Đầu óc tên tù binh mơ màng nhưng hắn biết rõ tình cảnh hiện nay của bản thân. Vẻ mặt những người xung quanh đầy bất thiện, hơn nữa còn đằng đằng sát khí làm hắn không kìm được mà run lên. Lại nghĩ tới cảnh tượng trước khi hôn mê hắn liền biết những người này chắc chắn là cao thủ, lần này đụng đầu phải đá rồi.
“Ta là Lao Đức Quang.”
Tả Mạc và mọi người thoáng nhìn nhau, không ai từng nghe thấy cái tên này.
“Đừng dùng tên mà chưa ai biết tới để lừa đảo, với thân thủ của ngươi không thể nào không có chút tiếng tăm gì?” Tả Mạc cười mà như không cười nhìn Lao Đức Quang.
Lao Đức Quang cũng biết rõ bây giờ không thể nào trông chờ vào may mắn nữa nên sảng khoái đáp: “Ngươi có thể gọi ta là Vô Ảnh Quỷ Thủ.”
“Vô ảnh quỷ thủ!” Tên quản sự thương đội đứng bên cạnh Tả Mạc bỗng trợn tròn mắt, sắc mặt đại biến, thất thanh hô lớn. Hắn thấy Tả Mạc quay sang thì vội vàng giải thích: “Vô ảnh quỷ thủ là thần thâu nổi danh nhất trong địa bàn của cửu đại thiền môn, truyền thuyết nói hắn không bao giờ thất thủ, cửu đại thiền môn đã trao giả thưởng rất lớn nhưng không làm sao bắt được hắn. Lần này chúng ta bắt được một con cá lớn rồi!”
Lao Đức Quang nghe thấy quản sự nói thì trên mặt toát lên vẻ kiêu ngạo.
Tả Mạc thoáng nhìn thấy vẻ mặt hắn thì bình thản cười: “Ồ, nhìn không ra ở đây còn có một diễn viên ưu tú!”
Vẻ mặt của Lao Đức Quang trở nên cứng đờ, nghĩ tới tình cảnh tù nhân bây giờ của mình, vẻ kiêu ngạo trên mặt lập tức biến mất không còn chút nào.
“Đây là đồ vật gì?” Tả Mạc cầm lấy thanh đồng tàn hoàn trên tay: “Đừng nghĩ tới việc nói dối chúng ta, Lôi Âm tự hình như đang tìm kiếm thứ này, nếu như đêm ngươi cùng cái này giao cho bọn họ thì ngoại trừ một khoản tiền lớn chúng ta còn có thể kiếm được không ít chỗ tốt từ Lôi Âm tự đó.”
Sắc mặt Lao Quang Đức trở nên căng thẳng, nghĩ tới bản thân mình bị giao cho Lôi Âm tự thì tuyệt đối sống không bằng chết. Nhìn ánh mắt đầy bất thiện của đối phương lập tức hắn bỏ qua ý định nói dối, thành thật mà nói: “Không sai, đúng là Lôi Âm tự đang tìm nó. Đây là tín vật của một di chỉ viễn cổ.”
“Tín vật của di chỉ viễn cổ?” Tả Mạc nheo nheo mắt, tất cả mọi người quen biết với hắn đều biết hắn đang cảm thấy hứng thú.
Đằng nào cũng nói rồi nên Lao Đức Quang dứt khoát nói tiếp: “Đúng vậy! Cửu đại thiền môn phát hiện ra một di chỉ viễn cổ nhưng di chỉ lại được bao phủ bởi một trường lực rất lạ, không có tín vật thì không thể nào vào được. Tổng cộng có mười ba kiện tín vật, tất cả đều là bộ phận thần binh. Không lâu sau khi phát hiện ra di chỉ thì có đại sư thôi toán ra trong khoảng một tháng nữa thì di chỉ sẽ mở ra.”
“Mười ba kiện tín vật? Làm sao có thể có nhiều tín vật như vậy chứ?” Tả Mạc cười mà như không cười nhìn Lao Đức Quang.
Không biết vì sao nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Tả Mạc, Lao Đức Quang cảm thấy sống lưng lạnh toát, hắn cố gắng bình tĩnh: “Ta cũng không biết. Những bộ phận thần binh này đều được phát hiện ở xung quanh di chỉ, tổng cộng có mười ba kiện. Cửu đại thiền môn mỗi phái một kiện, bốn kiện còn lại không biết rơi vào tay ai nữa.”
“Chỉ vì một tín vật của di chỉ viễn cổ mà khiến Lôi Âm tự sốt ruột thế sao? Ta không tin.” Tả Mạc lắc đầu.
Lao Đức Quang cảm thấy sốt ruột: “Đây là một số tin tức đã điều tra được từ trong di chỉ viễn cổ. Bên trong nó còn có một đồ vật khác, đó chính là một bảo bối không thể nào chối từ mới có thể làm Lôi Âm tự nôn nóng như vậy.”
“Bảo bối gì thế?” Tả Mạc cười đầy mê hoặc.
Bảo bối… A, hai chữ này mới khiến người ta kích động làm sao!
Vẻ mặt Lao Đức Quang đầy nghiêm túc: “Một phôi thần binh viễn cổ được bảo tồn hoàn chỉnh!”
Hai mắt Tả Mạc bỗng rực sáng, nụ cười đang nở trên mặt lập tức biến mất, trầm giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Sắc mặt Lao Đức Quang trở nên trắng bệch, rốt cuộc hắn cũng biết vì sao người trước mắt lại khiến hắn luôn cảm thấy nguy hiểm mà không thể nào diễn tả được. Thực lực người này vượt xa sự tưởng tượng của hắn, giống như một cái đầm sâu không đáy, sâu không lường được!
Áp lực cường đại và cảm giác hít thở không thông ập tới trước mặt hắn. Giống như một con sư tử đầy hung hãn đang dí sát vào mặt hắn, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy vết máu lưu lại trên những chiếc răng nanh sắc bén đó.
“Là một phôi thần binh viễn cổ được bảo tồn hoàn chỉnh.” Giọng Lao Đức Quang đầy run rẩy: “Mặc dù không biết làm sao mà nó có thể bảo tồn tới giờ nhưng điều này khẳng định là không nhầm.”
Hắn vô thức nuốt nuốt nước bọt, miễn cưỡng nói: “Mỗi một kiện tin vật chỉ có thể mang năm người vòa. Ngoại trừ cửu đại thiền môn mỗi môn phái thu được một kiện, bốn kiện còn lại đều biến mất, rất có khả năng cũng rơi vào trong tay cửu đại thiền môn. Nhiều hơn một phần tín vật là có thể mang thêm năm người vào để tranh đoạt bảo vật, hi vọng sẽ càng lớn.”
“Vì sao chỉ có thể mang năm người vào?” Tả Mạc lạnh giọng hỏi.
“Không biết, nghe nói đây là một loại cấm chế viễn cổ, mọi người đều nói như vậy.” Lao Đức Quang lắc đầu, hắn sợ làm Tả Mạc tức giận vội vàng nói thêm: “Nhưng tin tức này rất đáng tin cậy, nếu không những đại môn phái kia sẽ không cố gắng mà thu thập tín vật như vậy. Hơn nữa tín vật này chính là do Lôi Âm tự đoạt được từ tay kẻ khác, nó đã đổi chủ bảy lần, tất cả đều đột tử…”
Bỗng hắn ý thức được điều mình vừa nói, mặt càng trắng bệch ra, vội vã giải thích: “Ta không phải nói các ngươi…”
Tả Mạc không thèm để ý, chỉ từ những gì Lao Đức Quang nói Tả Mạc đã biết được những gì hắn nói đều không phải là giả. Vốn hắn không có ý nhúng tay vào loại việc như này, người khác có lẽ sẽ rất hiếu kì với di chỉ viễn cổ nhưng đối với Tả Mạc mà nói thì những thứ này hắn đã sớm trải qua rất nhiều lần rồi.
Nhưng một phôi thần binh viễn cổ được bảo tồn hoàn chỉnh lại khiến trái tim nho nhỏ của hắn không nghe theo sai bảo mà đập thình thịch.
Trang bị vũ lực cao nhất đương đại, trang bị thần binh!
Khuynh thành và túng hỏa phạm cơ hồ đã đào rỗng toàn bộ Mạc Vân Hải, nhất là những tài liệu cao cấp quý hiếm đã tiêu hao hầu như không còn gì. Những tài liệu này khong phải dùng tình thạch là mua được, dù cho bây giờ Mạc Vân Hải giàu nứt đố đổ vách cũng không thể nào kiếm được nhiều tài liệu cao cấp như vậy nữa.
Mà những tài liệu cao cấp này chính là cơ sở để luyện chế ra phôi thần binh. Phôi thần binh được luyện chế bằng điệp binh thuật mặc dù cũng có thể coi là chuẩn phôi thần binh nhưng vẫn còn cách phôi thần binh chân chính một khoảng và khoảng cách đó là không thể vượt qua.
Bởi vậy dù cho là Kim Ô doanh và Tả Mạc có nhiều sáng kiến thế nào cũng không thể luyện chế ra được trang bị thần binh mới. Tả Mạc đường đường là lão đại của Mạc Vân Hải mà ngay cả một bộ trang bị thần binh cũng không có làm cho tâm lý của tiểu Mạc ca rất khó chịu.
Sưu tầm tài liệu cao cấp đã trở thành một nhiệm vụ trường kì của Mạc Vân Hải, khen thưởng cực cao nhưng cứ theo tiến độ hiện nay thì không biết tới năm ngựa tháng khỉ nào mới đủ được.
Điều đó có nghĩa trang bị thần binh của tiểu Mạc ca cũng không có ngày hẹn.
Bây giờ nghe nói trong di chỉ viễn cổ lại có một phôi thần binh được bảo tồn hoàn chỉnh làm tâm trạng Tả Mạc bị xáo trộn. Phôi thần binh này có sức mê hoặc trí mạng với Tả Mạc.
Hơn nữa càng có lợi chính là một tín vật chỉ có thể mang theo năm người vào. Điều này đồng nghĩa với việc tiến vào di chỉ đều là lực lượng cao giai của các thế lực.
So đấu vũ lực cao giai sao? Tiểu Mạc ca nhìn lại người bên mình thì lòng tin trong nháy mắt đại tăng!
Tả Mạc nhìn những người khác, sắc mặt mỗi người đều lộ ra vẻ hưng phấn. Hiểu nhiên mọi người đều hiểu được giá trị của phôi thần binh này. Chỉ cần đoạt được phôi thần binh này thì chuyến đi này đã không lãng phí rồi.
“Di chỉ ở chỗ nào?” Tả Mạc hỏi.
“Ở địa bàn thống trị của Liên Tôn tự, tên là An Diệu giới.” Lao Đức Quang thành thành thật thật trả lời.
Tả Mạc quay sang, quản sự hiểu ý vội vàng nói: “Dưới Liên Tôn tự đúng là có An Diệu giới, nếu như chúng ta muốn đi tới đó thì phải nhanh lên. Vạn nhất Lôi Âm tự đóng cửa truyền tống trận chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn.”
“Đóng truyền tống trận?” Tả Mạc nhíu mày.
Quản sự giải thích: “Bây giờ chúng ta đi Liên Tôn tự cần phải trải qua mấy truyền tống trận. Nếu như truyền tống trận chỗ kia bị đóng, mặc dù đường khác cũng có thể đến nơi nhưng thời gian có lẽ phải hơn một tháng, trừ phi…”
Tả Mạc hỏi tiếp: “Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi bay qua Biển Đen!” Nói tới đây trên mặt quản sự lộ vẻ sợ hãi.
Tả Mạc sửng sốt, hắn để ý thấy trên mặt Lao Đức Quang cũng hiện lên vẻ sợ hãi tương tự.
“Chẳng lẽ nơi đó có gì nguy hiểm?” Tả Mạc hiếu kì hỏi.
Quản sự không kìm chế được mà lộ vẻ sợ hãi, tựa như đang nghĩ tới một kí ức nào đó thật đáng sợ, hắn nói như kiểu đang nói mơ vậy: “Khoảng mười năm về trước, ta đã bay qua Biển Đen một lần. Lúc đó Lôi Âm tự đang phát sinh xung đột với các phái do đó đã đóng cửa các truyền tống trận. Mà lúc đó trên thuyền chúng ta có một cây bách diệp tâm đàm cần phải đưa đi, bất luận dùng cách nào nó cũng chỉ có thể duy trì được một tháng. Ngày thứ ba mươi mốt nó sẽ hỏng mất, không còn chút giá trị nào nữa. Để mua được cây bách diệp tâm đàm này thương hội đã phải bỏ ra gần nửa tài sản nên chuyến đi này chắc chắn phải thành công. Nhìn thấy truyền tống trận bị đóng chúng ta đành phải cắn răng lựa chọn bay qua Biển Đen.”
“Sau đó thì sao?” Tằng Liên Nhi hiếu kì hỏi.
Quản sự lộ vẻ sầu thảm nói: “Lúc đi toàn bộ đội tàu có hơn hai trăm người, lúc về chúng ta chỉ còn mười chín người.”
Mọi người không khỏi thất kinh, ai có thể nghĩ tới khả năng sống sót không tới một phần mười như thế.
“Chúng ta cũng biết bay qua Biển Đen là quá nguy hiểm, nhưng vụ làm ăn kia quan hệ tới sinh tử tồn vong của thương đội, lão bản đã phải chi ra rất nhiều để mời một gã cao thủ phản hư kì có quan hệ không tồi với chúng ta đi cùng hộ tống.”
Quản sự bình thản thuật lại làm mọi người đều thấy kinh tâm động phách.
“Chẳng lẽ ngay cả cao thủ phản hư kì cũng không thể nào bảo vệ chu toàn cho các ngươi?” Tằng Liên Nhi nhịn không được lại hỏi, phản hư kì tương đương với soái giai của ma giới, có cao thủ soái giai hộ tống vậy mà còn thương vong kinh khủng như thế, nguy hiểm trong đó không nghĩ cũng biết.
“Vị cao thủ phản hư kì kia cũng không thể sống sót mà đi ra.” Quản sự cắn răng nói, khuôn mặt hắn trở nên méo mỏ, hồi tưởng lại kí ức đáng sợ kia làm mặt hắn trắng bệch ra, cả người không ngừng run lên.
Lần này, mọi người không thể giữ được bình tĩnh nữa, sắc mặt khẽ biến.
Nơi có thể khiến cao thủ phản hư kì ngã xuống thì cũng có tính uy hiếp cực cao với bọn họ.
Hai mắt Tả Mạc rực sáng: “Toàn đội gia tốc! Dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới truyền tống trận!”
Mọi người không dám chậm trễ, nhanh chóng tăng tốc, toàn bộ đội ngũ tốc độ bạo tăng.
Liên tục phi hành mấy ngày, sau khi thấy được truyền tống trận thì nó đã được vô số chiến bộ canh gác cẩn mật. Truyền tống trận ảm đạm không phát sáng, không có quang hoa, hiển nhiên là đã bị đóng lại.
Lôi Âm tự đã sớm dự đoán bọn họ sẽ đi đường này nên đã có sự chuẩn bị.
Sắc mặt mọi người liền trở nên vô cùng khó coi!
Chết tiệt!