên yếu đuối tới không ngờ, tất cả đều bị nghiền nát.
Trong nháy mắt, cơ hồ mỗi người đều có vết thương nhỏ trên thân.
Rất nhiều người sắc mặt liền thay đổim lần gần đây nhất bọn họ thụ thương là khi nào chứ? Rất nhiều người không nhớ rõ nữa. Không có gì có thể làm người ta hiểu rõ sự cường đại của thần lực hơn điều này!
Thời đại thần lực!
Không tu luyện thần lực lập tức sẽ bị thời đại vứt bỏ, cho dù từng đứng ở trên cao như bọn họ cũng là như vậy.
Bất luận là Tả Mạc hay là Diệp trưởng lão, bọn họ cũng không ngờ tới, hai người bọn họ đánh nhau sống chết lại khiến mọi người ở đây có thêm quyết tâm tìm kiếm thần lực. Những cao thủ này trước đó còn đứng ở đỉnh cao của thời đại, lòng kiêu ngạo của họ không cho phép họ vào một ngày nào đó bỗng trở nên thành con kiến hôi, bị tàn sát mà không có sức đánh trả.
Ánh sáng tan đi, bóng dáng hai người một lần nữa hiện ra trước mắt mọi người.
Cánh tay trái của Diệp trưởng lão rũ xuống đầy bất lực, một lỗ nhỏ đen xì xuyên qua vai trái của hắn. Bộ dáng của Tả Mạc cũng không tốt hơn là bao, tiểu mạc bảo trản trong tay hắn thất sắc, đầy vết rạn nứt, sắc mặt hắn thì hơi trắng bệch đi.
Vì để phát động một kích cực mạnh này, Tả Mạc đã liền mạng quán nhập thần lực vào trong tiểu mạc bảo trản, một kích này thật vô cùng mạnh mẽ nhưng tiểu mạc bảo trản phải thừa nhận quá nhiều thần lực nên cũng bị tổn thương không thể nào tu bổ được.
Quan trọng nhất chính là thần lực trong cơ thể Tả Mạc cũng tiêu hao khá lớn.
Diệp trưởng lão nhìn Tả Mạc với ánh mắt đầy oán độc, chỉ hận không thể nuốt sống hắn vào trong bụng. Trong lòng hắn tràn ngập phẫn uất, thần lực của hắn rõ ràng mạnh hơn Tiếu Ma Qua nhưng lại bị Tiếu Ma Qua áp chế hoàn toàn, thủ đoạn của đối phương tầng tầng lớp lớp quỷ dị khó lường, càng đánh hắn càng cảm thấy tức điên lên.
Sắc mặt Minh Nguyệt Dạ cũng trắng bệch ra, nàng vô cùng sốc khi nhìn Tiếu Ma Qua.
Không riêng gì nàng, toàn bộ trưởng lão yêu tộc đều nhìn Tiếu Ma Qua như nhìn quỷ vậy.
Diệp trưởng lão chính là một trong thập yêu mạnh nhất hội đó!
Hoàn toàn khác so với hiểu biết của người thường, trưởng lão hội yêu tộc là một tổ chức cực kì khổng lồ, trưởng lão bên trong đều có nhiệm vụ của mình nhưng thập yêu chính là tồn tại đặc thù nhất của trưởng lão hội, bởi vì bọn họ chính là mười vị trưởng lão có thực lực mạnh nhất trong trưởng lão hội! Bọn họ có địa vị quan trọng nhưng không đảm nhiệm chức vụ nao hết, toàn bộ trưởng lão hội đều vô kính kể nể bọn họ. Thực lực của mười vị trưởng lão đã định ra địa vị của họ, ngay cả Minh Nguyệt Dạ là người có thực quyền như vậy cũng vô cùng cung kính với bọn họ.
Diệp trưởng lão là một trong thập yêu.
Người như vậy mà cũng bị thương sao?
“Ha ha, tới đây! Nhìn xem ngươi còn có thủ đoạn nào nữa!” Diệp trưởng lão ngẩng đầu cuồng tiếu.
Lời còn chưa dứt thì bỗng cách đó không xa đột nhiên bộc phát ra một luồng khí thế kinh người.
“Không!” Giống như dã thú gầm rống, sóng khí ầm ầm cuốn theo tất cả ào tới.
Nụ cười trên mặt Diệp trưởng lão cứng đờ lại, hàn quang trong mắt Tả Mạc chợt lóe lên, hai người không hẹn mà cùng quay sang nhìn, bốn con mắt đồng thời trợn tròn.
Trường lực vô tận đầy quỷ dị lấy một bóng người được bao phủ trong hỏa diễm bạch sắc làm trung tâm ầm ầm phóng ra tứ phía.
Phong Tín Tử!
------------------------------
Phong Tín Tử chìm sâu trong cấm chế chỉ cảm thấy cầm cố cả người giảm đi rất nhiều, hắc độn yên tựa như độc dược trí mạng cảm nhiễm lên toàn bộ ma văn và phù văn, mây mù sặc sỡ xung quanh hắn cũng bị nhuộm thành màu đen.
Trong lòng Phong Tín Tử cảm thấy rất vui, đây chính là một cơ hội thoát khốn tuyệt hảo!
Chỉ cần thoát khốn…
Hắn ngẩng đầu, trong lúc không để ý nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt và hốt hoảng của Minh Nguyệt Dạ. Trong nháy mắt, hắn như bị sét đánh trúng, đầu óc trở nên trống rỗng.
Cho tới bây giờ nàng đèu rất bình tĩnh, rất kiên cường, rất kiêu ngạo…
Từ trong mờ mịt phục hồi lại tinh thần, trong nháy mắt Phong Tín Tử cảm giác như tim mình bị đao cắt. Giống như có một cay đao không ngừng cắt vào trái tim hắn, cho tới khi máu tươi ràn rụa.
Phong Tín Tử cắn chặt môi, vệt máu đó sẫm từ trong khóe miệng hắn trào ra, hắn không hề cảm giác được điều đó.
Khuôn mặt đầy hoang mang lo sợ kia đập thẳng vào mắt hắn, làm hắn không thể nào nhìn tiếp được. Bóng dáng bất lực, kinh hoang kia chính là người mà hắn từng phát thệ, dù phải hi sinh cũng bảo vệ được nàng!
Khuôn mặt anh tuấn của Phong Tín Tử vặn vẹo đi, hắn cúi đầu, sâu trong đáy mắt là nỗi đau khắc cốt ghi tâm, cùng với đó là sự tự trách bản thân.
Mình đúng là vô dụng…
Vô dụng!
Trong lòng hắn tràn ngập sự phẫn nộ, phẫn nộ đối với sự vô dụng của bản thân, trong nháy mắt lớp áo khoác thiên tài đã bị hắn bóc đi sạch, gân xanh trên người hắn không ngừng co giật, cả người hắn không tự chủ được mà run lên, bởi vì phẫn nộ mà run rẩy.
Chưa bao giờ hắn hận bản thân mình đến thế, chưa từng!
Bỗng như có thứ gì đso đang đốt cháy trong cơ thể hắn, ầm, cảm giác bị thiêu đốt lan tràn khắp cơ thể, tiên huyết như muốn sôi trào, hắn cảm giác thấy bản thân như đang bị thiêu đốt!
Trong ý thức trống rỗng, hắn theo bản năng mà phát ra tiếng rống không cam lòng: “Không…”
Hoa phong tín tử màu trắng mềm mại đang bao lấy hắn trong phúc chốc liền bị bạch sắc hỏa diễm nuốt chửng.