Thế Giới Tu Chân

“Lão đại, bọn họ tới rồi.” Thủ hạ cung kính báo cáo, hắn liếm liếm môi, ánh mắt nhìn về phía bóng mờ tràn ngập sự kính nể.
“Đều đã an bài tốt rồi chứ?” Trong bóng mờ truyền tới một giọng nói trầm thấp.
“Đều an bài tốt rồi.” Thủ hạ vội vàng trả lời.
“Đêm tối sẽ mở tiệc chiêu đãi bọn họ.”
Thủ hạ hơi giật mình, cơ hồ chưa bao giờ gặp qua mọi người, người có thể nhìn thấy mặt thật của lão đại có thể đếm trên đầu ngón tay. Lúc này hắn mới phát hiện ra bản thân đã đánh giá thấp sự coi trọng của lão đại đối với đám người này.
Hắn vội vàng cúi đầu đáp: “Ta lập tức đi an bài.”
“Ừa, đi đi.” Giọng nói hờ hững truyền ra từ bóng mờ.
Thủ hạ xoay người rời đi.
Từ trong bóng mờ một thiếu niên với mái tóc đỏ đi ra, hai mắt hẹp dài thâm trầm tối tăm, ở mi tâm là một lăng tinh màu lam thỉnh thoảng lóe lên đầy yêu dị. Hắn tựa như hòa cùng một thể với bóng mờ, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.
Vưu Cầm Liệt bây giờ đã sớm không còn là vị thiếu niên kiệt ngạo năm xưa, hắn là một trong những nhân vật nổi tiếng của thế giới ngầm. Thủ hạ của hắn có vô số người tài, thế lực khổng lồ, ngay cả cường hào địa phương cũng không thể không cho hắn chút thể diện. Thanh danh của Hắc Hỏa ở trong thế giới ngầm cũng coi là có chút danh tiếng.
Theo thế lực không ngừng bành trướng, Vưu Cầm Liệt càng ru rú ở nhà, giấu mình trong bóng đêm, cực kì ít khi lộ diện.
Cho nên khi Vưu Cầm Liệt quyết định mở tiệc chiêu đãi người tới thì thủ hạ xung quanh hắn không khỏi thất kinh. Nhưng những ngươi thuộc thế giới ngầm am hiểu nhất chính là ẩn dấu và kìm chế, trên mặt không lộ ra điều gì mặc dù trong lòng tràn ngập hiếu kì.
Trong mắt bọn họ, lão đại sâu không thể lường được. Loại sâu không thể lường này không phải là chiến lực cá nhân, ở trong Hắc Hỏa Vưu Cầm Liệt cực kì ít động thủ, không ai biết rõ rốt cuộc hắn mạnh tới đâu. Nhưng mỗi người đối với lão đại đều tràn ngập sự sợ hãi.
Trong thế giới ngầm, phản bội, ám sát, âm mưu chưa bao giờ ngừng lại nhưng bất luận kế hoạch của đối phương kín đáo thế nào vẫn không thể làm lão đại thất thủ, cho dù đối diện với loại quái vật đáng sợ như trưởng lão hội hắn vẫn có thể mang bọn họ toàn vẹn trở về, không lộ chút manh mối nào.
Mỗi người trong Hắc Hỏa đều vô cùng kính nể lão đại. Thủ đoạn hành sự cao thâm khó lường, phong cách tàn nhẫn vô tình, đối với thủ hạ lại khá công bằng, kỉ luật tổ chức tốt, mỗi lần xuất động chưa bao giờ thất bại. Sự thành thục và tinh tế của lão đại vượt xa tuổi của hắn, trong mắt đám thủ hạ lão đại chính hắc ám chi vương trời sinh.
Một trang viên bí ẩn được bảo vệ cẩn mật, tất cả các nòng cốt trọng yếu của Hắc Hỏa đều có mặt.
Sài Sơn Thanh khí chất nho nhã, trên mặt hắn luôn nở nụ cười nhạt, một bộ thanh sam làm hắn giống như một giáo viên của yêu thuật phủ. Trên thực tế, hắn đúng là một giáo viên của một yêu thuật phủ, hắn dạy nhạc lý, rất được các học viên kính trọng. Không ai có thể ngờ được, vị trung niên nhân thanh lịch này lại là nhân vật số ba hung danh lan xa của Hắc Hỏa.
“Lão đại muốn thể hiện rồi.” Sài Sơn Thanh khẽ cười nói.
Nam tử đứng bên cạnh hắn được bao phủ trong hắc y chỉ để lộ đôi mắt màu tro. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì người bình thường tuyệt đối không cảm nhận ra ở đó có một người đang đứng.
Nhân vật số bốn trong Hắc Hỏa, Vu Ảnh, hắn am hiểu ám sát tiềm hành, thực lực kinh người, người chết trong tay hắn nhiều vô số kể.
Vu Ảnh giống như không nghe thấy gì, trầm mặc không nói.
Sài Sơn Thành đã sớm quen với tính nết của đối phương, lẩm bẩm khẽ cười nói: “Lai lịch của lão đại ngay cả ta cũng cảm thấy hiếu kì.”
Lời còn chưa dứt thì trong lòng chợt máy động, một luồng sát khí mãnh liệt giống như một thanh chủy thủ sát ngay cổ họng hắn, hắn bất đắc dĩ nói: “Này này này, ta chỉ nói vậy thôi, chẳng lẽ ngươi không hiếu kì sao?”
Sát cơ lập tức biến mất không còn chút bóng dáng nào giống như chưa từng có gì phát sinh vậy.
Mặt Sài Sơn Thành đầy bất đắc dĩ, hắn biết rõ Vu Ảnh luôn trung thành đối với lão đại nhưng hễ Vu Ảnh cảm thấy có người uy hiếp tới lão đại sẽ không chút do dự lập tức giết chết đối phương.
Hắn nhịn không được lẩm bẩm: “Đối với ta cũng như vậy, ngươi thật quá vô tình.”
Vu Ảnh giống như không nghe thấy gì.
Đằng sau truyền tới những tiếng huyên náo: “Đừng loạn lên, khách nhân sắp đến rồi.”
Sài Sơn Thanh nghe thấy giọng nói này thì lập tức câm như hến, ngay cả Vu Ảnh cả người cũng không khỏi căng ra. Một vị thiếu nữ xinh đẹp không gì sánh bằng vừa đi vừa cười nói.
Chiếc váy màu đen bó sát người làm tôn lên thân hình nóng bỏng của nàng, hai vai để lộ, rãnh sâu trắng như tuyết làm huyết mạch người ta muốn sôi trào. Mái tóc quăn màu vàng ónh ánh tạo nên phong tình vạn chủng.
Sài Sơn Thanh và Vu Ảnh rất cố kị nàng, nàng chính là nhân vật số hai của Hắc Hỏa, Đào Vi.
Đào Vi khẽ đá lông nheo với hai người, ngay sau đó chậm rãi tiến về phía Vưu Cầm Liệt, nhu nhuận mà đứng ở bên.
Đôi mắt hẹp dài của Vưu Cầm Liệt đầy thâm thúy, vui giận không hiện ra ngoài, thoáng nhìn thì không có gì khác biệt. Nhưng những người ở đây đều có cảm giác mãnh liệt, giờ phút này chính là một trong những những khoảnh khắc đáng nhớ.
Không lâu sau một đoàn người dưới sự hướng dẫn của thủ hạ đi về phía bên này.
Nhưng khiến Đào Vi, Sài Sơn Thanh thất kinh chính là lão đại lại từ trên bậc thang đi xuống, chủ động ra nghênh đón.
Dù cho bọn họ đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi tận mắt nhìn thấy điều này thì họ đều sững ra.
“Ta là Vưu Cầm Liệt.” Một giọng nói hờ hững không giận không vui vang lên.
“Ta là Lương Vi.” Lương Vi vô cùng thận trọng mà quan sát đối phương, đối phương mặc dù không lớn tuổi, cũng chỉ tương đương với hắn nhưng khí tức hắc ám như có như không kia khiến hắn phải nhíu mày.
Thân là chiến tướng, Lương Vi đối với những tên gia hỏa hành động trong bóng tối này không có chút hảo cảm nào.
“Tiệc tối đã chuẩn bị tốt rồi, xin mời theo ta.” Vưu Cầm Liệt thản nhiên nói, dứt lời liền xoay người đi vào phía trong.
Lương Vi cảm thấy hơi do dự sau đó theo sát, ngoài miệng nói: “Ngài quá khách khí rồi!” Trong mấy năm nhàn rỗi kinh nghiệm về phương diện đối nhân xử thế của hắn đã tăng lên rất nhiều.
Đi vào đình viện, lọt vào tầm mắt là một bữa tiệc có chút đơn giản, không có xa hoa như hắn vẫn tưởng tượng, điều này làm cho Lương Vi cảm thấy tốt hơn chút. Trong ấn tượng của hắn, những kẻ hành tẩu trong hắc ám thường có phong trào kiêu xa.
Nếu như bản thân phải dốc sức phục vụ cho thế lực hắc ám này thì Lương Vi cũng cảm thấy có chút ủy khuất. Trong lòng hắn luôn suy đoán Bồ Bồ rốt cuộc thuộc về thế lực nào, nhưng tất cả đều là những thế lực bên ngoài ánh sáng, trong mắt hắn chiến tướng lợi hại như thế không thể thuộc về các tiểu thế lực được.
Mọi người phân chủ khách ngồi xuống, những người khác không giống như Lương Vi mà suy nghĩ nhiều như vậy. Điều kiện mà Bồ yêu đưa ra để thuyết phục bọn họ rất đơn giản, phong hậu lương bổng và an gia. Đối với bọn họ mà nói, có thể làm được những gì mình thích làm, lại có thể được phong hậu, điều này đã làm bọn họ rất thỏa mãn rồi.
Hơn nữa bọn họ học ở Bồ Bồ chiến tướng chi gia một khoảng thời gian khá dài, đối với Bồ Bồ chiến tướng chi gia vẫn tương đối tín nhiệm.
Lương Vi quan sát Vưu Cầm Liệt, đám người Vưu Cầm Liệt cũng quan sát lại bọn họ, nhất là Sài Sơn Thanh, phong độ của hắn rất tốt, lời ăn tiếng nói đều khiến người ta cảm thấy thoải mái. Mặc dù trong lòng Lương Vi rất cảnh giác nhưng những người khác rất nhanh đều đã nói ra gốc gác của mình.
Chiến tướng!
Những người này đều là chiến tướng!
Trong lòng đám người Sài Sơn Thanh không khỏi thất kinh, trong thế giới ngầm cơ hồ không có đất cho chiến tướng sinh tồn. Thế giới ngầm là thế giới của lừa dối, âm mưu, ám sát, thâm nhập, chiến tranh ở thế giới ngầm không một tiếng động, thậm chí dân chúng sinh hoạt ở thành thị đó còn không hề cảm giác được nó.
Thế lực hắc ám mà có chiến bộ sẽ bị chết nhanh nhất. Bóng đêm mới là sự bảo hộ tốt nhất của bọn họ, chiến bộ khổng lồ sẽ khiến bọn họ mất đi sự bảo hộ của bóng đem rồi dẫn tới diệt vong.
Chỉ những thế lực chân chính công khai mới có chiến bộ, mới cần tới chiến bộ!
Lão đại quả nhiên có hậu trường!
Mà lúc này Sài Sơn Thành tâm tư nhạy cảm lập tức nhận ra bản thân dường nghe đã thấy cái tên Lương Vi này ở đâu rồi, sự khinh thị trong lòng hắn mất sạch.
Vị chiến tướng trẻ tuổi một thời này vậy mà lại được thế lực phía sau lão đại chiêu mộ.
“Cao tầng có dặn dò với ta một chút.” Vưu Cầm Liệt thản nhiên nói.
Lương Vi không tự chủ ngồi thẳng dậy, nghiêm nghị nói: “Mời nói.”
Những người khác đều ngừng câu chuyện đang dang dở, tai vểnh lên, mà chư tướng thủ hạ của Lương Vi càng lộ ra vẻ nghiêm túc lắng nghe, điều này có quan hệ tới tương lai của bọn họ.
“Nơi đóng quân đã chuẩn bị tốt, ngươi đi tới sẽ là thủ lĩnh cao nhất của chiến bộ. Toàn bộ vật tư đã được chuyển tới chỗ đóng quân, trước tháng mười hai năm nay ngươi cần phải hoàn thành công việc chỉnh lý. Nói cáchh khác, ngươi có thời gian là sáu tháng để xây dựng chiến bộ. Sáu tháng tiếp theo ngươi cần phải hoàn thành huấn luyện cơ sở, tìm ra phong cách chiến đấu thích hợp với bản thân. Cao tầng sẽ căn cứ vào phong cách chiến đấu của các ngươi mà luyện chế thần trang.”
Trong lòng Lương Vi khẽ chấn động, thế lực này lại có thể luyện chế được thần trang!
Quả nhiên là một thế lực lớn!
Bây giờ có thể luyện chế thần trang chắc chắn là một thế lực lớn.
Những người ở đây không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, nhất là thủ hạ của Vưu Cầm Liệt, bọn họ đã sớm suy đoán khả năng lão đại có hậu trường nhưng không ngời tới, hậu trường của lão đại lại khổng lồ như vậy.
“Khoảng thời gian chuẩn bị trang phục khoảng ba tháng. Hi vọng ngươi có thể mau chóng hình thành sức chiến đấu, khi trang phục hoàn tất các ngươi có khả năng sẽ nhận nhiệm vụ xuất chiến.”
Lương Vi nhíu mày: “Thời gian gấp quá, chiến bộ không phải dễ dàng xây dựng như vậy. Chiến bộ mới mà tùy tiện xuất chiến thì thương vong sẽ rất lớn.”
Vưu Cầm Liệt thản nhiên nói: “Đây là việc ngươi cần phải cân nhắc.”
Lương Vi thầm tính toán trong lòng, hắn không phản bác vì hắn đã sớm chuẩn bị tư tưởng. Đối phương nếu là một thế lực khổng lồ mà dùng tới hắn vậy chắc chắn nhiệm vụ đó không phải bình thường.
Hắn đối với những khó khăn mà mình sắp gặp phải đã chuẩn bị rất đầy đủ. Nhưng nghĩ tới có thể mang theo chiến bộ một lần nữa tiến vào chiến trường, cả người hắn không khỏi cảm thấy tràn ngập sức lực.
“Phải mất bao nhiêu ngày để tới nơi?” Hắn trầm giọng hỏi.
“Mười ba ngày.”
“Thời gian khẩn cấp, hiện tại ta sẽ lên đường ngay.” Lương Vi đẩy bàn đứng dậy, mọi người cũng nhanh chóng đứng dậy, những lời Vưu Cầm Liệt vừa nói bọn họ đều nghe rất rõ.
“Ăn xong rồi hãy đi.” Vưu Cầm Liệt nói.
“Trên đường ăn cũng được.” Lương Vi kiên trì nói.
“Cũng được.” Vưu Cầm Liệt không giữ lại.
Rất nhanh dưới sự hướng dẫn của thủ hạ, nhóm người Lương Vi vội vã rời đi.
Mấy người Đào Vi nhìn nhìn nhau, bọn họ không nghĩ tới Lương Vi cứ như vậy mà rời đi.
Vưu Cầm Liệt một lần nữa ngồi xuống, những người khác thấy thế biết rõ lão đại khẳng định còn có việc phân phó nên cũng vội vàng ngồi xuống.
“Mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ động thủ với Hồng Tiêu đoạn.”
Những lời này của Vưu Cầm Liệt giống như một trái bom vừa nổ, sắc mặt đám Đào Vi không khỏi khẽ biến. Hồng Tiêu đoạn cũng không phải là thế lực nhỏ gì, Hắc Hỏa bọn họ khống chế chỉ mười ba yêu giới, thâm nhập sâu cũng chỉ hai mươi sáu cái. Mà trực tiếp nằm dưới sự khống chế của Hồng Tiêu đoạn vượt quá mười tám yêu giới.
Thực lực của Hồng Tiêu so với bọn họ thì tốt hơn.
“Lão đại…” Đào Vi nhịn không được nói, nàng biết nhiệm vụ lần này là do cấp trên của lão đại an bài xuống, nhưng nàng thấy nhiệm vụ như vậy căn bản không có khả năng hoàn thành.
“Yên tâm, các ngươi sẽ không phải tác chiến một mình.” Vưu Cầm Liệt thản nhiên nói.
Những người khác nghe thấy thế thân thể không khỏi khẽ run.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui