“Chưởng môn, đây là ba vị bạn tốt của ta, Lâm Oánh tiên tử, Long Quang, Nguyễn Hữu Tiên. Có được sự trợ giúp của bọn họ thì ta tin chắc hành trình tới di chỉ lần này sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu!” Hứa trưởng lão cung kính nói.
Chưởng môn thoáng nhìn qua ba người này.
Trước mặt hắn là một nữ hai nam đang đứng thành một hàng. Nữ tử cũng có chút nhan sắc, mắt ngọc răng ngà, da mịn màng trắng nõn. Hai vị nam tử, một vị thì vóc người khôi ngô, da màu như than đen, hai mắt lấp lánh tinh quang bắn ra tứ phía, một vị ăn mặc như trung niên văn sĩ, trên tay là một chiết phiến đang thoáng đung đưa, thi thoảng trong mắt lại lóe lên tinh mang.
Chưởng môn không khỏi thầm gật đầu, thực lực của ba người không tồi chút nào, nhất là tên trung niên văn sĩ kia, gã chính là người mạnh nhất, chỉ sợ khoảng cách giữa hắn và gã này không chỉ cách quá xa. Cao thủ của Tâm Diệp thiền môn ít tới đáng thương, ngoại trừ hắn và Hứa trưởng lão thì những người khác chẳng có ai lọt vào mắt hắn cả. Nhưng nhận được sự trợ giúp của ba vị cao thủ thì chuyến hành trình tới di chỉ này hắn cũng có thêm được chút hi vọng.
“Chuyến đi lần này làm phiền ba vị rồi! Lần này nếu như có thu hoạch, tệ phái sẽ có hậu tạ!” Chưởng môn trịnh trọng nói.
“Chưởng môn khách khí rồi.” Kẻ nói chính là Nguyễn Hữu Tiên, hắn thản nhiên lay nhẹ quạt, giọng đầy trong sáng: “Giao tình giữa chúng ta với Hứa huynh cũng đã được vài chục năm, thân như huynh đệ, việc của Hứ huynh chúng ta sao có thể không để ý tới. Huống hồ cái giá mà chưởng môn đưa ra chúng ta cũng không thể cự tuyệt nổi!”
Lâm Oánh hé miệng cười, Long Quang giống như tượng đá vậy, đứng yên bất động.
Chưởng môn nghe thấy thế thì cười ha ha, hắn có ấn tượng rất tốt với Nguyễn Hữu Tiên, hắn nói: “Nguyễn huynh thật là dí dỏm! Thời gian còn sớm, nơi ở của các vị đã được chuẩn bị tốt, nếu cần thứ gì cứ nói. Nếu ta không có mặt thì tìm Hứa trưởng lão, mọi người đều người một nhà, đừng khách khí.”
Ba người Nguyễn Hữu Tiên đồng thanh cảm ơn.
Rất nhanh một gã đệ tử tiến tới dẫn ba người rời đi.
Trong đại điện chỉ còn lại hai người là chưởng môn và Hứa trưởng lão, chưởng môn khen ngợi gật đầu: “Chuyện này ngươi làm tốt lắm. Có trợ giúp từ ba người này nói không chừng chunts ta có thể kiếm được một hai kiện bảo vật đem về.”
Hứa trưởng lão vội vàng nói: “Đây là do chưởng môn quyết đoán thì việc mới có thể thành. Từ xưa ba người này đã có nhãn giới cực cao, nếu không phải chưởng môn anh minh thần võ thfi bọn họ sao dám lại đáp ứng chứ?”
Tâm trạng của chưởng môn rất tốt, lại cười nói: “Công lao của ngươi trong lòng ta ghi tạc.” Ngay sau đó vẻ mặt trở nên trang nghiệm, trầm giọng nói: “Đối với chúng ta mà nói lần này chính là một lần cơ hội. Tâm Diệp thiền môn ta có thể chấn hưng trở lại vinh quang hay không đều dựa vào nó! Việc này nhất định phải được bảo mật tốt.”
Trong mắt Hứa trưởng lão thoáng hiện lên một tia quang mang, miệng vội vàng nói: “Chưởng môn anh minh!”
------------------------------
Tả Mạc hiếu kì thường thức thanh tơ trong tay, thanh tơ rất nhỏ, bảy tám dặm thanh tơ quấn quanh cổ tay hắn chỉ là một vòng nhỏ mà thôi, nhìn qua giống như một chiếc vòng tay màu xanh.
Sau khi thanh tơ cầu xin tha thứ, hôi vụ của A Quỷ như thủy triều nhanh chóng rút về trong bất tử quỷ.
Thanh tơ ngoan ngoãn rơi vào trong tay Tả Mạc. Cầm ngắm rất lâu ở trong tay nhưng Tả Mạc vẫn chưa biết rốt cuộc nó là cái gì. Nó cực nhỏ, rất nhẹ nhưng vô cùng cứng cỏi, bất luận dùng sức thế nào cũng không thể kéo đứt được. Kì lạ nhất là nó có thể phóng ra những chùm sáng màu xanh.
Loại chùm sáng màu xanh này có uy lực rất lớn, sức mạnh không cần bàn cãi, có thể tranh chấp với kiếm mang của Vi Thắng thì không nghĩ cũng biết.
Mặc dù không biết rốt cuộc nó là cái gì nhưng hiển nhiên đây là một bảo bối vô cùng hiếm có.
Nó phát ra ý niệm cầu xin tha thứ làm Tả Mạc thất kinh, lập tức liên tưởng tới một đồ vật khác trong tay, ba ngàn tơ phiền não. Ba ngàn tớ phiền não cũng có đặt tính như này, có thể giao lưu qua thần thức.
Tả Mạc thử dùng thần thức giao lưu với nó nhưng không có hiệu quả.
Nhưng trong nháy mắt khi hắn đổi sang thần lực thì hắn lập tức nhìn thấy vô số hoa văn rất nhỏ và tinh vi. Những hình ảnh này chỉ xuất hiện một lần, về sau bất luận hắn đưa vào bao nhiêu thần lực cũng không xuất hiện nữa.
Mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng Tả Mạc đã nhớ rất kĩ nhưng hoa văn này.
Sau đó Tả Mạc còn phát hiện bên trong thanh tơ còn ẩn chứa thần lực rất nhạt. Điều này có nghĩa nó có thể tiếp nhận được thần lực, Tả Mạc thử qua thì thấy bất luận hắn đưa vào bao nhiêu thần lực thì thanh tơ vẫn có thể chấp nhận được.
Nên biết rằng bất cứ đồ vật nào mà có thể thừa nhận được thần lực thuần khiết như thế thì chắc chắn đều là bảo bối. Bảo bối như vậy chính là thích hợp nhất để luyện chế trang bị thần binh.
Hơn nữa Tả Mạc hoài nghi thanh tơ này chỉ sợ là dị chủng viễn cổ.
Tâm niệm Tả Mạc chợt động, một luồng thần lực đi vào bên trong chỉ thấy thanh tơ đang quấn quanh cổ tay bỗng liên tục phát ra thanh mang, bụp bụp bụp chìm vào trong Biển Đen.
Thanh mang là công kích thần thuật do thần lực kích phát ra. Mặc dù chưa hoàn thiện nhưng Tả Mạc chắc chắn khônh nhầm.
Khi thanh tơ hoàn toàn trải rộng thì dài tới bảy tám dặm, phiêu phù trong không trung, một cảm giác kì lạ từ thanh tơ truyền tới tay. Khi thân tơ không ngừng chuyển động thì nó giống như một bàn tay vô hình, không ngừng hút các lực lượng xung quanh sau đó trải qua chuyển hóa vô cùng kì lạ rồi dùng thanh mang phóng ra ngoài.
Đồ vật này thật kì quái!
Tả Mạc không khỏi cảm thấy kì lạ, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một vật kì quái như thế.
Trên đường bay qua Biển Đen có đồ vật nguy hiểm như vậy thảo nào ngay cả tu giả phản hư kỳ cũng bị diệt. đối mặt với công kích của thần lực, chỉ cần hơi vô ý sẽ bị giết mà không biết tại sao mình chết.
Hứng thú của Tả Mạc với Biển Đen tăng vọt.
Hải dương màu đen khó lường thần kì, không bờ bến, hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, tràn ngập nguy hiểm. Nhưng suy nghĩ ngược lại thì thấy nếu không phải hoàn cảnh nguy hiểm như thế thì những hung vật thần bí khó lường ở nơi đây không phải sớm đã bị các đại môn phái nhào tới làm thịt hết rồi sao.
Loại hung vật như thanh tơ có thể phóng thích ra thần thuật đối với tu giả thời đại linh lực mà nói là một chướng ngại không thể vượt qua. Mặt khác, điều này cũng đồng nghĩa Biển Đen là một bảo khố chưa ai mở ra, rất có khả năng nó còn tồn tại những hung dạng khác tương tự như thanh tơ.
Đây đều là bảo bối đó!
Trong tay có tiểu hắc là lợi trùng tầm bảo, bên cạnh có một đống người thực lực cường hãn, siêu cấp trợ thủ, cơ hội tốt như vậy nếu bỏ qua thì thật đáng tiếc.
Bị cấm chế cầm cố, Lao Đức Quang giờ đây rất thành thật.
Bây giờ trong đầu hắn chỉ có nghĩ tới một vấn đề duy nhất: những tên gia hỏa đáng sợ này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Tận mắt nhìn thấy chiến đấu với thanh tơ, thực lực đám người trước mặt khiến hắn phải trợn mắt há mồm. Có thể có được biệt hiệu vô ảnh quỷ thủ, hắn tuyệt đối không phải dạng dân quê chưa thấy qua việc đời.
Nhưng hiện giờ hắn chỉ cảm giác được bản thân đúng là một tên nhà quê chưa lên tỉnh bao giờ.
Một kiếm ngang trời của Vi Thắng làm đầu óc hắn trống rỗng, cơ hồ hít thở không thông. Cho tới tận bây giờ khi hắn nghĩ lại một kiếm kinh thế hãi tục kia vẫn không kìm được mà run lên.
Côn Luân!
Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu hắn, chỉ có Côn Luân mới có kiếm tu đáng sợ như thế!
Nhưng khiến hắn cảm thấy hoang mang chính là một câu thiền phạn kia của Tông Như. Nên biết rằng hắn sinh sống ở cửu đại thiền môn từ lâu, quen thuộc với thiện tu tới mức không thể quen thuộc hơn. Toàn bộ thiện tu hơi có danh tính ở cửu đại thiền môn hắn đều biết rất rõ.
Từ khi nào lại xuất hiện một vị thiện tu đại năng như này?
Sống lâu như thế ở cửu đại thiền môn nên hắn cũng là kẻ biết nhìn, chỉ một tiếng thiền phạn kia đã đủ để nói lên rằng tên gia hỏa nhìn qua gầy như que củi kia có thực lực cao thâm khó dò!
Bất luận hắn vắt óc suy nghĩ thế nào cũng không thể tìm ra được nhân vật nào. Thiện tu đại năng như thế đi ra từ hư vô sao?
Về phần nữ nhân bạo lực đập mình mê đi…
Hắn chỉ có một ý nghĩ: cũng may là mình không chống cự!
Lao Quang Đức cẩn thận quan sát đội tàu, hắn phát hiện mấy người khác còn chưa ra tay, vẻ mặt bọn họ từ đầu chí cuối đều rất bình tĩnh thong dong.
Nhìn như thế nào cũng đều thấy rất có phong phạm của cao thủ, nghĩ tới sự ngạo nghễ của bản thân khi báo danh thì Lao Đức Quang cảm thấy rất xấu hổ.
Chỉ nhìn qua mấy người xuất thủ, ai đi ra cũng có thể khiến cửu đại thiền môn rung động, bây giờ thoáng cái đã xuất hiện cả đống làm hắn không biết phải nói gì… Ý nghĩ chạy trốn trong đầu hắn cũng đã tan biến thành mây khói, hắn không tự tin bằng vào thực lực mèo cào của mình mà có thể chạy thoát khỏi lũ người biến thái này.
Được rồi… Không nghĩ tới mình cũng có ngày cho rằng thực lực bản thân chỉ là mèo cào…
Lệ thoáng rơi trong lòng, Loa Đức Quang không thể không nghĩ tiếp tới một vấn đề rất thực tế, hắn phải làm thế nào mới có thể bảo vệ được mạng nhỏ từ trong tay đám biến thái này.
Người có thể đạt được danh hiệu vô ảnh quỷ thủ thực lực có thể không mạnh nhưng chắc chắn đầu óc phải rất linh hoạt.
Chẳng lẽ đám ngươi này ngay từ đầu đã hướng tới di chỉ?
Một ý nghĩ thoáng xuất hiện trong đầu rất nhanh đã được hắn nắm giữ. Đám gia hỏa có thực lực biến thái như này đủ để tiêu diệt những môn phái có quy mô nhỏ, xuất hiện ở cửu đại thiền môn chắc chắn không phải là để đi dạo.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy rất có đạo lý, nhất định là vì điều này!
Tâm tư hắn bình tĩnh lại, cái khác không nói nhưng nếu luận về khả năng nắm bắt thông tin thì hắn tin chắc không có ai có thể so sánh với hắn. Điều này chắc chắn rất có giá trị với đám người kia.
Chỉ cần hắn có giá trị thì hắn có cơ hội giữ lại mạng nhỏ của mình.
Lao Đức Quang quyết định tìm kiếm cơ hội thể hiện giá trị của bản thân, hắn luôn âm thầm sưu tập các tin tức tình báo về di chỉ, lần trước bọn họ không chất vấn cẩn thận nên hắn còn giữ lại rất nhiều tin tức.
Tới hỏi ta đi! Hỏi ta đi! Ta có rất nhiều tình báo đó!
Trong đầu Lao Đức Quang gào thét.
Một ngày trôi qua, hai ngày… ba ngày…
Nhóm người này tựa như đã quên mất sự tồn tại của hắn, không ai tới bắt chuyện với hắn. Trong lòng Lao Đức Quang tràn ngập khó hiểu, chẳng lẽ đám gia hỏa này không phải đang đi tới di chỉ?
Hắn phát hiện ra mỗi ngày Tả Mạc đều sưu tầm thứ gì đó ở trong Biển Đen, chẳng lẽ mục tiêu của bọn họ kì thực chính là đường bay qua Biển Đen?”
Lao Đức Quang đáng thương tuyệt đối không nghĩ ra, bây giờ đội tàu lấy Tả Mạc cầm đầu đã tiến vào trạng thái tầm bảo.
Tả Mạc tham lam đói khát, chỉ hận không thể lật tung toàn bộ đường bay Biển Đen này lên.
Nếu như có thể tìm được mấy bảo bối như thanh tơ, nói không chừng có thể tập hợp đủ tài liệu để luyện chế một bộ trang bị thần binh.
Râu tiểu hắc cuối cùng cũng rung lên, chỉ về một phương hương.
Toàn bộ đội tàu lập tức vang lên những tiếng hoan hô, mọi người đều bị kích thích, chiến ý dâng trào. Ngay cả Tông Như điềm đạm là thế mà cũng không khỏi xao động phật tâm.
Theo chỉ dẫn của tiểu hắc đội tàu rất nhanh đã chạy tới nơi.
__________________