Thế Giới Tu Chân

“Ta là Phí Lôi.” Phí Lôi hơi kinh ngạc về tuổi của Lương Vi, nhưng hắn rất nhanh đã giấu được điều này.
“Ta là Lương Vi.” Lương Vi nhận ra sự kinh ngạc của đối phương nhưng hắn không để ý, bất luận là ai nhìn thấy gương mặt còn trẻ của hắn đều sẽ có phản ứng như vậy.
Phí Lôi đầy vẻ phong sương, cả người toát ra vẻ lão luyện, khí chất trầm ổn, điều này làm Lương Vi vô cùng mong đợi vào chiến bộ của mình.
Phí Lôi không thích nhiều lời, nói thẳng: “Xin mời theo ta.”
Một đoàn người tiến vào một sơn cốc bí ẩn, thông qua cốc khẩu chật hẹp là một nơi rất rộng, làn sóng âm thanh tràn ngập sức trẻ ào tới trước mắt. Trái tim Lương Vi không khỏi đập mạnh.
Lọt vào tầm mắt là mấy ngàn thanh niên đang cố gắng tu luyện, mồ hôi bốc lên thành sương trắng, bụi đất tung bay, những tiếng gầm vang liên miên không dứt, không ngừng xung kích tâm linh của Lương Vi.
Lương Vi không khỏi hoảng hốt, giọng Phí Lôi truyền vào tai hắn lúc rõ lúc không.
“Thực lực cá nhân của bọn họ đều rất xuất sắc, tu luyện từ đầu chính là ma công sau đó đổi thành thần lực. Mỗi người bọn họ đều có huyết mạch đặc thù bởi vậy ở phương diện này không có chướng ngại, thực lực tiến bộ rất nhanh. Cho tới tận bây giờ, bọ họ vẫn đang ở giai đoạn phát triển tốc độ cao. Giai đoạn này sẽ căn cứ vào tuổi tác, thiên phú của bọn họ, đại khái khoảng từ ba đến mười năm.”
Phí Lôi đối với những thiếu niên mà hắn phải đạp khắc thiên sơn vạn thủy để tìm kiếm rõ như lòng bàn tay.
“Thực lực của bọn họ nếu so với cùng lứa thì vô cùng xuất sắc. Dù cho so với những đại môn phái, thế gia đệ tử cũng không kém chút nào, chúng ta đã khai phá được lực lượng trong huyết mạch bọn họ, đây cũng là trợ giúp của ta dành cho bọn họ. Nhưng thật đáng tiếc, ở phương diện chiến bộ bọn họ còn quá non nớt, bọn họ chỉ mới hoàn thành chiến trận cơ sở.”
Lương Vi bình thường trở lại, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Theo những gì hắn quan sát được thì những thiếu niên này giống hệt như Phí Lôi đã nói, năng lực cá nhân tương đối xuất sắc, so với những chiến bộ tinh nhuệ mà hắn từng gặp qua thì không kém chút nào. Nhiều hạt mầm tốt như vậy, cao tầng sao không nhận ra chứ? Mặc dù hắn vẫn chưa biết sức mạnh của cao tầng nhưng hắn biết rõ thế lực này khẳng định không thiếu chiến tướng, ít nhất bản thân Bồ Bồ cũng rất lợi hại, hắn không thể nào không biết giá trị của những thiếu niên xuất sắc này.
Chỉ đạo tu luyện chiến trận ngày thường cũng không cần phải là chiến tướng mạnh.
Nhưng mấy năm yên lặng đã giúp hắn mài dũa được khả năng khống chế của bản thân, mặt không biến sắc hắn hỏi: “Chẳng lẽ là thiếu chiến tướng chỉ đạo bọn họ?”
Khuôn mặt đầy phong sương của Phí Lôi chợt hiện lên nụ cười khổ rồi nhanh chóng biến mất, hắn lắc đầu: “Cũng không phải.”
Quả nhiên có chuyện! Lương Vi tỏ vẻ lắng nghe.
Phí Lôi thản nhiên nói: “Huyết mạch của bọn họ đã được kích thích làm cho thực lực cá nhân bọn họ tăng mạnh, sau đó tu luyện thần lực càng nhận được rất nhiều lợi ích. Nhưng huyết mạch đã được kích thích cũng khiến tính cách tiềm tàng của bọn họ bắt đầu lấn át. Tính khí bọn họ trở nên vô cùng cổ quái.”
“Tính khí cổ quái?” Lương Vi lộ ra vẻ khó hiểu.
Phí Lôi liếc mắt nhìn Lương Vi, trong mắt hiện lên vẻ đồng cảm: “Đúng vậy, rất cổ quái.”
Hắn tiện tay chỉ một thiếu niên đang khoanh chân nhập định trong góc nói: “Hắn tên là Anh Vinh, mỗi ngày đều dành bảy canh giờ để nhập định, rất kiên trì. Bất luận kẻ nào đến gần hắn trong phạm vi mười trượng lập tức sẽ bị hắn cảm nhiễm, vô thức công kích.”
“Cảm nhiễm, vô thức công kích…” Lương Vi há hốc mồm, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
“Không sai.” Phí Lôi như không nhìn thấy vẻ mặt của Lương Vi, tự nói với mình: “Đó chỉ là một loại bản năng của hắn. Mặc dù sau đó hắn đã thành thật mà xin lỗi mọi người nhưng khi đó chưa chắc ngươi đã nghe được.”
“Vì sao?” Lương Vi sửng sốt.
“Bởi vì ngươi nếu không bị trọng thương hôn mê thì cũng chết.” Phí Lôi không chút biểu cảm nói: “Ngươi xem.”
Dứt lời tiện tay lấy một khối đá ném về phía Anh Vinh.
Tảng đã vẽ một đường cong trong không trung bay vào trong phạm vi mười trượng của Anh Vinh.
Đang nhập định cả người Anh Vinh bỗng run lên, mắt mở ra, đáng sợ nhất chính là hai mắt hắn chỉ toàn lòng trắng, không thấy con ngươi đâu. Hắn như lò xò nhảy dựng lên, trong miệng phát ra những tiếng rít gào cổ quái, cả người đang ở giữa không trung bỗng phát ra vô số đạo hồng mang hẹp dài.
Hàng trăm hồng mang giống như cuồng phong vũ bão bay về phía tảng đá.
Bụp!
Tảng đá lớn bằng nắm tay trong nháy mắt bị chém thành từng mẩu vụn.
Cả người Anh Vinh bắn ngược về chỗ cũ, một lần nữa nhập định trở lại.
Đá vụn dồn dập rơi xuống, Lương Vi há hốc mồm, vẻ mặt cứng đờ.
“Công kích của Anh Vinh không tính là mạnh bởi vì ngoại trừ nhập định bảy canh giờ hắn vẫn có năm canh giờ bình thường.” Ngón tay Phí Lôi chỉ vào một vị nam tử cởi trần: “Hắn gọi là Quan Long, trên ngươi có huyết mạch hiếm có của long tộc, điều này làm hắn vô cùng thèm sát, một khi đánh tới mức hưng phấn hắn sẽ xé nát tất cả các vật sống ở xung quanh. Đối luyện với hắn là một việc vô cùng nguy hiểm.”
Cả người Quan Long tựa như được đúc bằng thép, cơ nhục rõ ràng, tràn ngập cảm giác áp bách, ánh mắt đỏ tươi nhìn xung quanh giống như đang tìm kiếm con mồi nhét vào bụng vậy.
Một lúc sau Lương vi mới lắp bắp thầm nói: “Chẳng lẽ mỗi người bọn họ đều như vậy?”
Phí Lôi gật đầu: “Hoặc nhiều hoặc ít, lực lượng huyết mạch sinh ra đã như vậy, nguy hiểm trong đó cũng tương tự. Nhưng có một điều ngươi có thể yên tâm, bọn họ vô cùng nghe lời. Đương nhiên, đây chỉ là lúc bình thường.”
Các chiến tướng đồng hành với Lương Vi mặt trắng bệch ra. Trong mắt họ những thiếu niên này giống như những con quái thú nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng bọn họ.
Chúng ta muốn làm chiến tướng, không muốn làm tuần thú sư.
Trong lòng bọn họ thầm rơi lệ.
Bọn họ vô cùng hối hận khi đáp ứng công việc này, không ít người nắm chặt hai tay, vì sao bản thân lại không chống lại được mê hoặc của đồng tiền chứ? Đã phải sớm nghĩ ra rằng ông chủ nào trả lương thì tâm địa cũng đều rất đen tối…
Sắc mặt Lương Vi từ tái nhợt dần trở lại bình thường, ngay sau đó hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Đã từng một mình thâm nhập biên cương của địch, đối mặt với Hổ Lang chiến tướng đẫm máu, khi trong lòng đã đưa ra quyết định thì một luồng sát ý vô cùng sắc bén tự nhiên được sinh ra.
Trong mắt Phí Lôi hiện vẻ kinh ngạc, trong lòng run lên. Hóa ra tên gia hỏa này cũng là một kẻ khó lường.
Các chiến tướng cùng đi bị sát ý sắc bén này quét qua thì sắc mặt càng thêm trắng bệch. Bọn họ bỗng nhớ lại, Lương Vi này khác xa bọn họ, hắn là một vị chiến tướng chân chính đã từng trải qua chiến đấu tàn khốc nhất!
Các thiếu niên đang tu luyện trong sân vô cùng nhạy cảm, lập tức chú ý tới khí thế và sát ý của người mới tới, nhanh chóng dừng lại, ánh mặt tập trung về phía này.
Người kia là ai… Vì sao nhìn qua thì rất yếu ớt nhưng lại có sát ý kinh người đến thế.
Lương Vi cười cười, lộ ra hàm răng trắng giống như một con sói đang nhe nanh và trên đó còn vương chút máu.
“Chiến bộ này về sau sẽ gọi là Lang Thiên Thủ Quái doanh!”
------------------------------
“Rốt cuộc mục đích của Biệt Hàn là gì?” Quyền Bội cố gắng giữ giọng nói như ngày thường nhưng người quen thuộc với hắn vẫn có thể nhận ra được sự lo lắng toát ra trong đó.
Sĩ quan phụ tá đã đi theo hắn nhiều năm đương nhiên có thể nghe ra được. Hắn không khỏi giật mình, đây là lần đầu tiên hắn thấy đại nhân bất lực như thế, chẳng lẽ Biệt Hàn lợi hại vậy sao?
Hắn suy nghĩ chút rồi hỏi thăm dò: “Đại nhân đang lo lắng điều gì vậy?”
Quyền Bội cao gầy, mặc dù tuổi không còn trẻ, râu tóc đã có chút hoa râm nhưng khí chất nho nhã làm người ta dễ có thiện cảm.
Hắn bước vào ma soái khi tuổi không còn trẻ, cũng đã sớm không còn hùng tâm phân tranh nữa. Bởi vậy khi liên minh Ma Soái mời chào thì phải mất một khoảng thời gian mới đồng ý trở thành thành viên. Ở trong liên minh Ma Soái, trong các phương diện hắn không quá nổi bật nhưng là người trầm ổn, tính khí ôn hòa, lại do biết quan hệ, thêm vào quen thuộc quân lữ nên khá được coi trọng.
Quyền Bội cũng tự biết mình, biết rõ bản thân không phải là danh tướng tuyệt thế gì, bởi vậy mà không lao vào tranh đoạt. Dù ở thời loạn hắn cũng hi vọng có thể yên ổn mà sống hết quãng đời còn lại, êm ấm cùng tử tôn.
Hắn vạn lần không ngờ tới sẽ có một ngày hắn phải đối diện với loại đỉnh giai chiến tướng như Biệt Hàn.
Mấy năm nay ma giới đã sớm phát sinh những biến hóa long trời lở đất. Rất nhiều danh tự nổi tiếng trước kia lần lượt biến mất, rất nhiều danh tự chưa nghe thấy bao giờ lại thể hiện ra tài hoa kinh người và tạo nên một sân khấu hoàn toàn mới.
Quyền Bội biết rõ bản thân đã già rồi, không thể theo được biến chuyển của thời đại nữa.
Hắn cũng biết rất rõ, lần này lành ít dữ nhiều.
Biệt Hàn, có thể xếp hạng mười ở trên chiến tướng bảng của tu chân giới đã nói lên thực lực bản thân hoàn toàn xứng đáng là đỉnh giai chiến tướng. Chiến tướng ở cấp bậc này tuyệt không phải loại như hắn có thể chống đỡ được. Liên minh Ma Soái đại khái chỉ có Hi, Thường Vũ Sinh, Hải Kim Vân những chiến tướng thời đại mới mới có thể chống lại hắn.
Quyền Bội cười khổ không thôi. Bảy năm trôi qua đã làm thay đổi cả thời đại. Địch Soái vẫn là người cầm lái nhưng bọn họ đều biết rằng mỗi ngày qua đi là một ngày đổi mới, thần lực chính là căn nguyên thôi động tất cả những điều này.
Từ bên trong liên minh có thể nhìn thấy, cao tầng đã bắt đầu ý thức được mà bắt đầu tạo điều kiện cho ma thần lực phát triển, càng ngày càng có nhiều người trẻ tuổi bắt đầu đảm nhiệm những chức vụ trọng yếu.
Kì thực không riêng gì liên minh Ma Soái mà đa số các thế lực của ma tộc đều làm như thế, duy nhất ngoại lệ chính là Ma Thần điện.
Thường Vũ Sinh chiến bộ, Hải Kim Vân chiến bộ đang nhanh chóng chạy tới để tiếp viện. Liên minh cũng biết, chỉ bằng vào Quyền Bội là không thể ngăn cản được Biệt Hàn.
“Không có gì, mọi người tập trung tinh thần, tùy thời phòng bị.” Quyền Bội nói ra một câu, rốt cuộc giọng nói cũng đã bình thường trở lại. Cuối cùng thì hắn cũng là lão tướng, biết rõ chủ tướng tâm tư bất ổn sẽ nguy hại thế nào đối với chiến bộ.
Hắn chỉ cần ngăn chặn bước tiến của Biệt Hàn, tranh thủ thời gian để chờ chiến bộ tới tiếp viện.
Nghĩ tới điều này trong lòng hắn lại có thêm chút nghị lực. Thường Vũ Sinh và Hải Kim Vân là mấy danh tướng mới nổi của liên minh Ma Soái mấy năm gần đây, bọn họ còn trẻ và có được tài năng không gì sánh bằng. Từ trong chiến đấu tàn khốc bọn họ đã chứng minh được thực lực của bản thân, nếu không có bọn họ thì mức độ mở rộng của Ma Thần điện càng thêm mạnh mẽ.
Hai người cũng là đỉnh giai chiến tướng!
Chỉ cần ngăn cản Biệt Hàn… Hai đại đỉnh giai chiến tướng cùng nhau tới Biệt Hàn khó lòng mà chống đỡ, nói không chừng có thể tiêu diệt Biệt Hàn! Quyền Bội vô cùng tin tưởng vào hai vị thiếu niên thiên tài này của liên minh.
Bỗng ánh mắt hắn nhìn về phía xa xa, con ngươi bỗng co rút lại!
Một chiến bộ sâm nghiêm lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện bên sườn phải của hắn.
Biệt Hàn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui