Thế Giới Tu Chân

Tả Mạc cẩn thận kiểm tra thi thể trên mặt đất.
“Thực lực bọn họ không tệ.” Những lời này của Vi Thắng làm cho Tả Mạc thêm cảnh giác. Có thể được Vi Thắng sư huynh gọi là không tệ thì thực lực tuyệt đối không kém.
“Là Tâm Diệp thiền môn.” Một gã thủ vệ cẩn thận báo cáo lại, đại nhân rất ít khi hiện lên vẻ tái xanh như này.
“Tâm Diệp thiền môn?” Trong mắt Tả Mạc hiện lên hàn quang.
“Vâng! Mặc dù những người này không mặc thần trang nhưng tu luyện chính là Tâm Diệp thần lực. Mời đại nhân nhìn.” Dứt lời thủ hạ liền chỉ vào bàn tay của thi thể, lòng bàn tay có ấn ký hình cành cây có một lá.
“Đại nhân, đây là ấn kí của Tâm Diệp thần lực, bọn họ tu luyện đã tới cảnh giới một cành một lá.”
“Một cành một lá?” Tả Mạc hỏi.
“Mỗi lần thăng cấp ấn kí của Tâm Diệp thần lực sẽ mọc ra thêm một cành mới lá mới.” Người này cung kính nói.
“Biết không ít.” Tả Mạc hơi ngạc nhiên hỏi: “Tên ngươi là gì?”
“Thuộc hạ tên là Toàn Đức Uy.” Hộ vệ có chút tự tin nói: “Chức trách của tiểu nhân là kiểm tra những thương đội tới lui nên tin tức nghe được cũng không ít.”
“Ồ, vậy ngươi nói đi, Tâm Diệp thiền môn còn có tin tức gì khác không?” Tả Mạc đứng lên hứng thú hỏi.
Trên mặt Toàn Đức Uy hiện lên vẻ do dự.
Tả Mạc cười nói: “Tùy ý nói đi, ta nghe qua chút thôi.”
Lúc này Toàn Đức Uy mới mở miệng: “Trong một lần vô tình thuộc hạ từng nghe thấy quản sự một thương hội đề cập qua, Tâm Diệp thiền môn và Thiên Hoàn hình như ngầm qua lại với nhau. Thuộc hạ cảm thấy thương đội này có chút khả nghi nên đã âm thầm theo dõi, lời này chính là từ miệng bọn họ nói ra.”
“Ngươi vì sao lại cảm thấy bọn họ khả nghi?” Dường như Tả Mạc rất có hứng thú đối với Toàn Đức Uy này.
“Thuộc hạ phát hiện bọn họ thích đi hỏi han khắp nơi, nhất là thần trang thần lực, còn hỏi thăm cả vị trí cụ thể của Kim Ô vân đảo. Hơn nữa phạm vi mua hàng của bọn họ rất rộng, cái gì cũng mua nhưng số lượng mỗi thứ lại rất ít, không giống như người làm ăn.” Toàn Đức Uy giải thích.
Sự tán thưởng trong mắt Tả Mạc càng đậm, người này dung mạo xấu xí nhưng khả năng quan sát nhạy cảm, tâm tư cẩn thận, đúng là một nhân tài.
Hắn lập tức hỏi: “Ngươi đối với chuyện này có ý kiến gì?”
Toàn Đức Uy biết rõ đại nhân đang khảo nghiệm bản thân mình, tức thì tập trung tinh thần suy nghĩ trong giây lát rồi trầm ngâm nói: “Bọn họ rất quen thuộc với cấm chế, trước đó hẳn là có nghiên cứu qua chút. Nhưng nhân số không nhiều, chỉ có hai mươi người, không có lực lượng tiếp ứng, nhìn qua thì giống như một hành động thăm dò.”
Vừa nói xong sắc mặt Toàn Đức Uy liền biến thành trắng bệch, hắn đã bị kết luận của bản thân dọa chết khiếp.
Sắc mặt của Tả Mạc cũng trở nên âm trầm.
-------------------------------
“Truyền tống trận thông tới ngoại giới có khoảng chín mươi tám điểm. Đa số đều tập trung ở ngoại vi giới, vị trí đã đánh dấu có khoảng hai mươi hai cái.” Trước mặt Công Tôn Sai là một tấm giới đồ, những giới ngoại vi cơ hồ đều bị đánh dấu đỏ.
Bởi vì Mạc Vân Hải hoàn toàn ỷ lại vào truyền tống trận để liên hệ với ngoại giới, chín mươi tám truyền tống trận, hai mươi hai cái ngoại vi giới, bình quân mỗi giới đều có bốn cái ngoại truyền tống trận.
“Chín mươi tám chỗ truyền tống trận này thông tới chín mươi tám giới khác nhau, trong đó có bốn hai cái của tu chân giới. Không có giáp giới với Côn Luân và Thiên Hoàn, bốn mươi hai giới này đều thông tới cửu đại thiền môn và một số thế lực nhỏ, những thế lực này cực dễ bị thâm nhập, truyền tống trận hiện nay chính là nhược điểm trí mạng của chúng ta.”
Công Tôn Sai ngẩng đầu nhìn quanh: “Phương pháp tương đối khả thi bây giờ là quy hoạch truyền tống trận lần nữa, tốt nhất là tập trung truyền tống trận lại, xác định giới chuyên để mậu dịch, sau đó cử trọng binh đóng giữ như vậy có thể bảo đảm an toàn cho chúng. Nhưng đây cũng không phải không có nhược điểm, bố trí truyền tống trận lại lần nữa là rất tốn kém. Hơn nữa kể từ đó rất nhiều thương phẩm thành phẩm sẽ tăng giá và còn liên lụy tới chiến lực của chúng ta.”
Tả Mạc cười khổ, phương pháp của Công Tôn Sai đúng ra rất khả thi nhưng cũng như hắn nói, đây tuyệt đối là một khoản đầu tư rất lớn.
Truyền tống trận có thể truyền tống lượng lớn hàng hóa đi xa có giá vô cùng đắt, dù cho Tả Mạc tài đại khí thô thì chín mươi tám truyền tống trận này cũng là do bảy năm không ngừng tích lũy mới có được. Lần này trung kiến nhiều truyền tống trận như vậy thì khoản tốn kém chắc chắn sẽ là một con số rất lớn.
Phương án này tương đối an toàn và ổn thỏa nhưng quá tốn kém.
“Trả giá quá lớn!” Tả Mạc lắc đầu: “Chúng ta không có nhiều tinh thạch như thế.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, phương án này thực sự quá tốn kém. Đối với bọn họ dù cho đánh hạ những giới kia cũng không phải tốn kém nhiều tinh thạch như vậy.
Công Tôn sai cũng biết phương án này không thực tế, tiếp tục nói: “Những gì sắp phát sinh chúng ta không cần đoán cũng biết. Côn Luân và Thiên Hoàn nhất định sẽ lợi dụng nhược điểm này của chúng ta mà không ngừng thâm nhập, không ngừng nhiễu loạn truyền tống trận của chúng ta. Thậm chí có thể hủy truyền tống trận của chúng ta làm liên lạc giữa chúng ta với bên ngoài bị gián đoạn.”
Bên trong khán phòng vang lên tiếng hít thở dồn dập, ngươi hơi hiểu chuyện đều biết rõ nếu chuyện đó thực sự xảy ra thì đó sẽ là đả kích trí mạng với Mạc Vân Hải!
“Vấn đề là dù chúng ta biết rõ thủ đoạn kế tiếp của họ nhưng cũng không có nhiều biện pháp để phòng chống.”
Sắc mặt mẹ trẻ tái mét đi, hắn vốn cho rằng Mạc Vân Hải do hắn dựng lên vững như bàn thạch không ngờ lại có sơ hở trí mạng đến thế.
Nhưng đúng vào lúc này bỗng có hạc giấy bay vào trong tay Tả Mạc, hắn mở ra xem rồi thản nhiên nói: “Ở ba truyền tống trận khác cũng gặp phải công kích, trong đó có một tòa truyền tống trận bị hủy.”
Phòng họp lặng đi, sắc mặt mọi người đều trở nên tái mét.
Tả Mạc biết rõ, Mạc Vân Hải đã rơi vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, lúc này hắn cần phải quyết đoán.
“Ngoại trừ mấy truyền tống trận trọng yếu, đóng cửa những truyền tống trận khác.” Tả Mạc trầm giọng, sâu trong mắt hắn, nộ hỏa đang nhảy múa.
Tim hắn không ngừng chảy máu, mỗi một truyền tống trận bị đóng lại đồng nghĩa với một lượng lớn tinh thạch bị mất đi.
Kinh tế của Mạc Vân Hải sẽ gặp phải khó khăn rất lớn, đối với tiểu Mạc ca thèm tài như mạng thì đây không thể nghi ngờ chính là những lưỡi dao cắt vào thịt hắn.
Chặn đường làm ăn của người không khác nào giết cha mẹ người!
Quá đau lòng, khuôn mặt của Tả Mạc vặn vẹo đầy dữ tợn, hắn đã bị hành vi này của đối phương chọc giận.
“Muốn lỗ tất cả cùng lỗ, làm sao chỉ có một nhà chúng ta lỗ được?” Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi nói: “Cấm chế ở truyền tống trận chúng ta có chuyện, cấm chế ở truyền tống trận bọn họ cũng tương tự. Bọn họ có thể thâm nhập phá hư vậy chúng ta cũng có thể.”
Từ khi nào Mạc Vân Hải phải chịu thiệt thòi như thế? Nghe Tả Mạc nói, những con mắt phía dưới đang rất biệt khuất bỗng cháy lên hừng hực.
Tả Mạc bớt phẫn nộ, trong mắt quang mang lập lòe đầy yêu dị, giống như một con sói trong bóng tối, hắn nói tiếp: “Bọn họ nhất định sẽ phải hối hận khi mở ra đề tài này.”
“Không sai!” Khuôn mặt tái xanh của mẹ trẻ cũng bình thường trở lại, lại hiện lên nụ cười đầy bẽn lẽn như một đứa bé: “Thâm nhập quy mô nhỏ như này kì thực rất có lợi với chúng ta. Địa bàn của chúng ta nhỏ, đề phòng thâm nhập dễ dàng. Địa bàn của bọn họ lớn, khắp nơi đều có sơ hở, đề phòng thâm nhập rất khó khăn. Hơn nữa, chúng ta không cần giới hạn trên truyền tống trận, các loại vật tư hàng hóa, tài nguyên giới, chỉ cần chúng ta tiến vào hậu phương của bọn họ đều sẽ khiến gà chó cũng không yên.”
Lời của mẹ trẻ lập tức mở toang cánh cửa trước mắt mọi người, các loại linh cảm không ngừng hiện ra.
“Đúng, còn có thể ám sát nhân vật trọng yếu của đối phương.”
“Kì thực ám sát những quan viên thì không có tác dụng gì mấy, lời nhất chính là những nhân vật trọng yếu, ví dụ như đại sư phụ quản lý sản xuất gì gì đó, người bảo vệ bên cạnh họ không mạnh, ít nguy hiểm, tiền lời lớn.”
“Nhiễu loạn trị an xã hội…”
“Tập kích thuyền vận tải…”
“Có một nơi mà các ngươi đã quên mất, nơi bồi dưỡng chiến tướng, nếu có thể hốt một mẻ thì đó mới là béo ngậy nhất! Nói không chừng có thể giết chết những chiến tướng thiên tài thì đúng là một vốn bốn lời!”

“Phải hành động trong âm thầm…”
“Phải xé chẵn ra lẻ…”
Phòng họp vừa rồi còn lặng thinh giờ đã thảo luận rất sôi động.
Nghe thấy những điều trên mà Tả Mạc là tác giả cũng không khỏi lạnh sống lưng, đám gia hỏa này sao lại âm hiểm đến thế…
-------------------------------
Biệt Hàn nhìn lướt qua hạc giấy mà hậu phương truyền tới, ngay sau đó vo nát ném qua một bên: “Cấm chế xây xong chưa?”
“Đã xây xong rồi ạ.” Ma Phàm đáp, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, thái độ của đại nhân thật khác lạ, lại ở nơi này cho xây dựng rất nhiều cấm chế giống như muốn biến nơi này thành một phòng tuyến sắt thép vậy.
“Báo cáo tiến độ của các chiến bộ.” Giọng Biệt Hàn đầy lạnh lùng.
Ma Phàm rùng mình vội vàng bẩm báo: “Đường Tự bộ đã công chiếm Đông Tuyền giới, đồng thời hoàn thành nghỉ ngơi chỉnh đốn, chỉ đợi mệnh lệnh tiếp theo. A Trát Cách chiến bộ còn ba ngày nữa là tới khu vực chỉ định nhưng bọn họ đã kinh động trạm canh gác của liên minh Ma Soái. Hôi Doanh đã tiến vào địa điểm mai phục, không bị phát hiện.”
“Viện quân của Chiêu Sơn giới có động tĩnh gì chưa?”
“Có hai ma soái chiến bộ, trong đó một bộ còn cách nơi này bảy ngày đường, một bộ khác thì cách khá xa, chắc phải mấy khoảng hai mươi ngày đường.” Ma Phàm cẩn thận trả lời.
Ma Phàm từ rất sớm đã theo mẹ trẻ đông chinh tây chiến, hắn luôn bị sự chu đáo chặt chẽ cũng như tính toán cẩn thận của mẹ trẻ làm cho phục sát đất, lần này đi theo Biệt Hàn thì cũng kinh ngạc phát hiện ra, ở phương diện này Biệt Hàn cũng tương tự.
“Đường Tự bộ tiếp tục nghỉ ngơi chỉnh đốn, A Trát Cách chiến bộ vẫn giữ kế hoạch.” Mệnh lệnh của Biệt Hàn vô cùng ngắn gọn.
“Vâng!” Ma Phàm vội vàng đáp.
“Ngươi đóng ở nơi này, nhiệm vụ là ngăn cản chiến bộ của đối phương tập kích.” Biệt Hàn nói.
“Vâng!” Ma Phàm dứt khoát đáp nhưng sau đó cẩn thận hỏi một câu: “Đại nhân ngài…”
“Ta đánh viện binh.” Biệt Hàn tiếc chữ như vàng.
Sắc mặt Ma Phàm trắng bệch ra: “Chiêu Sơn giới có hai ma soái chiến bộ…”
“Cố thủ phòng tuyến là được.” Biệt Hàn không cảm xúc nói.
Cái này thì Ma Phàm hiểu được, đó là lí do tại sao đại nhân lại muốn thành lập phòng tuyến ở nơi đáng lẽ không cần như này. Ngay cả vậy dù cho có phòng tuyến nhưng nghĩ tới phải đối mặt với hai ma soái chiến bộ vẫn khiến Ma Phàm cảm thấy áp lực cường đại đang đè lên lưng hắn.
Dù cho Ma Phàm chiến bộ là một trong những chiến bộ phòng thủ tốt nhất của Mạc Vân Hải nhưng hắn chưa bao giờ chiến đấu với ma soái chiến bộ. Bất cứ chiến bộ nào do ma soái thống lĩnh thì sức chiến đấu đều rất kinh người.
Nhưng Biệt Hàn hiển nhiên không có hiểu nỗi lòng của hắn, suất lĩnh Nghiệt bộ im lặng biến mất trong màn đêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui