Từng bậc thang giống như không có tận cùng thông vào sâu trong lòng đất đầy tối tăm và vô tận. Vách tường xung quanh khắc đầy phù văn đã bắt đầu bong ra từng mảng, hiển nhiên nơi này đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Đi dọc theo thang đá, liên tục hơn hai canh giờ nhưng trước mắt vẫn là thang đá không nhìn thấy điểm cuối.
“Chưởng môn…” Trưởng lão ở phía sau nhất thời lúng túng nói, trong không gian tĩnh mịch như này tiếng nói rất rõ ràng làm người ta rất dễ bị hù dọa. Một số trưởng lão nhát gan không khỏi biến sắc, vẻ mặt hiện lên sự hoảng sợ.
“Thế nào?” Chưởng môn không dừng lại, trên môi hiện lên nụ cười đầy châm chọc: “Sợ hả?”
Chúng trưởng lão trầm mặc, không ai dám nói gì.
“Sợ cũng không còn cách nào khác. Nghe thấy những lời đồn bên ngoài không, đó, người ta nói Tây Huyền chúng ta chính là Huyền Không tự thứ hai. Tây Huyền tam kiệt, ha ha, không có ai ở trong Tây Huyền cả. Bên ngoài đều nói ta vô năng cũng chẳng sai, nhưng tình huống bên trong phái thế nào không ai hiểu rõ bằng các ngươi. Cố Lương Đao là ai bức đi? Song Vũ ta nói muốn lung lạc, hừ hừ, kết quả ra sao? Không ai nỡ bỏ ra chút thịt của mình cả.”
Những lời nói đầy lạnh lùng và xoáy sâu của trưởng môn vang vọng trong địa lao, chúng trưởng lão nghe thấy thì sắc mặt lúc trắng lúc xanh, không ai dám hé răng.
“Các ngươi nắm giữ chiến bộ trong tay, tất cả chiến tướng trong đó đều là các thế hệ con cháu của các ngươi. Hắc, cái này cũng không là gì, phù sa không chảy ruộng ngoài, ta hiểu. Ngu dốt các ngươi cũng bới ra được điểm tốt, ha ha, nhìn xem, một tháng mà có ba chiến bộ thất bại, khó trách người ta nói chúng ta là Huyền Không tự thứ hai!”
“Trước đó chúng ta không có được tin tức…” Có trưởng lão giảo biện.
“Hóa ra người khác đánh ngươi còn phải báo trước cho ngươi nữa hả?” Chưởng môn cười nhạt: “Nhìn đi, đánh bại chúng ta là những kẻ nào, ngay cả danh hiệu cũng không có, chỉ là những tiểu thế lực. Nội đấu thì ai cũng là đại hành gia trong nghề, đánh nhau với bên ngoài nếu được nửa như thế thì bản phái đã sớm thống nhất tứ cảnh thiên rồi.”
Sắc mặt các trưởng lão trở nên trắng bệch, xấu hổ, tức giận đan xen.
Bên trong địa đạo, mọi người đã phi hành ba ngày ba đêm, chưởng môn và các trưởng lão đều cảm thấy mệt mỏi.
Phía cuối bậc thang là một tòa đại môn bằng đồng thau.
“Các ngươi thủ ở bên ngoài đi.” Chưởng môn thản nhiên nói, những trưởng lão kia không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng gật đầu, bọn họ nhìn về phía đại môn đồng thau với vẻ đầy sợ hãi và kinh nể.
Chưởng môn hít một hơi thật sâu, đẩy đại môn ra và biến mất ở phía sau cánh cửa.
------------------------------
“Chung thúc, xin nể mặt cha cầu ngài giúp cháu một lần đi.” Chưởng môn ăn nói khép nép, gập người bi thương nói: “Một tháng thua ba trận liền, sự thối nát suy yếu của Tây Huyền đã lộ rõ, các thế lực xung quanh rục rịch muốn động. Chiến bộ phía dưới đã được cháu điều tra qua, đều đã thối nát tới tận rễ rồi. Tây Huyền lớn như vậy mà lại không có một chiến bộ nào có thể chiến đấu!”
Nam tử trước mặt hắn không chút động lòng, vẻ mặt hờ hững.
Nam tử ngồi trên ghế, thân thể hắn rất khôi ngô, giống như một tòa tháp sắt, cho dù ngồi ở đó nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy áp lực. Tóc ngắn cứng như sắt dựng đứng hết lên, toàn bộ đã trắng hết, trên mặt là những vết sẹo đan xen vào nhau, vô cùng đáng sợ, con ngươi màu tro không mang theo chút tình cảm nào. Trên người hắn hễ là chỗ nào hở ra đều là những vết thương chằng chịt, nhìn mà giật nảy mình.
Bên phải bên trái của nam tử là hai người con trai, trên thân hai người này tùy ý cũng có thể thấy được những vết thương to nhỏ.
“Ân tình của cha ngươi ta đã báo rồi.” Nam tử thản nhiên nói: “Ta muốn trấn thủ Sát Uyên lao (tù), ngươi tìm người khác đi.”
Thụp!
Chưởng môn bất ngờ quỳ xuống, phục sát đất mà khóc: “Chung thúc, Tây Huyền đã nguy tới nơi, van cầu ngài cứu lấy Tây Huyền đi! Nếu ngài không ra tay, Tây Huyền sẽ bị diệt phái trong sớm tối! Chung thúc, chỉ cần ngài xuất sơn, tiểu chất nguyện nhường chức vị chưởng môn này.”
Nam tử hờ hững không chút biểu cảm nói: “Tiễn khách.”
Hai người đứng nghiêm trang ở bên đột nhiên phát ra sát ý ngập trời, giống như biển gầm nhào tới trước mặt chưởng môn.
Cả người chưởng môn run lên, cố gắng chịu đựng sát ý lạnh thấy xương, ngừng khóc cắn răng nói: “Nếu như Chung thúc nguyện xuất sơn, tiểu chất đồng ý xây dựng Vân Cơ lăng ở trên Ương Thổ Nguyên!”
Ầm!
Chưởng môn cảm giác như bị trọng chùy đánh trúng, cả người bắn về phía sau vài trượng.
Con ngươi xám trắng của nam tử thoáng có chút huyết sắc nhè nhẹ, khuôn mặt hờ hững lần đầu tiên dao động.
Chương môn không để ý tới vệt máu ở khóe miệng, cố gắng bò lên: “Vân Cơ có rất nhiều cống hiến to lớn đối với Tây Huyền chúng ta, Vân Cơ lăng phải xây dựng thật tốt, ta sẽ ban bố chưởng môn lệnh, đệ tử hạch tâm và mỗi trưởng lão đều phải tới đây phúng viếng!”
“Phụ thân ngươi trước khi chết giao cho người làm vậy hả?” Nam tử lãnh đạm trở lại.
Sắc mặt trưởng môn trở nên trắng bệch, tâm trạng hoảng sợ, hắn không ngờ Chung thúc lại có thể đoán được.
“Nói như vậy hắn năm đó đã biết Vân Cơ là vô tội.” Nam tử tự nói với bản thân, giọng hắn đầy thê lương: “Bản thân ta tự xin trấn thủ Uyên Sát lao, đã năm mươi năm rồi, không ngờ tới còn bị phụ tử các ngươi tính kế.”
Sắc mặt ttrưởng môn tái đi.
“Linh cốt của nàng ở đâu?” Nam tử đột nhiên hỏi.
Chưởng môn cảm giác ánh mắt của Chung Thúc giống như kim châm vậy, nhìn chằm chằm vào hắn làm hắn cơ hồ không thở nổi, vô thức nói: “Ở… Ở trong bí thất, phụ thân đã làm một pháp đàn đặc biệt để cung phụng.”
Áp lực cả người liền biến mất, hắn ngồi phịch xuống đất, cố gắng thở dốc, nhìn Chung thúc đầy kinh hãi.
Trầm mặc một hồi lâu nam tử bỗng nhiên nói: “Ta đồng ý với ngươi.”
Chưởng môn ngẩn ra, ngay sau đó mừng như điên: “Đa tạ Chung thúc, đa tạ Chung thúc!”
“Trong hai năm phải xây dựng xong Vân Cơ lăng.”
Nam tử bỗng cười như không cười với chưởng môn, khuôn mặt đầy vết sẹo kia trở nên vô cùng quái dị và đáng sợ: “Phụ thân ngươi tính vạn kế cũng không nghĩ tới ta chỉ còn sống được ba năm nữa.”
Chưởng môn đờ ra.
------------------------------
Tả Mạc vội tới phát điên, tự nhiên hắn phát hiện ra bản thân cần có một nhân tài giúp đỡ về vụ chính. Bây giờ đại quản gia Mạc Vân Hải là Hà Minh, là người địa phương của Vân Hải giới và do Bao Dịch tiến cử. Bao Dịch xuất thân là con buôn, khi áp lực tăng lên thì đầu óc như muốn nổ tung, tóc bạc trắng, vừa đúng lúc phát hiện trình độ của Hà Minh không tồi lập tức đề bạt để và sau này Hà Minh đã trở thành đại tổng quản. Còn Bao Dịch vẫn chỉ làm thủ khố, ngược lại cuộc sống còn rất dễ chịu.
Khi còn ở Vân Hải giới thì Hà Minh làm rất tốt nhưng bây giờ quy mô của Mạc Vân Hải so với trước đó thì lớn hơn không biết bao nhiêu lần, Hà Minh cũng cảm thấy có chút khó khăn.
Bây giờ quy mô của Mạc Vân Hải đạt tới sáu mươi chín giới, trong đó bao gồm cả ba giới do Vật Hi đường thống trị.
Trong số đó có rất nhiều tài nguyên giới, vật tư phong phú lưu động, cung cấp chiến bộ, tuyển chọn nhân tài, vân vân, vô cùng phức tạp.
Sau khi Tả Mạc trở về Hà Minh lập tức thở phào nhẹ nhõm, có một vài vấn đề hắn cũng không dám đưa ra quyết định.
Ví dụ như vấn đề ‘trồng cây gì và nuôi con gì’. Kim Ô doanh có được năng lực sản xuất cường hãn, là nơi làm ra nhiều tiền nhất cho Mạc Vân Hải. Trồng cây gì và nuôi con gì không thể nghi ngờ chính là vấn đề quan trọng nhất, nhất là vào lúc thời đại chuyển động kịch liệt, biến hóa cấp tốc như này, ngoại trừ Tả Mạc không ai dám đưa ra quyết định.
Tương tự vấn đề trên đều được đặt thành một đống trước mặt Tả Mạc, Tả Mạc như muốn nổ tung.
Hắn rất khát vọng có được một nhân tài nội chính xuất sắc, lúc này hắn đã hiểu rất rõ, một gã nhân tài nội chính xuất sắc có giá trị chẳng kém một gã đỉnh giai chiến tướng. Hắn vô cùng ganh tị với Cốc Lương Đao, mặc dù Hiểu không có chiến lực nhưng cực kì xuất sắc trong việc nội chính, bây giờ Cốc Lương đao hoàn toàn không phải quản lý có thể chuyên tâm vào việc luyện binh và chinh chiến.
Tài năng của Hà Minh không tệ nhưng so với Hiểu thì còn kém hơn nhiều.
“Nhân tài nội chính?” Bồ yêu nhíu mày: “Loại người này không dễ tìm cũng không phải dễ có.”
“Nghĩ cách đi! Không từ thủ đoạn! Không tiếc bất cứ giá nào!” Tả Mạc nghiến răng.
“Ừ, ta sẽ lưu ý.” Bồ yêu gật đầu.
Tả Mạc bỗng nhiên nhớ tới một việc, hiếu kì hỏi: “Bồ Bồ chiến tướng chi gia của ngươi sao rồi? Làm được những gì rồi?”
Bồ yêu vênh vênh tự đắc: “Có được mấy hạt mầm không tồi.”
Tả Mạc càng hứng thú, có thể khiến Bồ yêu nói là mầm không tồi thì phỏng chừng thiên phú rất tốt, hắn thèm nhỏ dãi nói: “Thế nào? Có muốn kéo qua đây không? Ta cho bọn họ xây dựng mấy chiến bộ để chơi đùa?”
Với sự giàu của của Mạc Vân Hải lúc này đủ để Tả Mạc có thể nói những lời bông đùa như vậy.
“Ta có an bài khác.” Bồ yêu không chút do dự phủ quyết đề nghị của Tả Mạc.
“Ngươi như vậy thật không tốt đâu…” Tả Mạc làm trò.
Bồ yêu liếc mắt nhìn hắn: “Ta nghe nói, chiến tướng phủ cũng có mấy hạt mầm không tồi. Tham nhiều làm gì, chiến tướng không phải cứ học là được mà còn phải thực hành.”
Tả Mạc cười mỉa, hắn biết Bồ yêu nói rất đúng, vừa rồi hắn chỉ là do tham lam nhất thời nổi lên mà nói thế, cũng may da mặt hắn dày, đây cũng chỉ là chuyện thường ngày.
“Đem mấy người Nam Nguyệt đưa cho ta dùng một khoảng thời gian đi.” Bồ yêu nói.
Tả Mạc gật đầu: “Được.”
Hễ là Bồ yêu mở miệng thì chắc chắn đó là chính sự, nếu con hàng này muốn làm chuyện xấu hãm hại lừa gạt thì chắc chắn sẽ không lên tiếng.
Nhìn Vệ đang nhập đinh, Tả Mạc hỏi Bồ yêu: “Lúc nào thì Vệ sẽ tỉnh?”
“Không biết.” Bồ yêu lắc đầu: “Thời gian tới hắn cần phải thích ứng với biến hóa thần lực của ngươi, ngươi thật sự là một tên quái thai, tiến bộ thần lực quá nhanh đó!”
Đối với việc tiến bộ của Tả Mạc Bồ yêu cảm thấy vô cùng khiếp sợ, trong khoảng thời gian bảy năm này, Tả Mạc luôn duy trì tốc độ tiến bộ kinh người, tốc độ tiến bộ này chưa bao giờ có dấu hiệu chậm lại.
Tả Mạc lắc đầu: “Ngươi không thấy mấy tên gia hỏa Côn Luân kia à, ta nếu như chậm một chút chỉ sợ đã ngửi khói rồi.”
Bồ yêu trầm mặc không nói gì.
Trong cuộc chiến ngàn năm trước hắn đã giao thủ qua vô số lần với Côn Luân, mặc dù trước đó Côn Luân trải qua thời kì hòa binh rất lâu nhưng vẫn giữ được ý chí tiến thủ. Côn Luân như thế ngay cả Bồ yêu dù là địch nhân cũng không khỏi có chút ngưỡng mộ.
Mấy năm nay ở tiền tuyến của Côn Luân luôn là mấy vị trưởng lão.
Trong bảy năm, số trưởng lão Côn Luân mất đi thậm chí còn vượt qua số lượng trưởng lão chết đi trong vòng ba trăm năm trước đó. Toàn bộ trưởng lão của Côn Luân bây giờ chỉ còn không đến một phần ba.
Bậc cha chú, sư phụ, các sư thúc hi sinh đã khiến đám thiếu niên thiên tài của Côn Luân xúc động không gì sánh bằng, không cần phải giám sát, không cần phải thúc giục, bọn họ điên cuồng tu luyện, ngày đêm không ngừng nghỉ, không tiếc tính mệnh.
Gần hai phần ba trưởng lão kéo dài trong bảy năm hi vọng cuối cùng cũng biểu hiện ra sức mạnh kinh người của nó.
Côn Luân bắt đầu xuất hiện một nhóm lớn thiếu niên tuổi còn trẻ nhưng có thực lực cường hãn. Những thiếu niên được lớn bằng máu của những người đi trước này rất có ý thức trách nhiệm, bọn họ rất đoàn kết, bọn họ có được tính kỉ luật kinh người, bọn họ cũng giống như tiền bối của bọn họ, không ngại hi sinh.
Côn Luân như vậy làm người ta sợ hãi, làm cả thiên hạ sợ hãi.
Ngay cả Tả Mạc cũng cảm nhận được áp lực đến từ Côn Luân.
Bỗng có một con hạc giấy bay tới.
Tả Mạc nheo nheo mắt bắt lấy hạc giấy rồi mở ra.
“Danh tướng Chung Đức của Tây Huyền tái nhậm chức, suất lĩnh Uyên Lao chiến bộ huyết tẩy Ương Thổ Nguyên, mười ba trưởng lão bị giết, thi thể phơi mười ngày, hơn bảy ngàn người người chết, máu chảy thành sông!”