Thế Giới Tu Chân

Lần này kiếm lớn rồi!
Nhìn hai tòa núi thịt khổng lồ Tả Mạc cảm thấy bản thân như đang ở trong cõi mộng. Đại lễ mà Côn Luân mang tới thật sự quá quý trọng rồi, loại viễn cổ cự thú này giết một con là ít đi một con đó!
Nếu không có hồn dẫn hương thì kể cả có thêm mấy người Tả Mạc cũng tuyệt đối không có khả năng giết chết con quái vật kinh khủng này, có thể còn mạng hay không còn là vấn đề phải bàn tới.
Không ngờ tới không ngờ tới, Côn Luân đúng là người tốt!
Không chỉ mỗi Tả Mạc mà mọi người đều rất hiếu kì nhìn hai tòa núi thịt trước mắt, viễn cổ cự thú mà có thể tích khổng lồ như này là rất hiếm thấy, nói không ngoa thì chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Bởi vì lo lắng gặp phải các loại quái thú hung mãnh khi bay qua Biển Đen, toàn bộ đội tàu đều không dám càn rỡ đi lại lung tung ở Biển Đen mà hoàn toàn dựa theo chỉ dẫn của quản sự để bay tới mục tiêu.
Phân công công việc, chỉ có mỗi mình Tả Mạc có thể làm, ở đây cũng chỉ có mỗi hắn tinh thông luyện khí, chỉ có hắn mới biết cái này có tách dụng hay không.
Nếu điều kiện cho phép, Tả Mạc hận không thể ném hai tòa núi thịt này vào trong giới chỉ sau đó mang về Mạc Vân Hải, như vậy có thể phát huy được hết giá trị của nó.
Đáng tiếc giới Tả Mạc có đã là đỉnh giai nhưng vẫn không thể xếp được hai tòa núi thịt khổng lồ này vào.
Ba ngày liên tục, Tả Mạc đều vùi đầu vào làm việc.
Vệ phụ trách chỉ đạo, mặc dù lần gần đây nhất hắn làm công việc này đã cách đây rất rất nhiều năm nhưng dù sao hắn cũng còn có chút quen thuộc.
Đại bạch tuộc à, cả người đều là bảo đấy, trúng lớn rồi trúng lớn rồi…
Tả Mạc cười trừ, động tác nhanh thoăn thoắt. Toàn thân bạch tuộc đều là bảo bối, niêm dịch của nó cũng được Tả Mạc vô cùng cẩn thận thu lại, đây là một loại bảo bối vô cùng hiếm thấy, có thể hấp thu được công kích của đối phương.
Quan trọng nhất chính là nó có thể hấp thu được thần lực ở một mức nhất định, Tả Mạc đã thử và xác định. Chỉ có khi thần lực tinh thuần đạt tới mức độ nhất định, thần thuật đạt tới mức nhất định mới có thể xóa bỏ được đặc tính này của nó.
Nói thật, đây là lần đâu tiên Tả Mạc nghe nói về loại đặc tính này. Chỉ mỗi thế đã chỉ ra tính trân quý của nó, toàn bộ quá trình Tả Mạc tập trung rất cao độ, chỉ sợ bỏ sót một giọt.
Hắn quyết định thần trang mới sau này do mình luyện chế nhất định phải quét loại thần dịch nghịch thiên này lên, quét một lần rồi một lần, một trăm lần rồi một trăm lần!
Cái gì mà Côn Luân thần lực, cái gì mà Thiên Hoàn thần lực, đánh vào đây cũng chẳng xi nhê gì, càng nghĩ Tả Mạc càng hưng phấn.
Những đứa trẻ Côn Luân đều rất ngoan, rất ngoan…
Tả Mạc lại lao vào công việc.
Trừ cái đó ra, hai nửa con mắt của bạch tuộc biến thành hai hạt châu màu đen thui, chỉ là hạt châu này có hơi to quá mức, cao tương với Tả Mạc. Tác dụng của hắc châu Tả Mạc không biết rõ lắm, hắn đã dùng thần lực thăm dò qua, phát hiện thần lực đi vào đó như trâu bùn nhập biển, không có bất cứ dấu vết nào.
Nó có thể hấp thu thần lực!
Đây là điều đặc biệt mà Tả Mạc phát hiện ra, thời gian không cho phép hắn tìm hiểu, hắn chỉ có thể ném nó vào trong giới chỉ, hắn có dự cảm đây tuyệt đối là một bảo bối tốt.
Lớp bì bên ngoài của bạch tuộc vô cùng cứng rắn, phi kiếm phổ thông chém vào nó chỉ lưu lại một vệt trắng, sau đó phải nhờ tới thí thần huyết kiếm của Vi Thắng mới có thể phá vỡ được nó.
Không thể nghi ngờ, lớp bì này của bạch tuộc có phẩm chất rất tốt, Tả Mạc phỏng đoán thuộc vào đỉnh giai. Đối với tuyệt đại đa số trang bị thần binh mà nói thì cao giai đã rất tốt rồi. Bất tử quỷ của A Quỷ là vô cùng hiếm thấy.
Then chốt nhất chính là diện tích của nó rất lớn, lớn vượt quá sức tưởng tượng.
Dù không thể dùng tất cả để chế tác trang bị thần binh mà chỉ để luyện chế thần trang thì phẩm chất tuyệt đối vượt qua các tài liệu bình thường không biết bao nhiêu lần. Nghĩ tới việc cấp cho mỗi thành viên hạch tâm mỗi người một kiện chuẩn thần binh, tất cả đều được vũ trang thì sức chiến đấu của Mạc Vân Hải chắc chắn sẽ bước lên một tầng cao mới!
Hàm răng của bạch tuộc đều có phẩm chất bất phàm, đồng thời có thể dùng để luyện chế thần trang.
Làm Tả Mạc cảm thấy đặc biệt chính là mấy cái xúc tu của bạch tuột, giác hút chi chít dày đặc to nhỏ khác nhau. Loại giác hút to thì tương đương với một người lớn, nhỏ thì chỉ bằng đầu ngón tay cái, số lượng rất nhiều đạt tới một vạn hai ngàn cái.
Loại giác hút này làm Tả Mạc cảm thấy vô cùng hứng thú, nó có một tác dụng vô cùng kì lạ chính là thứ gì tiếp xúc với nó đều bị nó hút sạch sức mạnh và sức sống.
Vô cùng đáng sợ và âm hiểm.
Giác hút càng lớn thì lực hút này càng cường đại, Tả Mạc biết rõ con bạch tuột này đã chết, sức sống trong người nó đã hết, giác hút chỉ còn lại chút bản năng. Nếu bạch tuộc còn sống, hấp lực không biết còn mạnh hơn biết bao nhiêu lần. Lại nghĩ tới giác hút dày đặc chi chít như vậy chỉ cần hơi hút một cái thi toàn bộ sức sống sẽ biến mất, toàn bộ huyết nhục tinh hồn đều sẽ bị hút vào trong cơ thể bạch tuộc.
Con bạch tuộc này đã sống cả vạn năm, không biết đã hút được bao nhiêu tính mệnh.
Thật là đáng sợ!
Trong lòng Tả Mạc cảm thấy vô cùng may mắn, nếu không có hồn dẫn hương của Côn Luân thì nếu gặp phải con quái vật này toàn bộ đội tàu sẽ khó mà chạy thoát.
Trên giác hút có một loại hoa văn mà Tả Mạc chưa từng gặp qua, Tả Mạc rất hoài nghi không biết có phải do loại hoa văn không biết tên này không mà nó có được năng lực đặc biệt như thế.
Tả Mạc dự định đến lúc này sẽ suy nghĩ kĩ về điều này. Giác hút đều được Tả Mạc thu vào trong giới chỉ, chồng chất thành một tòa núi nhỏ. Tả Mạc biết rõ nó là thứ tốt nhưng phải tận dụng như thế nào thì hắn vẫn chưa nghĩ ra.
Tất cả những thứ gì hữu dụng đều được Tả Mạc tách ra rồi bỏ vào trong giới chỉ.
Nhưng trước mắt vẫn còn một tòa núi thịt, đây mới thực sự gọi là núi thịt, tất cả mọi thứ đều bị Tả Mạc rách ra, con bạch tuộc chỉ còn lại toàn là thịt. Máu trong cơ thể bạch tuột thì bị thí thần huyết kiếm của Vi Thắng hút sạch sẽ, khong chừa lại bất cứ giọt nói, tất cả đều là thịt vô cùng sạch sẽ, chồng chất thành một đống, không hề có chút máu tanh nào.
Phải làm sao với đống thịt này giờ? Tả Mạc cảm thấy có chút khổ sở bởi vì số lượng của chúng thực sự quá nhiều!
“Ăn đi!” Vệ kiến nghị: “Vào thời viễn cổ, nếu giết được mãnh thú như này tất cả bộ tộc sẽ được phân chia thịt của nó. Mãnh thú có thể sống hơn vạn năm thì mỗi miếng thịt của chúng đều được trải qua không biết bao nhiêu lần thần lực rèn luyện, ẩn chứa sức mạnh kinh người, có thể trợ giúp rất lớn cho các ngươi!”
“Thật hay giả đó?” Tả Mạc nghi ngờ hỏi lại.
“Ngươi ăn thử không phải sẽ biết thật giả hay sao?” Vệ vô cùng bất mãn.
Tả Mạc liền lấy một khối thịt ra thiêu chín sau đó nếm thử, hai mắt hắn bỗng trợn tròn, hắn có thể cảm thấy một tia thần lực rất nhỏ đã ngấm vào trong lục phủ ngũ tạng của hắn!
Đồ tốt!
Không nói hai lời, Tả Mạc chỉ vào đống thịt nói: “Ăn ăn ăn!”
Những người khác thấy thế cũng nhanh chóng ra tay, mọi người dùng tất cả các thủ đoạn mình có, thịt vừa vào miệng thì tinh thần mọi người không khỏi run lên!
Thần lực!
Bên trong thịt lại có ẩn chứa thần lực, một bộ phận thần lực bọn họ có thể hấp thu được, điều này làm mọi người bắt đầu phát điên.
Bây giờ ngoại trừ Tả Mạc, Vi Thắng, A Quỷ mấy người có chút đặc thù thì những người khác chỉ có duy nhất một cách để làm thần lực tăng trưởng đó chính là tu luyện!
Đây là lần đầu tiên họ gặp được phương pháp khác có thể làm thần lực tăng trưởng.
Trước mặt là một núi thịt làm mọi người cảm thấy hạnh phúc và có chút choáng váng.
Không cần Tả Mạc nói nhiều, mọi người bắt đầu ăn một cách điên cuồng.
Nhưng rất mọi người liền phát hiện ra bọn họ đã không còn bụng để ăn nữa, những gì đã ăn so với núi thịt cao tới hơn ba trăm trượng trước mắt chỉ là muối bỏ biển mà thôi.
Ăn không nổi!
Nhân sinh cũng đầy bi kịch, ngươi phát hiện ra việc ăn thịt có thể làm thần lực tăng trưởng, mà trước mặt ngươi lại có rất nhiều thịt như vậy nhưng kết quả là ngươi ăn không nổi nữa!
Đi theo Tả Mạc lần này đa số đều là kẻ xuất thân bình thường, trải qua vô số đau khổ, hận nhất chính là xa xỉ lãng phí. Làm sao bọn họ cho phép bi kịch như vậy xảy ra chứ?
Một đám người ngoan cố chỉ trời chỉ đất, trên dưới đồng tâm, bất luận thế nào nhất định trước khi tới Liên Tôn tự phải ăn bằng hết núi thịt này!
Vì vậy mọi người bắt đầu nghĩ cách.
Để gia tăng sức ăn bọn họ bắt đầu liều mạng tiêu hao sức mạnh trong người, đối chiến, tu luyện điên cuồng, tập luyện gân cốt…
Các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, nếu có người chứng kiến cảnh tượng này nhất định sẽ cảm khái “trí tuệ của nhân loại thật là phong phú”.
Ví dụ như Vi Thắng, rất nhanh đã sáng tạo ra một cách có hiệu suất rất cao, dùng thí thần huyết kiếm hấp thu thần lực bên trong thịt rồi trong đó quay trở lại cơ thể hắn, tốc độ tăng vọt. Nhưng thí thần huyết kiém chỉ hứng thú với máu, hoàn toàn không có hứng thú đối với thịt dẫn tới thời gian còn lại Vi Thắng không thể không tìm kiếm máu huyết khắp nơi để làm nó tích cực hơn chút.
Mà thủ đoạn của Tông Như thì ôn hòa hơn nhiều, hắn dùng bí pháp vô thượng gọi ra các lộ tôn giả để hấp thu thần lực sau đó dung hòa vào trong cơ thể.
Tả Mạc không thể nghi ngờ chính là ngôi sao sáng nhất trong khoản ăn thịt này, bên cạnh hắn là một đám tiểu, thực lực chúng đều bất phàm, huống hồ còn có con hàng Hắc Kim phù binh. Tả Mạc ngộ ra được thuộc tính của giác hút nên hiệu suất tăng vọt, thịt vừa vào bụng thì huyết nhục tinh khí và thần lực sẽ hóa thành từng sợi thẩm thấu khắp toàn thân hắn.
Nhưng ngay cả như vậy để giải quyết núi thịt này trước khi bay ra khỏi Biển Đen bọn họ cũng đã phải dùng tới cả sức bú tí mẹ.
Mọi người giống như vừa hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng gian nan, ngay cả Vi Thắng Tông Như núi sập trước mặt không biến sắc cũng không khỏi lộ vẻ vui mừng, trong lòng rất nhiều lại cảm thấy ớn lạnh.
Một thời gian dài sau đó bất cứ ai chỉ cần đề cập tới hai chữ ‘ăn thịt’ lập tức sẽ bị những người này lao vào đánh cho tối tăm mặt mũi!
Khó khăn như thế có thể so sánh với một trận kịch chiến.
Ngay cả con hàng Hắc Kim phù binh cũng sinh ra cảm giác sợ ăn thịt.
Nhưng thực lực của tất cả mọi người đều tăng vọt.
Một con bạch tuộc sống tới vạn năm, thần lực nó tích lũy trong cơ thể là vô cùng lớn! Mặc dù không thể hấp thu toàn bộ, hơn nữa còn chia sẻ cho rất nhiều người nhưng đối với những người chỉ vừa mới tu luyện thần lực thì đây vẫn là một con số vô cùng kinh khủng.
Không gì có thể làm người ta hưng phấn hơn việc thực lực tăng tiến.
Đối với hành trình tới di chỉ lần này bọn họ tràn ngập mong đợi, dù bọn họ biết rõ lần này rất có khả năng cao thủ Côn Luân và Thiên Hoàn cũng tham gia nhưng không ai cảm thấy sợ hãi.
Đúng là đi theo lão đại lúc nào cũng có thịt ăn!
Bọn họ nhin về phía Tả Mạc với ánh mắt sùng bái, một số gia hỏa dọc đường còn nhìn ngó xung quanh, trong miệng nhắc mãi: “Tới nữa đi… tới nữa đi…”
Khi mà đội tàu càng ngày càng tiến tới gần di chỉ thì có thể cảm thấy rất rõ ràng xung quanh không thiếu cao thủ tu giả.
Nhưng không ai biết Tả Mạc trốn trong thuyền lại có một phát hiện mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui