“Để cho bọn họ kiểm tra đi.” Tả Mạc đầy lưu manh trả lời.
Mặt khác hắn cũng rất hiếu kì về mục đích của các đệ tử Lôi Âm tự này, từ lúc bọn họ bị theo dõi hắn chưa bao giờ cho đó là sự việc ngẫu nhiên. Về phương diện khác, Tả Mạc cũng muốn nhìn xem ngụy trang đỉnh cấp của bọn họ có thể vượt qua được khảo nghiệm hay không. Nếu ngay cả mấy tên đệ tử Lôi Âm tự này mà cũng không gạt được thì chạy tới tìm Tâm Diệp thiền môn bị người ta phát hiện thì nhục mặt lắm.
Tiểu Mạc ca luôn chú trọng tới sĩ diện, nếu đã quyết định chơi ngầm vậy tự nhiên không muốn bị lộ.
Tâm Diệp thiền môn đã bị Thiên Hoàn thâm nhập rất sâu, bên trong khẳng định có cao thủ Thiên Hoàn ẩn núp. Tả Mạc đã quyết định phải thay Tâm Diệp thiền môn nhổ cái răng sâu này, những tu giả Thiên Hoàn ẩn núp trong tự cũng nằm trong sổ đen của Tả Mạc.
Nhưng không thể không nói ngụy trang của đám người Tả Mạc vô cùng kín kẽ.
Quần áo phổ thông, không có khí tức cường đại, ngoại trừ Tả Mạc vì cải trang thành lão đại của thương đội nên ăn mặt có chút hoa hèo. Những người khác đều ăn mặc rất bình thường. Thần trang gì gì đó tất cả đều đặt ở trong giới chỉ. Mà giới chỉ cũng dùng pháp quyết để che giấu, nhìn qua chỉ giống như giới chỉ bình thường.
Mọi người đều áp chế ngồi linh thú phù hợp với thân phận của mình. Toàn bộ là linh giác mã, giá rẻ, chịu được khổ cực, khả năng chịu đựng vô cùng xuất sắc nhất là nuôi dưỡng nó vô cùng thuận lợi, bất cứ khách sạn nào cũng có thể cung cấp được linh thảo đủ cho nó ăn. Đối với thương đoàn chú ý tới lợi nhuận thì linh giác mã rất được hoàn nghênh.
Mà mấy tên đệ tử Lôi Âm tự lập tức xông tới, một số thì nhìn chằm chằm giữ vững tư thế phòng bị.
Đám người Tả Mạc đều là hạng người thân kinh bách chiến, đối với những đệ tử Lôi Âm tự này bọn họ chẳng chút động lòng.
Rất nhanh đệ tử Lôi Âm tự đã lắc đầu đi ra.
Đệ tử đứng đầu không ngờ lại không phát hiện ra điều gì, hắn do dự một chút rồi lập tức giả bộ như không có gì: “Rất xin lỗi vì đã quấy rầy các vị, các vị có thể đi được rồi.”
Khi quản sự đang chuẩn bị nói lời cảm ơn thì Tả Mạc bỗng nhiên mở miệng: “Các ngươi đang tìm đồ vật gì sao?”
Đệ tử Lôi Âm tự đứng đầu ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ Tả Mạc dưới tình huống như này mà lại dám đặt câu hỏi như vậy nên không hề có sự chuẩn bị trước. Nhưng vẻ mặt của đối phương rất bình tĩnh, không thể nhìn ra chút đáng ngờ nào.
Hắn hơi do dự rồi gật đầu nói: “Không sai! Bản môn có một bảo vật bị kẻ khác trộm mất, chúng ta đang truy tìm khắp nơi.” Nghĩ đến việc không thể hoàn thành nhiệm vụ lần này tâm trạng hắn trở nên suy sụp, không chút kiên nhẫn phất phất tay nói: “Các ngươi có thể đi rồi!”
Thương đội khác như được đại xá lập tức lên đường.
Nhìn vẻ sốt ruột rời đi của các thương đội, đệ tử đứng đầu lộ vẻ suy tư. Rất nhanh hắn đã nhận ra được chỗ không đúng, đối phương quá bình tĩnh, không hề vì thân phận của hắn mà có chút nể sợ.
“Nhóm người này rất khả nghi.” Một gã đệ tử cao gầy tiến lên hạ thấp giọng nói: “Lão Cửu nói trước đó hắn đã cảm thấy được ba động khác thường trên người bọn họ.”
“Ba động khác thường?” Đệ tử đứng đầu nhíu mày.
“Ừa, mặt dù chỉ là nhất thời nhưng lão Cửu dám khẳng định đó không phải là ảo giác.”
“Ba động khác thương không thể nói lên rằng đồ vật đang nằm ở chỗ bọn họ.” Đệ tử đứng đầu lắc đầu nói.
“Nhưng rất có khả năng, ngươi cũng biết linh giác của lão Cửu vô cùng nhạy cảm mà!”
“Vậy ngươi nói nên làm gì bây giờ?” Đệ tử đứng đầu hỏi lại.
“Nhìn phương hướng của họ thì hình như sẽ đi tới Liên Tôn tự. Chúng ta tạm thời tắt truyền tống trận đi tới Liên Tôn tự đi.” Đệ tử cao gầy lạnh lùng nói: “Vậy bọn họ chỉ có một con đường.”
Sắc mặt đệ tử đứng đầu khẽ biến, động dung nói: “Bay qua Biển Đen!”
-------------------------------
Tả Mạc chán muốn chết, bên cạnh hắn toàn những kẻ cuồng tu luyện, ngoại trừ mấy vị quản sự có thể chém gió với hắn thì những người khác chỉ suốt ngày cắm mặt vào tu luyện.
Vi Thắng nhắm mắt nhập định, Tông Như nhắm mắt nhập định, La Ly nhắm mặt nhập định, ngay cả những hảo thủ được chọn lựa để đi đợt này cũng đều nhắm mặt nhập định. A Quỷ không nhắm mắt nhưng Tả Mạc biết rõ nàng hoàn toàn không cần nhập định mà vẫn có thể tu luyện như bình thường.
Đường dài buồn chán đối với những tên gia hỏa này cũng chẳng có gì là khác biệt.
Duy nhất không tu luyện chỉ có Tằng Liên Nhi, nhưng nhìn cái cách nàng thong dong uống trà, nhìn ngắm phong cảnh mà không thèm có định mời Tả Mạc uống cùng dù chỉ là nửa chén.
Rốt cuộc ai mới là ông chủ à!
Trong lòng Tả Mạc thầm căm giận nhưng không thể không thừa nhận khí chất của nàng người khác không thể bắt chước được. Sự nhã nhặn lịch sự đầy tự nhiên của Tằng Liên Nhi, Tả Mạc đã trải qua vài lần nhưng không thể nào bắt chước được.
Thực lực của mấy vị quản sự không thể nào so sánh với Tả Mạc, đi đường dài làm cho bọn họ có chút uể oải, không còn sức lực để nói chuyện nữa.
Vô cùng buồn chán, Tả Mạc đành phải đem chúng tiểu ra, chơi đùa với bọn chúng. Chim ngốc tự nhiên không để ý tới hắn, con hàng này xưa nay vốn kiêu ngạo giờ thực lực đại tăng càng làm ra vẻ kiêu ngạo bất cần, cặp mắt cao cao tại thường xem thường tất cả, nhưng khí phách vẫn lộ ra ngoài.
Thập Phẩm là một tên cuồng tu luyện, Dương Quang thì có chút thẹn thùng, tháp nhỏ tiểu hỏa tiểu hắc ba đứa biết cách nịnh hót, chơi trò đuổi bắt quanh Tả Mạc, Tả Mạc cảm thấy được sự vui vẻ của “tuổi già”.
“Ủa?”
Tả Mạc bỗng cảm thấy tay đau, hóa ra tiểu hắc đang dùng hai cái chân nhỏ của nó để kéo Tả Mạc, hai chiếc râu lay động.
Nhìn thấy bộ dạng của tiểu hắc, hai mắt Tả Mạc sáng bừng lên, vẻ buồn chán trên mặt hoàn toàn biến mất.
Năm xưa tiểu hắc chính là cao thủ tầm bảo, bây giờ được Thành sư đệ cường hóa nên cũng có tiến bộ đôi chút. Nghĩ tới việc Thành sư đệ lấy trong tay hắn không ít tài liệu trân quý và rất nhiều tinh thạch, Tả Mạc lại cảm thấy trái tim nhỏ bỗng nhói đau một cái.
“Tiểu hắc, tiểu hắc ngoan, ngươi ngàn vạn lần đừng để bị thua kém. Nếu có thể tìm được đại bảo tàng cho cha thì cha sẽ cho ngươi ăn thịt! Cái gì? Không muốn ăn thịt à? Không sao, cha ăn thịt thì con cũng có canh húp!”
Chẳng lẽ lão trời già dạo gần đây buồn chán quá nên muốn giúp anh một tay?
Vẻ mặt Tả Mạc đầy mong đợi bỏ tiểu hắc trong tay xuống.
Tiểu hắc bò từ trên tay Tả Mạc xuống rồi bay về phía sau đội ngũ. Tả Mạc chấn động lập tức theo sát phía sau.
Tiểu hắc bay tới chiếc thuyền vận tải sau cùng, Tả Mạc sửng sốt, mặt lộ vẻ hoài nghi. Chiếc thuyền vận tải này bên trong có chở một số hàng hóa, nó dùng để che dấu thân phận, trong đó có một số hàng hóa rất được hoan nghênh của Mạc Vân Hải. Bán mấy thứ này tới Tâm Diệp thiền môn cũng có thể thu được một khoản lợi nhuận khả quá, chỉ là dọc đường tương đối khổ cực thôi. Những người buôn bán như này lại không ít, không làm người ngoài nghi ngờ.
Thuyền này là thuyền bọn họ đưa từ Mạc Vân Hải đến, chắc chắc là không có vấn đề gì!
Hai mắt Tả Mạc bỗng nheo lại.
Chẳng lẽ có người ẩn nấp trong thuyền?
Hộ vệ trên thuyền nhìn thấy Tả Mạc tới lập tức giật mình, khi bọn họ nhìn thấy Tả Mạc đưa tay lên ngầm bảo cảnh giới thfi mặt không khỏi biến sắc. Thủ vệ sâm nghiêm như vậy mà đối phương có thể thần không biết quỷ không hay ẩn nấp trên thuyền, vậy thực lực của họ tuyệt không phải chuyện đùa.
Để ý thấy cử động dị thường của Tả Mạc, tất cả người của thương đội đều giật mình tỉnh lại.
Mọi người đều là hạng thân kinh bách chiến, vô cùng hiểu ý nhau, không phát ra chút âm thanh nào, mọi người giống như nước chảy không tiếng lặng lẽ tách ra, hình thành nên một tấm lưới vây quanh không có góc chết.
Tiểu hắc dừng lại ở ngoài khoang chứ hàng, râu trên đầu dao động mãnh liệt nhưng trong khoảng khắc đó, thân thể nó giống được bôi dầu, trượt đi, rất nhanh đã lui trở lại trốn đằng sau lưng chim ngốc.
Đi tới đây Tả Mạc mới phát hiện ra một luồng khí tức như có như không, rất nhẹ.
Trong lòng hắn vừa kinh vừa sợ, cả người khẽ run lên, đây là một luồng hơi thở nhẹ đến cực điểm, dù cho hắn ở rất gần nếu không có tiểu hắc cảnh báo thì cũng không thể nào phát hiện ra được.
Đúng là có người ẩn nấp trên thuyền!
Tả Mạc cảm thấy sống lưng lạnh toát, mặt thoáng giận dữ, vừa mới tiến vào cửu đại thiền môn mà đã xuất hiện sơ suất lớn như này, đặc biệt bên cạnh còn có rất nhiều cao thủ, mặt Tả Mạc tối sầm lại.
“Bằng hữu bên trong không cần ẩn nấp nữa! Ra đi!” Giọng Tả Mạc đầy lạnh lẽo, thần thuật trong tay chuẩn bị phát động.
Tất cả những người đang đứng vây quay không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Bên trong không có động tĩnh gì, khí tức như có như không vừa rồi càng trở nên yếu ớt, yếu ớt tới mức gần như không có. Trong lòng Tả Mạc thầm run lên, đối phương giống như hư vô vậy.
Nhưng hắn biết rõ, đối phương không phải hoàn toàn biến mất mà đem toàn bộ khí tức của bản thân thu liễm lại, hòa hợp với hoàn cảnh xung quanh làm hắn sinh ra ảo giác đối phương đã hoàn toàn biến mất.
Cao thủ!
Tả Mạc nhanh chóng đưa ra phán đoán, giọng nói càng trời nên băng lãnh: “Trong vòng ba giấy nếu các hạ không đi ra thì chiếc thuyền này sẽ bị đánh tan!”
“Ba…”
Tả Mạc mới đếm một cái thì một bóng hôi ảnh bỗng vọt tới trước mặt hắn.
Tả Mạc cả kinh nhưng phản ứng của hắn cực nhanh, thần thuật đã chuẩn bị tốt trong tay rất chuẩn xác liền đánh trúng vào hôi ảnh. Một kích này, Tả Mạc không giữ lại chút sức nào, hôi ảnh ầm ầm bị đánh tan!
Đồng thời vào lúc đó thì nghe thấy tiếng quát của sư huynh Vi Thắng: “Quay lại!”
Chỉ thấy một kiếm quang màu đỏ cắt ngang hư không.
Một bóng nhạt tựa như không khí giống như bị đụng phải rắn rết, cả người đột nhiên gập lại đầy quỷ dị, trong giây lát liền xuất hiện ở một góc khác.
“Quay lại!” Mặt Tằng Liên Nhi đầy âm trầm, buổi trà chiều của nàng bị gián đoạn khiến tâm trạng nàng không tốt, bên cạnh đột nhiên sáng lên vài chục đao mang ánh trăng hẹp dài vô cùng sắc bén, tựa như muốn phá tan hư không vậy.
Thân ảnh nhạt như hư vô bị một kích kia lại gật người.
Hướng hắn bay tới chính là A Quỷ.
Những người khác không khỏi hiện lên vẻ mặt không đành.
Cả người A Quỷ chợt lóe lên, giống như quỷ mị biến mất trong không trung, hư ảnh chỉ cảm thấy lưới vây đang mở rộng, trong lòng mừng rỡ như điên, toàn thân phát lực muốn phá tan vòng vây tìm lối thoát.
Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì cổ hắn căng ra, cả người không tự chủ được mà mất đi khống chế, trời đất phía trước quay cuồng.
Ầm!
Xách cổ hắn, A Quỷ vung tay lên, tựa như đại chùy liên tiếp quất vào thuyền.
Bị sức mạnh cường đại đánh vào làm cho phù văn bố trí ở boong thuyền vốn cứng như bàn thạch trong nháy mắt liền bị tứ phân ngũ liệt. Những mảnh nhỏ bắn ra giống như nộ tiễn bay tung tóe khắp nơi.
Hư ảnh chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, trước mắt tối đen rồi sau đó ngất đi.
Trước khi hôn mê, trước mặt hắn hiện lên từng khuôn mặt mơ hồ, vẻ mặt những người này thực sự rất kì quái…
Có đồng cảm, cũng có thương hại, lại có vẻ như đó là điều tất nhiên…